Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-06-2014] Tôi là một học viên Pháp Luân Công đến từ Trung Quốc. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã trải qua rất nhiều khổ nạn cũng như nhiều điều kỳ diệu. Nếu trong tâm không có niềm tin vào Pháp, tôi đã không thể kiên định tu luyện cho đến ngày hôm nay.

Vượt qua khảo nghiệm về tình trong khi kiên trì tu luyện

Cả hai vợ chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Khi chúng tôi mới đắc Pháp, anh thường rời đi với một đồng tu trẻ, xinh đẹp vào lúc 4 giờ sáng để đến một thị trấn khác hồng Pháp và dạy các bài công pháp mỗi ngày. Chuyến đi mất ba giờ đi bộ. Anh trở về nhà kịp giờ đi làm lúc 8 giờ.

Tôi cảm thấy ghen tuông và trở nên rất tức giận khi phát hiện ra rằng chỉ có chồng tôi và bạn đồng tu đang làm cùng nhau. Chồng tôi tu luyện tốt, vì vậy anh đi mà không phản ứng với những nghi ngờ của tôi. Anh nói rằng tôi đã giúp anh đề cao tâm tính của mình.

Sau khi tôi la hét với anh, một vết sưng, kích thước bằng một nửa quả bóng bàn, đột nhiên xuất hiện trên má phải của tôi. Nó không đau hay ngứa, chỉ xấu xí.

Tôi che má cả ngày bằng bàn tay của mình và xin lỗi Sư phụ trong tâm. Tôi biết rằng tình huống này xảy ra như một khảo nghiệm về tình. Vết sưng đã hoàn toàn biến mất trong đêm đó.

Sau một năm, tôi quên mất trải nghiệm này và nghĩ rằng nó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Một lần, khi chúng tôi đến một thị trấn xa xôi để làm việc, chồng tôi đề nghị rằng chúng tôi dùng thời gian nghỉ trưa để đem con trai của chúng tôi đến thị trấn treo các biểu ngữ và hồng Pháp. Tôi cảm thấy đến nơi công cộng trong một thị trấn khác thì có một chút ngại ngùng, vì vậy đã phản ứng không mấy tích cực.

Anh nhận xét rằng tôi không chủ động hồng Pháp bằng đồng tu xinh đẹp đó. Tôi lại cảm thấy ghen tuông khi nghe tên của cô ấy, vì vậy tôi đã mất bình tĩnh và đưa con trở về khách sạn.

Kỳ lạ thay, một vết sưng kích thước bằng một nửa quả bóng bàn nhanh chóng mọc lên trên má phải của tôi một lần nữa. Lần này tôi biết nó là thật, vì vậy tôi đã trốn trong phòng và không dám đi ra ngoài. Tôi xin lỗi Sư phụ suốt buổi chiều và hứa với Ngài rằng tôi sẽ không dễ dàng trở nên ghen tuông hay tức giận nữa.

Vào đêm cuộc đàn áp bắt đầu, 20 tháng 07 năm 1999, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen và một cơn bão đang hoành hành. TV tiếp tục phát những thông báo cấm Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy một áp lực chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Tôi đã tự hỏi liệu Pháp Luân Công có thực sự là chân chính hay không.

Tôi đã viết hai kinh nghiệm tu luyện nói trên trong nhật ký của mình, và nhắc nhở bản thân nên nhớ đến chúng bất cứ khi nào tôi nghi ngờ về môn tập này. Chồng tôi nói với tôi rằng những gì tôi đang làm là đúng. Anh nói rằng chúng ta nên kiên định khi chúng ta bị mê lạc.

Sáng hôm sau, chồng tôi và một số học viên đi luyện công tại một khu chợ lớn như thường lệ. Tuy nhiên, lần này họ đã bị bắt và bị giam giữ 15 ngày.

Quản lý tại nơi làm việc của chồng tôi đã yêu cầu tôi thuyết phục anh ấy ngưng tập luyện Pháp Luân Công, để anh có thể trở về nhà.

Một đồng tu và tôi mang thức ăn, quần áo và đi thăm chồng tôi tại trại giam. Chúng tôi không biết lý do tại sao Pháp Luân Công bất ngờ bị “cấm” vào thời điểm đó. Chúng tôi bảo anh hãy kiên định.

