Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-05-2015] Nhóm học Pháp của chúng tôi được lập từ năm 2011 với chỉ từ ba đến bốn học viên. Giờ đây số học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi đã tăng lên gấp đôi. Ngoại trừ tôi năm nay đã hơn 70 tuổi, còn đa phần học viên đều ở độ tuổi 40, phần lớn mọi người rất chỉnh tề, học Pháp hiệu quả, tốc độ, đều cảm thấy rất tốt.

Mùa hè năm 2012, một học viên tầm 70 tuổi xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh. Bà đã đề nghị được tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi để chúng tôi có thể giúp đỡ bà. Chúng tôi thảo luận về đề nghị của bà ấy. Một người nói: “Bà ấy muốn đến đây bởi bà có chấp trước và muốn chúng ta phát chính niệm để bà có thể khỏe hơn. Nếu bà ấy không hướng nội hoặc đề cao tâm tính, thì làm sao bà ấy có thể vượt qua khảo nghiệm này được?”

Nhưng tất cả chúng tôi đều đồng ý để bà ấy tham gia nhóm học Pháp.

Chúng tôi phát hiện ra rằng người học viên đó có chấp trước mạnh mẽ vào tình cảm người thường. Mặc dù con cái của bà đều đã trưởng thành và đều có gia đình riêng của mình, nhưng bà vẫn muốn họ đến nhà bà hàng ngày và cùng nhau ăn uống. Bản thân bà luôn bận rộn với việc chuẩn bị các bữa ăn cho con cái cũng như chồng bà. Bà quá bận rộn với việc nhà đến nỗi không còn chút thời gian nào để làm ba việc.

Buổi đầu tiên tham gia nhóm học Pháp, trong khi học Pháp, bà ấy đọc rất nhỏ và chậm rãi. Bà thường phát âm sai, đọc thiếu hoặc thừa chữ. Bà ấy cũng rất lo lắng nên thường xuyên khóc lóc.

Nhóm của chúng tôi rất kiên nhẫn với bà ấy, và nói với bà rằng đừng lo lắng quá. Chúng tôi đọc cùng bà ấy từng chữ từng chữ một, và nói rằng đúng là cần phải đọc chậm hơn một chút, để có thể đảm bảo rằng bà ấy không bị đọc sai. Chúng tôi quyết tâm giúp đỡ bà ấy vượt qua quan này. Sau 20 ngày, bà ấy đã có thể đọc với tốc độ bình thường như chúng tôi. Bà ấy bắt đầu làm tốt ba việc.

Mùa thu năm 2012, chồng của bà ấy cũng xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh và muốn tham gia nhóm chúng tôi. Ông bị nói lắp, và phát âm không chính xác. Bất kể chúng tôi có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, cũng không hiệu quả. Một số học viên đã mất kiên nhẫn và không đến nhóm học Pháp nữa. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác là phải tách ông ấy ra.

Một thời gian sau, ông lại yêu cầu được trở lại nhóm. Vào thời điểm đó, chúng tôi hướng nội tìm và loại bỏ đi nhiều nhân tâm không tốt. Là một nhóm học Pháp, chúng tôi thấy có nhiều vấn đề: Chúng tôi thiếu kiên nhẫn, chúng tôi đã làm mọi việc một cách hấp tấp, chúng tôi không coi trọng người khác, và chúng tôi đã không từ bi [với đồng tu]. Chúng tôi nhận ra rằng đây là khảo nghiệm và là quá trình để cả nhóm đề cao, và chúng tôi không thể đẩy ông ấy ra được. Vì vậy, chúng tôi đã đống ý để ông ấy tham gia vào nhóm.

Cuối cùng chúng tôi cũng có thể kiên nhẫn giúp đỡ ông ấy: từng chữ, từng câu, từng đoạn [Pháp] một. Chúng tôi đã phải cố gắng rất nhiều để chỉnh lại từng câu cho đúng. Ông ấy cũng nhanh chóng quy chính lại. Trong đoạn thời gian này, chúng tôi mất hai đến ba ngày để học xong một bài giảng.

Khi mất kiên nhẫn, một vài người không muốn đến học nữa. Nhưng cùng là một nhóm, chúng tôi không muốn đẩy ông ấy ra khi ông ấy vẫn đang phải vượt qua những khó khăn đó. Sư phụ cấp cho chúng ta hoàn cảnh tu luyện này, thì đương nhiên là cần phải có những việc xảy đến để chúng ta tu luyện. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, ông ấy dần dần cải biến. Giờ đây, ông đã có thể bắt kịp tốc độ học Pháp cùng chúng tôi.

Ngày càng có nhiều học viên tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi, và có những thời điểm lên đến 10 người. Bất cứ khi nào gặp phải mâu thuẫn, khổ nạn, hay đối diện với khảo nghiệm, chúng tôi đều có thể chia sẻ, thảo luận, và hướng nội.

Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và mọi người cùng nhau phối hợp, nhóm học Pháp của chúng tôi cùng nhau đề cao, bình ổn bước đi trên con đường Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/5/4/308438.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/18/150610.html

Đăng ngày 15-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share