Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-03-2015] Khi tôi được trả tự do sau sáu năm bị giam giữ, ngay lập tức tôi đã đọc lại các sách Đại Pháp và luyện công. Điều quan trọng nhất đó là tôi nghĩ đến những gì cần làm để cho thế giới biết về cuộc đàn áp Pháp Luân Công và làm thế nào để tôi có thể phối hợp một cách hiệu quả nhất với các học viên địa phương.

Giải quyết các vấn đề về kỹ thuật

Không ai trong vùng chúng tôi có thể giải quyết các vấn đề kỹ thuật như cài đặt hệ thống máy tính hay bảo dưỡng máy in vì vậy tôi đã quyết định tự học để đảm nhận vai trò này.

Công nghệ về điện thoại thông minh chưa được phổ biến tại vùng chúng tôi và nhiều học viên vẫn dùng công nghệ đi động đời cũ vốn không thể xử lý được các tin nhắn đa phương tiện. Vì vậy tôi đã tập trung vào công nghệ điện thoại thông minh và mua một số máy điện thoại thông minh đã qua sử dụng.

Khi đã hiểu cách sử dụng chúng, tôi đã dạy lại cho các học viên khác. Tôi viết ra các chỉ dẫn để giúp các học viên lớn tuổi. Việc này đã giải quyết được rất nhiều vấn đề không chỉ cho chúng tôi mà còn cho các học viên ở những vùng khác nữa.

Lấp chỗ trống

Một điều phối viên địa phương đã bị bắt và bị giam giữ trong gần một năm. Gia đình người học viên đó từ chối cung cấp thông tin về việc bị bắt, bị kết án và bị giam giữ của cô ấy và điều đó có nghĩa là chi tiết về những gì mà cô ấy phải chịu đựng đã không được báo cáo đến Minh Huệ Net.

Chúng tôi hiểu rằng các học viên ở các vùng lân cận đã làm rất tốt việc đưa tin về cuộc bức hại và các bài viết mà họ gửi Minh Huệ đã được viết rất tốt. Ở vùng chúng tôi, biên tập viên của Tuần báo Minh Huệ không thể báo cáo về cuộc bức hại bởi vì không ai có thể viết được bài.

Cảnh ngộ của người điều phối viên địa phương này khiến tôi nhớ lại hết thảy những gì mà tôi đã phải chịu đựng ở trong tù. Tôi nghĩ đến những điều mà cô ấy chắc chắn sẽ phải trải qua. Chúng ta cần phải thu thập thông tin của những người chịu trách nhiệm về việc bức hại cô ấy. Việc này đã cho tôi động lực để báo cáo về cuộc bức hại ở trong vùng chúng tôi.

Dùng tên riêng của chúng ta để viết bài về cuộc bức hại

Tôi đã giúp các học viên khác viết bài về cuộc bức hại, tôi cần phải vượt qua tâm sợ hãi của chính mình và xua tan đi đủ loại lo lắng của các đồng tu. Chúng ta cần phải báo cáo về cuộc bức hại đồng thời thanh trừ cựu thế lực từ các tầng không gian khác vốn thao túng những con người đó khiến họ tấn công chúng ta.

Sau khi cô Doãn Lệ Bình công bố một bài viết dưới tên thật của mình và miêu tả lại những khổ nạn mà cô đã phải trải qua khi bị nhốt trong một buồng giam nam của Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia, các phương tiện truyền thông nước ngoài đã báo cáo về việc này và những người có liên quan đến vụ việc cảm thấy sợ hãi. Việc đó đã giúp chúng tôi dùng tên thật của mình khi chúng tôi viết bài về những người bị giam cầm trong các trại tạm giam hay các trại lao động cưỡng bức.

Thật không dễ khi viết bài về những học viên đã được trả tự do vì rất nhiều người trong số họ sợ chính quyền và lo ngại sẽ bị thêm nhiều phiền phức.

Bài viết đầu tiên của tôi là về một điều phối viên địa phương hiện vẫn đang ở trong tù. Ban đầu tôi cần phải thu thập thông tin. Thật đáng ngạc nhiên, hai học viên lớn tuổi vốn đã giúp đỡ tôi có được thông tin từ vụ đàn áp của chính họ đã đồng ý để tôi đăng bài. Tôi chỉnh lý và biên tập bài viết của họ rồi gửi cho Minh Huệ.