Trong dịp Tết Nguyên Đán năm 2000, chồng tôi đã bị kết án một năm lao động cưỡng bức sau khi đi đến Bắc Kinh để kháng cáo. Vì anh vẫn kiên định niềm tin của mình, kỳ hạn của anh bị kéo dài thêm tám tháng. Cuối cùng, anh đã về nhà sau hai năm.

Khi anh không được thả sau năm đầu tiên, tôi muốn đi thăm anh ấy. Nhưng nơi làm việc của tôi không cho tôi đi và chỉ định nhiều đồng nghiệp và cảnh sát theo dõi tôi suốt ngày đêm tại nhà tôi để ngăn tôi đi ra ngoài.

Sau đó, họ quyết định thay phiên nhau sống trong ngôi nhà của tôi vì bên ngoài quá lạnh. Tôi đã rất tức giận, vì vậy tôi đã tuyệt thực. Ba ngày sau, họ ép tôi đến một trung tâm tẩy não. Tôi phải bỏ lại đứa con trai năm tuổi cho ông bà nội đã ở tuổi 70.

Trong trung tâm tẩy não, tôi thấy các bạn đồng tu mà mình đã không gặp kể từ khi bắt đầu cuộc đàn áp – một khoảng thời gian dài. Chúng tôi rất vui mừng lại có thể nói chuyện với nhau. Chúng tôi đã khích lệ lẫn nhau.

Trong phiên tẩy não vào buổi sáng, chúng tôi giảng chân tướng cho các giáo viên và các lãnh đạo được bổ nhiệm làm việc ở đó. Chúng tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công tốt cho cả tâm và thân. Chúng tôi nói với họ rằng nhờ các bài giảng của Pháp Luân Công, chúng tôi đã không kén chọn về công việc được giao tại sở làm, và thành quả công việc của chúng tôi là tốt nhất.

Chúng tôi cũng đã tranh luận và giải thích rằng bức hại Pháp Luân Công là một quyết định sai lầm từ quan điểm của vũ trụ, thiên văn học, địa lý và lịch sử. Cuối cùng, một số người trong số họ đã hầu như bị chúng tôi “chuyển hóa”. Các nhóm lãnh đạo khác nhau với trình độ khác nhau, và các chủ nhiệm khoa vẫn tiếp tục đến.

Trong giờ nghỉ, chúng tôi học thuộc Pháp theo nhóm trong khi đi bộ. Vào buổi sáng, khi hai “giám thị” chưa thức dậy, tôi đã luyện công. Nhưng trong tâm, tôi không thể bỏ qua tình hình của chồng mình .

Một ngày vào buổi chiều khi tôi đang nằm trên giường, tôi đột nhiên nghĩ đến Pháp của Sư phụ:

“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà luỵ, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi.” (Người tu cần tránh, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi quyết định buông bỏ chấp trước về chồng mình. Khi tôi có suy nghĩ này, tôi nhìn thấy nhiều vòng tròn Pháp Luân màu tím từ trần nhà rơi chầm chậm xuống đầu tôi. Chúng rất đẹp, vì vậy tôi đã nhìn chằm chằm vào chúng trong một thời gian dài.

Đột nhiên tôi nghe thấy giọng của các giám thị, vốn đang chơi bài và nói chuyện. Tôi muốn cho họ nhìn thấy nó, nhưng nó đã biến mất. Chúng tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp trong sáu tháng. Cuối cùng chúng tôi đã về nhà sau một đợt tuyệt thực nhóm.

Sau hai năm tại trại lao động cưỡng bức, chồng tôi trở về nhà. Chúng tôi đã mua một máy tính mới và một máy photocopy cũ. Anh tự nguyện dùng thời gian ngoài công việc của mình để viết tài liệu giảng chân tướng phân phát tại địa phương. Chúng tôi cũng đã đi đến những nơi khác vào ban đêm để phân phát chúng.

Không có nhiều điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng vào thời điểm đó, và những kẻ bức hại đã tìm ra gia đình tôi ngay lập tức.

