Bài viết của Đức Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-03-2015] Gần đây, tôi nhận thấy một số hành vi trong các học viên mà tôi cảm thấy đáng báo động. Tôi muốn chỉ ra cho họ, hi vọng rằng các học viên sẽ tu chính lại và trân quý cơ hội cuối cùng của chúng ta để thăng tiến trong tu luyện và cứu độ chúng sinh.

Tôi đến thăm nhà một bạn đồng tu ở một quận lân cận vào Tết Nguyên đán. Học viên đó và con gái nhỏ của mình đang ở nhà. Cô bé trèo lên ghế sofa ngồi khi chúng tôi đang nói chuyện. Ngay sau khi cô bé ngồi xuống, tôi đã bị sốc khi nhìn thấy hình trang trí trên giày cháu là những hộp sọ có cánh.

Tôi hỏi cháu: “Cháu có sợ khi đi đôi giày này không?” Cháu trả lời: “Vâng, cháu có” và nói với tôi rằng bố đã mua chúng cho cháu.

Khi cháu nói rằng những chiếc sọ có thể gỡ bỏ dễ dàng, tôi nói cháu hãy gỡ chúng ra ngay lập tức và ném chúng vào thùng rác. Cháu đã làm ngay. Khi cháu quay lại, tôi hỏi cháu liệu biết rằng Chân – Thiện – Nhẫn là tốt không. Cháu trả lời: “Có.” Tôi nói thêm: “Nếu bất kì ai đưa cháu mặc những thứ khủng khiếp như thế, cháu đừng nhận.” Cháu trả lời: “Vâng!”

Những việc như vậy đã xảy ra không chỉ một lần. Bố của cô bé, cũng là một học viên, đã buông lơi trong tu luyện của mình. Năm ngoái. Tôi đến thăm anh nhiều lần và khuyên anh hãy tinh tấn, nhưng anh dường như không nghe tôi. Thay vào đó, anh quan tâm hơn đến việc kiếm tiền.

Khi tôi đề cập đến đồ trang trí đầu lâu trên giày với một học viên nữ, cô ấy nói với tôi rằng cô đã mua cho con gái mình một bộ quần áo trước Tết Nguyên đán. Con gái cô đã không thích bất cứ thứ gì ngoại trừ một chiếc áo có hình hộp sọ trên đó. Người học viên này không muốn mua nó, nhưng cuối cùng cô đã đồng ý và mua cho con gái mình chiếc áo.

Cô và chồng mình đều là học viên Đại Pháp. Tuy nhiên, họ đã mời một nhóm người tới nhà mình đánh bạc và chơi bài.

Tôi đến thăm một học viên khác sau Tết Nguyên đán. Anh sở hữu một siêu thị nhỏ và một gian hàng ăn sáng, và đang kinh doanh rất tốt. Khi tôi ở đó, tôi thấy một nhóm người đang đánh trống và khua chiêng trước siêu thị của anh ấy. Họ dường như không biết chơi và gây ồn ào.

Thấy môi trường hỗn loạn ở đó làm tôi lo lắng về tình trạng tu luyện của bạn đồng tu. Khi tôi hỏi anh về điều này, anh nói: “Tôi cũng không biết tại sao, nhưng một vài doanh nghiệp đã quen nhau và mua chiếc trống đại này để chơi.”

Tôi nhận ra rằng, những người này đã sử dụng tiếng trống nhằm “đánh thức” học viên đó, để anh ấy có thể cứu độ họ. (Trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, trống được sử dụng để cổ vũ binh sỹ trong chiến trận.)

Học viên chúng ta đều biết thời gian tu luyện và cứu độ chúng sinh là hữu hạn. Thời gian hiện tại là do Sư phụ kéo dài, và nó là vô giá.

Trên đây là thể ngộ hữu hạn của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/20/306465.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/29/149520.html

Đăng ngày 17-06-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share