Không lâu sau khi bài viết của họ được đăng, có thêm nhiều học viên đã cung cấp thông tin về việc họ đã bị bức hại như thế nào và thêm nhiều bài viết đã được đăng.

Một số bài đã được viết một cách chi tiết sống động về tội ác của các công an địa phương. Một bài viết về việc một phó Ban Chính trị và Pháp luật của thành phố đang bị cầm tù. Những bài viết này đã giúp cải thiện môi trường ở địa phương một cách nhanh chóng và lập nên một trường chính niệm.

Công an địa phương đã đến nhà của các học viên đã viết bài viết này để sách nhiễu họ. Tuy nhiên họ đã sớm dừng lại sau khi có thêm nhiều bài viết nữa được đăng tải.

Đề cao như một chỉnh thể

Sau khi tôi giúp các học viên viết bài, tôi tự hỏi tại sao mình lại không viết về chính mình. Tôi nhận ra rằng, nếu tôi không đăng trường hợp của chính mình, có thể sẽ có ảnh hưởng không tốt đến hạng mục. Thực tế, tôi đã viết một bài rất ngắn gọn sau khi tôi được trả tự do nhưng đã không dùng tên thật của mình và bài viết đã không được đăng.

Với thể ngộ mới đạt được từ những gì mà Sư phụ giảng về việc vạch trần tà ác, tôi đã viết lại bài và gửi cho Minh Huệ, và nó đã được đăng. Bài viết đó đã vạch trần cuộc bức hại và nói về việc các học viên trong gia đình tôi đã quyết tâm kiên định với đức tin của mình như thế nào.

Khi các học viên địa phương đọc được bài viết của tôi, chúng tôi dường như đã phối hợp tốt hơn. Chúng tôi cảm thấy rằng các học viên trong vùng chúng tôi đã đề cao như một chỉnh thể.

Những người đã từng do dự khi viết về những trải nghiệm bị bức hại của chính họ cuối cùng đã bước ra và chia sẻ một cách công khai.

Hầu hết các học viên dùng tên thật trong các bài viết của mình đều cảm thấy rằng tâm tính của mình được đề cao.

Buông bỏ chấp trước

Khi chúng tôi đề cao như một chỉnh thể, một số chấp trước ẩn sâu đã bắt đầu bị phơi bày. Tôi đã có mâu thuẫn với các đồng tu, những người đã chỉ ra những chấp trước của tôi.

Sư phụ giảng, “Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC)

Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình có tâm hiển thị và tâm hoan hỷ. Tôi nghĩ rằng bản thân mình minh bạch các Pháp lý hơn những người khác. Khi các học viên chỉ ra cho tôi các chấp trước, tôi đã không chấp nhận lời phê bình. Trong suốt buổi thảo luận, tôi có tâm tranh đấu rất mạnh mẽ và thiếu từ bi. Sau đó tôi đã phát hiện thêm nhiều chấp trước hơn nữa như tâm sợ hãi, tật đố và oán hận.

Mỗi chấp trước đều là một rào cản trên con đường tu luyện của chúng ta. Tôi nhận ra rằng miễn là chúng ta quyết tâm buông bỏ chúng, Sư phụ sẽ giúp chúng ta loại bỏ gốc rễ căn bản. Tất cả những gì chúng ta cần phải làm là loại bỏ những thứ trên bề mặt qua việc kiên định tu luyện.

Khi tôi buông bỏ chấp trước, tôi đã nhìn mọi thứ từ một giác độ khác. Mỗi một học viên đều có những quan điểm riêng về lòng từ bi và khoan dung. Tất cả chúng ta đều có rất nhiều câu chuyện cảm động để kể. Nếu chúng ta không viết ra, có thể chúng sẽ không bao giờ được chia sẻ.

Tôi không còn tham gia vào việc giải quyết những vấn đề liên quan đến máy in hay máy tính nữa. Một học viên khác có khả năng hơn đã đảm nhận nhiệm vụ đó cũng như hạng mục về điện thoại thông minh. Giờ đây tôi đã tập trung vào việc báo cáo về những vụ bức hại trên Internet.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/19/306415.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/25/149878.html

Đăng ngày 29-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share