Nhân viên Phòng 610 và phòng công an đã đến nhà tôi sáu tháng sau khi chúng tôi vận hành điểm sản xuất tài liệu của mình. Họ bắt cóc chồng tôi và giam giữ ở tầng hầm của một khách sạn. Anh đã tuyệt thực trong năm ngày. Sau đó, anh xin Sư phụ nới lỏng còng tay và trốn thoát. Anh đã phải rời khỏi nhà để tránh bị bức hại thêm.

Vì nhà của tôi đã bị lục soát bốn lần, bất cứ thứ gì có giá trị, ví dụ, máy tính, đầu DVD, xe gắn máy, điện thoại di động, máy ghi âm, v.v.., tất cả đã bị lấy đi. Vì vậy, tôi không còn giữ thiết bị gì ở nhà nữa.

Tôi thuê một căn phòng xa nhà của chúng tôi để cất giữ các thiết bị. Sau khi chồng tôi rời khỏi nhà, chúng tôi sử dụng căn phòng riêng biệt này làm điểm sản xuất tài liệu. Trong khi đó, tôi chuyển tiền tiết kiệm của mình cho anh để sản xuất tài liệu và trang trải cuộc sống. Anh luôn ăn dưa cải và cà rốt khô để tiết kiệm tiền làm tài liệu. Cuộc sống của anh rất đạm bạc.

Tôi đang bị theo dõi và điện thoại của chúng tôi bị giám sát. Chính quyền địa phương đã từng nói rằng chồng tôi là con diều và tôi là sợi dây. Vì vậy, họ chỉ cần để mắt đến tôi. Họ đã ghi lại giọng nói của tôi và có thể theo dõi từ bất kỳ trạm điện thoại công cộng nào. Vì vậy, bất cứ khi nào gọi điện thoại, họ nhận ra tôi từ giọng nói của tôi. Lần cuối cùng tôi sử dụng điện thoại công cộng liên lạc với anh, chồng tôi đã bị bắt vào ngày hôm sau. Hơn mười học viên khác cũng bị bắt.

Người đứng đầu phòng an ninh chính trị nói với tôi rằng việc xác định giọng nói của tôi từ cuộc trò chuyện điện thoại công cộng là cách họ bắt được anh ấy. Sau đó, tôi luôn sợ hãi các cuộc điện thoại cố định. Cơ thể của tôi sẽ run lên bất cứ khi nào tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại hoặc tiếng gõ cửa. Chúng tôi không còn lắp đặt điện thoại cố định nữa.

Lần này chồng tôi đã bị kết án chín năm. Trong tù, anh bị bệnh lao phổi, dạ dày, xơ gan, suy thận và suy nhược cơ thể, vốn đều là kết quả của tra tấn. Anh cuối cùng đã qua đời ở tuổi 43.

Trong khi chồng tôi bị cầm tù, tôi một mình nuôi dưỡng con trai của chúng tôi với thu nhập ít ỏi của mình. Trong những năm qua, tôi đã đến các trung tâm giam giữ, trung tâm giám sát, trại lao động cưỡng bức, và nhà tù để thăm anh ấy, và phải chịu áp lực từ cha mẹ, lãnh đạo nơi làm việc và các đồng nghiệp.

Các đồng nghiệp của anh nói với tôi rằng họ đã không nhận được 3.000 nhân dân tệ tiền thưởng hàng năm bởi vì chúng tôi tập Pháp Luân Công. Tôi đã phải chịu đựng cái nhìn hận thù của họ. Mọi người thân cận với tôi đều bỏ đi bất cứ khi nào họ thấy tôi vì sợ bị ảnh hưởng tiêu cực khi nói chuyện với tôi .

Tiểu đệ tử tạo gương tốt

Trước khi chồng tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tình trạng sức khỏe của tôi không tốt. Tôi không thể có thai sau sáu năm kết hôn. Bất cứ khi nào chồng tôi nhìn thấy con cái của những người khác, anh đều tới ôm chúng vì anh thực sự muốn một đứa con.

Sau khi bắt đầu tu luyện, một buổi tối vào khoảng nửa đêm, khi tôi đang ngủ, tôi đột nhiên nhìn thấy một cột sáng đường kính khoảng 3cm. Nó trông giống như là từ một chiếc đèn pin chỉ vào trần nhà trong căn phòng tối.

