Bài viết của học viên Tĩnh Tâm từ thành phố Lang Phường, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-04-2015] Tôi thấy mình vô cùng may mắn khi được làm một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Được trở thành một phần của Đại Pháp vừa là một niềm vinh dự vừa là một đặc ân.

Bất đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Trong nhiều năm liền, tôi liên tục tìm kiếm câu trả lời cho hàng loạt các thắc mắc về cuộc sống, ý nghĩa và mục đích của nó. Thật không may, tôi đã tìm đến Phật giáo và trở thành một Phật tử tại gia với hi vọng có được một chút thanh thản trong tâm hồn.

Tôi đã sống sót qua hai vụ tai nạn xe hơi và hai lần rò rỉ khí độc carbon monoxit. Tôi không cho rằng chúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi vẫn tin tưởng vào sự tồn tại của những sinh mệnh cao tầng hơn và tiếp tục việc tìm kiếm tâm linh.

Một ngày năm 2013, giáo viên lớp ngoại khóa của con tôi đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và bảo tôi rằng nhờ môn tu luyện này mà cơn đau ở chân cô đã biến mất. Tôi đã không dễ tiếp nhận điều đó vì bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Cô ấy đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và nói nếu tôi đọc xong cuốn sách này trong một vài tuần, sức khỏe của tôi nhất định sẽ biến chuyển theo chiều hướng tốt đẹp. Bởi vì tôi có sở thích đọc sách, dù là sách gì đi nữa, nên tôi đã đồng ý.

Khi đọc sách, ngay lập tức tôi bị kinh ngạc bởi những lời giảng sâu sắc về cách để tu luyện tâm tính và nâng cao tầng. Không lâu sau tôi cảm thấy Sư phụ đã khai mở thiên mục cho mình, như trong sách Sư phụ đã giảng: “…trên trán của mỗi người chúng ta đều có cảm giác căng lên, thịt tụ lại, tụ lại xoáy vào trong.” và “…đột nhiên trông thấy một con mắt lớn ngay trước mặt…” (Chuyển Pháp Luân)

Sau đó tôi đã nhìn thấy một vài cảnh tượng có vẻ như từ thời cổ đại, một vài cảnh của thời hiện đại. Tôi cũng nhìn thấy cuộc sống của mình mười năm trước đây, thấy chính xác cái khăn trải giường, con chó cưng của tôi và nhiều thứ khác. Tôi đã rất hào hứng khi nhìn thấy được những cảnh tượng đó vì tôi chưa bao giờ trải nghiệm bất kỳ điều gì như thế khi là một đệ tử Phật giáo.

Sau đó tôi đã tặng tất cả các kinh sách Phật giáo và tượng Phật cho chùa ở địa phương. Rồi tôi tham gia học Pháp và luyện công nhóm ở địa khu tôi.

Lợi ích sức khỏe và gia đình

Tôi đã chịu đựng nhiều bệnh tật trong nhiều năm liền, như viêm màng hoạt dịch khớp gối, viêm khớp xương mãn tính, thấp khớp, suy nhược thần kinh, thoái hóa đốt sống cổ tử cung, bệnh tim và khớp vai đông cứng. Tôi đã phải nhập viện ở bệnh viện Tuyên Vũ tại Bắc Kinh trong vài tháng. Y học hiện đại không thể giúp cải thiện tình trạng của tôi và tất cả các loại dược phẩm chỉ có thể ngăn chặn bệnh của tôi bớt nặng hơn.

Chồng tôi không ủng hộ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên thời gian đầu tôi tu luyện và không để cho anh ấy biết. Khi tôi tiếp tục tu luyện, các bệnh tật của tôi đều được chữa khỏi mà tôi không hề để ý. Điều này càng củng cố thêm niềm tin của tôi vào Đại Pháp đồng thời cũng thay đổi suy nghĩ của chồng tôi về Pháp Luân Đại Pháp.

Từ khi chồng tôi và các thành viên khác trong gia đình nhận ra tôi không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào nữa, tôi cũng trở nên cởi mở và vui vẻ thì mọi người không còn phản đối việc tôi tu luyện nữa.

Tôi hướng dẫn con gái năm tuổi của mình đọc Luận Ngữ và những bài thơ Hồng Ngâm. Kết quả học tập và điểm số của cháu tiến bộ rất nhiều. Sư phụ cũng cho tôi những điểm hóa trong việc tu luyện thông qua những lời nói của một đứa trẻ ngây thơ là con tôi và tôi rất thích chia sẻ những thể ngộ của mình với con.

