Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-05-2015] Gần đây tôi nghe nói đến một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã dốc sức kiếm tiền bởi anh ấy nghĩ rằng địa vị xã hội tốt sẽ giúp ích cho việc giảng chân tướng của anh, hoặc theo cách nói của anh ấy thì: “Lái xe BMW sẽ giúp việc giảng chân tướng được dễ dàng hơn.”

Trước đây tôi cũng đã từng ấp ủ suy nghĩ tương tự. Tôi từng nghĩ rằng nếu tôi trở nên giàu có, tôi có thể giảng chân tướng Đại Pháp hiệu quả hơn. Trong suy nghĩ của mình, tôi cho rằng mục đích của việc tập trung vào phát triển kinh doanh chính là để chứng thực Pháp và để làm ba việc được tốt hơn.

Đi sai đường bởi tâm cầu danh và tâm an dật

Trong khi đang ấp ủ những tư tưởng này, một cơ hội kinh doanh liền đến và tôi tin rằng đó là một cơ hội tuyệt vời mà Sư phụ đã cấp cho tôi để tôi có thêm tài nguyên chứng thực Pháp. Sau đó tôi đầu tư toàn bộ tiền bạc của mình vào đó. Tuy nhiên, đây là một cái bẫy của cựu thế lực; và đáng tiếc là tôi đã đi theo con đường này.

Nhìn nhận lại, tôi thấy rằng tôi đã bị lầm lạc bởi tâm cầu danh và cầu an dật. Tôi đã thấy một con đường không có thực. Tuy nhiên, khi những chấp trước đó của tôi trở nên cường thịnh hơn, tôi đã dần dần đi vào ngõ cụt và đã quá muộn để quay đầu lại.

Tôi rơi vào khủng hoảng tài chính, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới khả năng làm ba việc của tôi, đặc biệt là giảng chân tướng.

Tôi giao tiếp với người lạ có phần dễ dàng hơn nhưng lại thường tránh tiếp xúc với người quen. Tôi rất nhạy cảm khi ai đó hỏi han về hoàn cảnh của mình. Tôi không thể nói dối, nên tôi đã lảng tránh họ. Tôi nhận ra chủng trạng thái đó là không đúng đắn bởi những người có duyên nhất với tôi đang cần tôi thức tỉnh họ.

Tôi nhận ra bản thân mình có quá nhiều tâm chấp trước, còn phát hiện ra tâm chờ đợi và truy cầu, kiểu như “tôi hết bệnh thì tôi sẽ tu luyện”. Trong tâm lý tôi luôn nghĩ: đợi đến ngày mà tình hình tài chính của mình được cải thiện, việc giảng chân tướng của mình sẽ dễ dàng hơn, và mình có thể cứu được người thân và bạn bè của mình.

Sau này tôi ngộ ra rằng sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp là cứu người, và mọi chuyện đều phải thuận theo tự nhiên.

Thể ngộ sâu hơn về giảng chân tướng

Tôi không còn tránh mặt người quen nữa, nhưng tôi vẫn thiếu tự tin. Tôi phải lấy lại sự tự tin của bản thân trước khi giảng chân tướng cho họ về cuộc bức hại. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra mình chính là muốn siêu việt khỏi người thường ở trong tầng khí này, cho rằng có thể dùng những thứ của người thường để cứu họ. Nhưng thực tế đệ tử Đại Pháp nên dùng chính niệm để giảng chân tướng và thức tỉnh thế nhân.

Nhân dịp gia đình đoàn tụ, tôi đã giúp hầu hết người thân của mình thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Trong thâm tâm, tôi không cho rằng họ là người thân, mà coi họ là chúng sinh cần nghe chân tướng và thoái ĐCSTQ. Xuất phát điểm của tôi là sứ mệnh của bản thân mình. Bởi vậy, tôi đã giải quyết được những việc đó vượt xa khỏi cảnh giới người thường.

Ngay cả những người họ hàng đi những chiếc xe BMW cũng kính trọng tôi. Tôi có thể giúp họ trong khi tôi gần như chẳng có một xu dính túi. Điều này đã giúp tôi vượt ra khỏi nhận thức rằng “lái xe BMW sẽ giúp việc giảng chân tướng được dễ dàng hơn.”

Nếu chúng ta dựa trên Pháp để suy xét vấn đề, thì trường chính niệm của chúng ta có thể ước chế người thường. Đây là lý do căn bản để giảng chân tướng hiệu quả.

Không đánh đồng sự giàu có với làm tốt ba việc

Tôi nhận thức rõ ràng về việc phủ định bức hại của cựu thế lực, hoặc là tôi nghĩ như vậy. Tuy nhiên, tôi đã bị khủng hoảng tài chính trong một thời gian dài. Can nhiễu của tà ác biểu hiện dưới dạng những rắc rối gặp phải trong thế giới con người.