Bên trong ánh sáng, có một cô bé mặc quần áo truyền thống đang nhảy dây, với một bím tóc có hình dạng như sừng của con cừu. Tôi tự nhủ rằng thật là tuyệt vời nếu cô bé này có thể đến nhà tôi. Nhưng những người lớn tuổi lại muốn có cháu trai, vì vậy sẽ tốt hơn nếu đó là một cậu bé.

Một lát sau, cô bé kia dần dần biến mất, và một cậu bé trong trang phục cổ xuất hiện. Cậu cũng chơi nghịch với chúng. Nó giống như xem một bộ phim. Tháng sau thì tôi có thai.

Tôi có một giấc mơ ba tháng sau đó rằng tôi đang đi về nhà trên một chuyến tàu. Bầu trời đầy hoa tím và chúng đang rơi lên thân thể của tôi từng bông một.

Chúng tôi cảm thấy rằng đứa trẻ này chắc chắn là do Sư phụ ban cho. Chúng tôi đã dạy con đọc chữ khi nó còn nhỏ. Cháu có thể đọc hai trăm chữ khi hai tuổi. Chúng tôi đã dạy cháu ghi nhớ Hồng Ngâm và Chuyển Pháp Luân.

Khi con trai tôi sáu tuổi, nhà trường tổ chức một cuộc họp để “phê bình tà giáo.” Mỗi học sinh phải ký tên của mình để cắt đứt với “tà giáo”. Khi đi qua bàn chữ ký, cháu đặt tay trong túi quần mình. Giáo viên thậm chí không thể kéo tay cháu ra vì thế họ đã để cháu đi.

Vào thời điểm đó, cha cháu đang trong trại lao động cưỡng bức và tôi bị giam tại trung tâm tẩy não. Sau đó, cháu đã đến trung tâm tẩy não để thăm tôi và kể với tôi rằng lúc đó cháu chỉ nghĩ: “Tôi sẽ không ký”, vì vậy tay của cháu đã không thể bị lôi ra khỏi túi.

Một người bạn cùng lớp đã chạy theo con trai tôi, đánh và la mắng cháu vì cậu ta thấy cháu không ký tên. Bố mẹ chồng tôi không phải là học viên. Để bảo vệ cháu trai mình, họ đã mắng người bạn học kia, sau đó đến lớp học và cảnh báo những người bạn cùng lớp khác rằng họ sẽ đánh bất cứ ai bắt nạt cháu chỉ vì cháu là con trai của một học viên Pháp Luân Công. Sau đó, cháu không còn bị bất kỳ người bạn cùng lớp nào đánh nữa.

Con trai chúng tôi đã học Pháp với chúng tôi kể từ khi còn bé, nhưng cháu không có nhiều thời gian để luyện công. Điểm số của cháu luôn cao nhất trong lớp khi học tiểu học. Lúc lên lớp bốn, các học sinh phải viết một bài văn có tựa đề “Người mà tôi ngưỡng mộ nhất.”

Con tôi đã viết: “Tôi ngưỡng mộ cha tôi nhất. Để cứu độ chúng sinh, cha đã từ bỏ gia đình và công việc của mình, và đang chịu đựng sự bức hại trong một trại lao động cưỡng bức.” Giáo viên chủ nhiệm lớp đã bảo cháu đến văn phòng. Cô hỏi về tình hình của cháu. Cô cũng yêu cầu cháu ngồi trên bàn để biểu diễn thiền định. Tôi đã lo lắng một chút khi cháu kể với tôi về việc này khi về nhà.

Khi cha của cháu bị sa thải và đang lưu lạc ở những nơi khác, các mật vụ của Cục Công an đã đến trường học con trai của chúng tôi để ép cháu khai ra. Giáo viên chủ nhiệm đã bí mật bảo vệ cháu. Cô nói với đám mật vụ đó không được đi gặp mặt cháu vì có thể làm cháu sợ. Cô giả bộ hỏi lũ trẻ, và nói với các mật vụ rằng trẻ con không biết gì về những việc của người lớn. Giáo viên chủ nhiệm sau đó đã kể với tôi về việc này.