Tôi thỉnh thoảng lại nói với chồng tôi: “Quyết định đúng đắn nhất của em trong cuộc sống này chính là bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Hồng Pháp cho mọi người

Ban đầu tôi không chủ động trong việc nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Từ tận đáy lòng tôi nhận ra rằng mình phải có trách nhiệm nói cho nhiều người hơn nữa về Đại Pháp, nhưng tất cả những gì tôi làm là đưa cho họ tờ tiền với những lời ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp viết trên đó.

Sư phụ biết tôi có tâm sợ hãi. Các vật dụng trong gia đình tôi bị hỏng rất nhiều, do đó tôi phải gọi nhiều thợ đến sửa. Tủ lạnh, điều hòa, bồn cầu, vòi nước và các dụng cụ nhà bếp khác đều không hoạt động.

Từng người một, tôi nói chuyện với những người thợ sửa chữa về việc thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nói.

Một thanh niên trẻ tuổi đến nhà tôi sửa tủ lạnh. Tôi cố gắng nói chuyện với cậu ấy về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cậu ấy cắt ngang lời tôi: “Tại sao chị lại nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp?”

Thay vì bỏ cuộc, tôi đã có một chính niệm mạnh mẽ: “Tại sao lại không? Cậu biết được những gì về Pháp Luân Đại Pháp?”

Cậu ta dường như bị kinh ngạc bởi câu hỏi thẳng thắn của tôi và bắt đầu có ý muốn nghe tôi nói. Tôi đã nói với cậu ta về những lợi ích tôi thu được từ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và lý do tại sao mọi người cần thoái Đảng. Đến cuối cùng cậu cũng bị thuyết phục và đồng ý. Trước khi về, cậu ấy đã chân thành cảm ơn tôi.

Một lần khác, tôi hẹn một thợ sửa đường ống lúc 11 giờ sáng để sửa ống nước trong nhà bếp. Anh ta gọi điện đến trước và nói anh ta không đến đúng giờ được và phải lùi lại cho đến tận trưa.

Điều đó khiến tôi vô cùng lo lắng vì chồng tôi sẽ về nhà vào bữa trưa và ở thời điểm đó anh ấy vẫn chưa ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nghĩ: “Nếu thợ sửa đến đúng lúc ấy thì mình không thể nói chuyện với họ về Đại Pháp được sao? Nếu mình không có cơ hội thứ hai để cứu cậu ta thì sao đây?”

Nhưng ngay sau đó, thợ sửa đường ống gọi điện và nói anh ta có thể đến trước giờ cơm trưa. Tôi đã có cơ hội nói chuyện khi anh sửa đường ống xong, ngay trước lúc chồng tôi về nhà. Tôi đã bật khóc và cảm ơn Sư phụ từ đáy lòng vì an bài đặc biệt này.

Tôi có một người bạn mà anh trai của cô ấy là một cựu chiến binh, anh ấy tu luyện từ trước khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Anh trai của bạn tôi đã bị bắt giữ rất nhiều lần vì niềm tin của mình, do đó bạn tôi có suy nghĩ không tốt về Pháp Luân Đại Pháp.

Mặc dù tôi đã nói với cô ấy về những lợi ích mà tôi có được từ tu luyện và cố gắng thuyết phục cô ấy thoái Đảng, nhưng cô ấy đã không bị tôi thuyết phục. Một lần cô ấy mời tôi đến nhà chơi, còn có ba người khách khác nữa.

Tôi nghĩ: “Họ ở đây là để được cứu. Mình phải làm cách nào để nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái Đảng.”

Sau bữa trưa, mọi người ngồi trò chuyện với nhau, tôi đã vắt óc suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Ngay sau đó, bạn tôi nhận được điện thoại từ con trai bảo mẹ đến đón. Tôi vui như mở cờ trong bụng. Khi cô ấy rời đi, tôi đã thảo luận với những vị khách ấy tất cả những gì mình muốn nói, và tôi đã thành công trong việc thuyết phục họ thoái Đảng.

Tôi biết Sư phụ trân trọng thành ý muốn cứu người của tôi, và do đó đã an bài mọi thứ để tôi có cơ hội.

Tôi đã giúp hơn 100 người thoái Đảng. Tôi cảm thấy khẩn trương khi nghĩ cách để có thể làm tốt hơn nữa. Tôi biết mình cần phải học Pháp thật tốt và cứu nhiều người hơn nữa dưới sự dẫn dắt và an bài của Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/29/307762.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/13/150396.html

Đăng ngày 23-06-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share