Tôi nhận ra rằng tất cả là do nhận thức của tôi về vấn đề này chưa đầy đủ. Tôi đã quyết tâm phải loại bỏ đi bất kỳ ham muốn hưởng thụ nào, và chỉ cần bước đi thật tốt trên con đường tu luyện của mình.

Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua lời của người khác rằng bản thân tôi không tín tâm vào đức tin của mình. Trong quá khứ, các hòa thượng không cảm thấy tự ti vì thua kém về vật chất. Thậm chí việc đi khất thực là một cách thức để họ cứu người. Họ là những người có trí huệ ở tầng cao hơn so với người thường.

Tôi nhận ra rằng tôi thiếu chính tín vào Đại Pháp. Bởi vậy tôi mới nảy sinh ý tưởng rằng nếu tôi trở nên giàu có thì việc giảng chân tướng sẽ thuận lợi hơn. Điều đó chính là sự mê lạc do quan niệm của bản thân tôi gây nên. Tôi đánh đồng của cải vật chất với sức mạnh tinh thần và không hiểu rằng địa vị xã hội và sự giàu có không thể thay thế được chính niệm.

“[…] có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã vượt qua nhiều khảo nghiệm. Đặc biệt trong lúc gặp những khó khăn về tài chính, thật không dễ dàng gì để đứng vững trước những khảo nghiệm như vậy. Một chút biến động nhỏ nhoi của hoàn cảnh cũng khiến tâm tôi bị dẫn động.

Tôi biết điều này có nghĩa là tôi tu luyện chưa được vững chắc. Tôi thấy tôi còn có khoảng cách quá xa [so với tiêu chuẩn của người tu luyện] và phải tôi luyện bản thân mình trong khi làm ba việc. Sau một thời gian dài, tôi cảm thấy mình có thể giữ tâm bất động khi có điều gì đó xảy ra.

Sư phụ giảng:

Tôi không có nói rằng khi chư vị tống khứ các khái niệm của con người thì chư vị sẽ không còn của cải vật chất, giống như một nhà sư hoặc thầy dòng – đó không phải trường hợp này. Bởi vì tôi yêu cầu chư vị tu luyện nơi người thường, chư vị phải hòa đồng theo cách của xã hội người thường. Nói cách khác, cái mà chư vị thật sự tống khứ là các chấp trước. Nhân loại gặp khó khăn rất lớn trong việc tống khứ chấp trước. Khi chư vị có thể chân chính loại bỏ một chấp trước chư vị sẽ phát hiện rằng chư vị không mất mát gì cả. Chính việc học Pháp là phúc lành – tại sao chư vị mất bất cứ cái gì? Thật ra, nếu chư vị thật sự mất đi điều gì, đó chỉ là do chư vị không sẵn lòng tống khứ chấp trước đó. Chấp trước của chư vị luôn luôn bị cọ xát để cho chư vị phá vỡ nó. Nếu một khủng hoảng thật sự xảy ra cho chư vị, nó là nhằm để cho chư vị loại bỏ chấp trước của mình. Vì thế cái gì sẽ xảy ra nếu chư vị khăng khăng không chịu loại bỏ nó và vẫn dính mắc vào nó? Một sự bế tắc sẽ xảy ra. Chư vị càng ngoan cố, thì tình huống và môi trường sống của chư vị có thể càng trở thành tệ hơn. Khi chư vị thật sự rũ bỏ được chấp trước, chư vị có thể phát hiện rằng mọi thứ lập tức chuyển biến, tâm chư vị đột nhiên thanh thản, và thân thể chư vị đã cải biến và trở nên hoàn toàn nhẹ nhõm. Nhìn lại, chư vị sẽ phát hiện rằng chư vị chẳng mất gì cả. Nó giống như điều mà người Trung quốc nói, “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.” Mọi thứ tốt đẹp sẽ đột nhiên quay lại với chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội lần đầu ở Bắc Mỹ )

Khi tình trạng tài chính của tôi hoàn toàn phục hồi, tâm tôi bất động.

Tôi nhận ra rằng trong tu luyện dẫu có gặp khó nạn nào đi chăng nữa, chúng ta chỉ có thể tìm cách giải quyết từ Pháp. Tư tưởng con người có thể có tác dụng trong thời gian ngắn, nhưng có khả năng chúng ta sẽ đi vào ngõ cụt.

Khi niệm đầu của chúng ta dựa trên những gì mà Sư phụ muốn chúng ta tu xuất thế nào, thì lúc đó chúng ta đang đi trên con đường mà Sư phụ an bài. Giống như Sư phụ giảng:

“Con đường ấy ắt phải là con đường mà có thể đạt được tiêu chuẩn, như thế thì chúng sinh vũ trụ mới bội phục, mới có thể không can nhiễu nổi, chư vị mới sẽ không có phiền toái trên con đường ấy, mới sẽ bước đi được một cách rất thông thuận.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/5/3/308376.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/20/150649.html

Đăng ngày 25-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share