Trong thời gian học tiểu học, cô chủ nhiệm luôn bảo vệ con trai tôi. Con trai tôi cũng yêu cầu các bạn cùng lớp tại trường thoái Đội Thiếu niên Tiền phong, và cháu từ chối đeo “khăn quàng đỏ” vốn biểu thị thành viên Đội Thiếu niên Tiền phong. Nhà trường kiểm tra mỗi thứ hai trong quá trình chào cờ, và trừ điểm của lớp nếu có ai không quàng khăn. Cô đã đưa tôi và con trai tôi đến chủ nhiệm khoa để nói rõ về tình huống liên quan đến thoái Đội Thiếu niên Tiền phong, và cho phép con trai tôi không phải đeo khăn.

Khi con trai tôi học trung học cơ sở vào năm 2006, tôi đã nói với cháu: “Con cần phải xuất sắc trong tất cả các lĩnh vực và có phong thái của một học viên Pháp Luân Công, như vậy việc giảng chân tướng của chúng ta với giáo viên của con có thể có hiệu quả.”

Một ngày, giáo viên chủ nhiệm của lớp học gọi cho tôi và nói: “Chị giáo dục con trai cách nào vậy? Cháu là một cậu bé tuyệt vời. Cháu không tiêu tiền một cách tùy tiện, và đã trả lại tờ tiền một trăm tệ cho giáo viên chủ nhiệm ngay khi nhặt được nó trên mặt đất. Điểm số của cháu cao nhất lớp. Nhưng cháu lại từ chối gia nhập Đoàn Thanh niên.”

Các phụ huynh khác nói rằng vì con trai tôi từ chối gia nhập Đoàn Thanh niên, các bạn cùng lớp loan tin rằng gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Công. Bất cứ khi nào chỗ ngồi chỉ định bị thay đổi, không có tổ trưởng nào muốn con trai tôi ở tổ của họ. Cháu bị cô lập, vì vậy cháu tự ngồi một mình trong góc.

Sau đó, tôi lấy một bức ảnh của chồng tôi cùng với một số ghi chú mà tôi đã viết, để giảng chân tướng cho giáo viên chủ nhiệm. Lúc đầu tôi đã rất lo lắng. Sau khi lắng nghe một tiếng đồng hồ, cô ấy nói rằng chị gái của mình ở một thành phố nào đó cũng tập Pháp Luân Công, vì vậy cô biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Ngay lập tức tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Cô ấy nhờ tôi dạy cô ngồi song bàn ngay trong văn phòng, và nói rằng cô muốn tập vì sức khỏe của cô không được tốt. Các giáo viên khác trong văn phòng đã không nói bất cứ điều gì.

Tôi kể với cô ấy rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc đã bức hại cha của con tôi và nhiều học viên Pháp Luân Công khác đến chết, do đó Thần chắc chắn sẽ diệt nó. Chúng ta không gia nhập Đoàn Thanh niên và chúng ta sẽ không chết vì nó. Tôi cũng hỏi cô thoái Đảng. Cô nói rằng cô không tham gia vào nó, và cô ấy cũng biết rằng Đảng Cộng sản là xấu. Tôi cũng đã đưa cô một số tài liệu giảng chân tướng, các đĩa DVD, và phần mềm để vượt tường lửa Internet.

Khi cuộc họp của chúng tôi kết thúc, cô đến lớp học và nói với tất cả các học sinh rằng cô đánh giá cao con trai tôi, một người có đạo đức và học lực đều tốt, và những học sinh khác nên học hỏi từ cháu.

Tất cả các tổ trưởng ngay lập tức chạy đến bảo con trai tôi ngồi trong tổ của họ. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và cảm ơn Sư phụ vì mọi thứ Ngài đã an bài cho tôi. Kể từ đó cô chủ nhiệm luôn quan tâm đến cháu.

Giáo viên chủ nhiệm đã viết lưu bút kỷ niệm cho con trai tôi khi cháu tốt nghiệp trung học cơ sở: “Thanh tuyền nham thượng tùng cao khiết, nhân xưng tụng nhật nhật phục nhất nhật lẫm lẫm thả thông thông.” (Cây thông trên tảng đá trong dòng nước trong lành, cao quý và tinh khiết được người người khen tụng, ngày qua ngày vẫn nghiêm khắc gìn giữ sắc xanh và sự sống động.)

Điều tôi thường lo lắng nhất là vì chồng tôi đã qua đời, tiền của tôi sẽ không đủ cho con đi học đại học. Nhưng trên thực tế, Sư phụ đã an bài tất cả mọi thứ rất tốt cho tôi. Cháu đã thi đỗ kỳ thi tuyển sinh vào một trường đại học nổi tiếng.

Trong vài năm qua, tôi đã điều hành một trung tâm tư vấn nhỏ. Lúc đầu chỉ có một vài học sinh. Bởi vì tôi thường dùng cách khích lệ để hướng dẫn các học sinh chứ không đánh đập hay la mắng, những bậc cha mẹ rỉ tai nhau rằng tôi tập Pháp Luân Công và quá hiền. Họ phàn nàn rằng tôi không giám sát một cách nghiêm khắc, cũng không đánh hay la mắng học sinh. Vì thế các học sinh đã chuyển đi.

Cũng có một số phụ huynh đã báo cáo với ủy ban khu phố rằng tôi vận động thoái Đảng và các tổ chức liên đới trong lớp. Cảnh sát đã yêu cầu tôi đi đến đồn cảnh sát địa phương. Tôi thường nghe lời và hợp tác với họ. Nhưng lần này, tôi giữ Pháp của Sư phụ trong tâm:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi đã nói một cách chính niệm: “Các ông đã giết chồng tôi. Các ông còn muốn làm gì với tôi? Tôi sẽ không nghe các ông nữa. Tôi sẽ không đi, và sẽ không hợp tác để các ông bức hại tôi.” Sau đó, nhân viên Phòng 610 đến nơi làm việc của tôi để đưa tôi đến trung tâm tẩy não. Tôi mắng họ một cách công khai: “Không ai có thể lay chuyển được tôi. Tôi sẽ không đi đâu hết! Đừng nghĩ về việc lợi dụng tôi chỉ có một mình.” Họ đã không bao giờ trở lại nữa.

Tôi cũng đã từng thất vọng với công việc của mình, và muốn đi ra ngoài để tìm việc gì khác để làm. Con trai tôi nói: “Mẹ, con sẽ học thật chăm chỉ vì vậy con sẽ không sử dụng quá nhiều tiền. Mẹ không cần phải làm việc quá mệt nhọc để kiếm tiền.”

Tôi quyết định ở lại với môi trường hiện tại của mình để tu luyện và đề cao. Vì vậy, tôi vẫn dạy học như bình thường. Tôi xem danh và lợi thật nhẹ.

Ví dụ, học sinh có thể tham gia và rời các chương trình [tư vấn] của tôi nếu họ muốn. Học sinh của tôi bắt đầu tham gia cuộc thi chung kết cấp tỉnh và cấp quốc gia, và thậm chí chiến thắng. Tôi đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân mình và không phát triển chấp trước hoan hỉ. Tôi xem những thành tựu đó với một thái độ bình thường.

Trong những năm này, danh tiếng của tôi ở địa phương đã được cải thiện. Bây giờ tôi có nhiều học sinh, vì vậy tôi không cần phải lo lắng về chi phí cho việc học của con trai mình.

Tôi biết rằng tất cả những điều này đã được Sư phụ an bài, và những người mà tôi gặp tất cả đều là những sinh mệnh có mối quan hệ nhân duyên với tôi.

Tôi cũng thực sự cảm thấy rằng những điều Sư phụ ban cho chúng ta không thể so sánh với những nỗ lực của chúng ta. Tôi cảm thấy hạnh phúc là đệ tử của Sư phụ, và cũng có thể trải nghiệm sự kỳ diệu của việc “tất cả điều ước trở thành sự thật” thông qua tu luyện Pháp Luân Công. Nhưng những điều này thực sự chỉ là những gì biểu hiện trên bề mặt trong thế giới con người, còn chúng ta không thể nhìn thấy những gì mình đạt được ở các không gian khác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/22/290277.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/27/2265.html

Đăng ngày 29-06-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share