Bài viết của học viên Tuệ Hiền từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-12-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào cuối năm 1996. Tôi đã nghĩ: “Sư tôn à! Làm thế nào mà đến giờ con mới tìm được Ngài!”

Kể từ đó, mỗi lời dạy của Sư phụ đều in sâu trong trái tim tôi.

Một người không biết chữ có thể đọc Chuyển Pháp Luân

Tôi bị mù chữ và lo rằng mình không thể đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chân chính chỉ đạo tu luyện của Pháp Luân Công. Tôi cúi đầu trước ảnh Sư phụ và nói: “Con phải đề cao trong tu luyện và đọc các sách của Pháp Luân Công, dù mỗi ngày con chỉ học được một từ.”

Tôi mở Chuyển Pháp Luân và lần theo các chữ bằng ngón tay của mình. Sau khi ngủ thiếp đi, một giọng nói đánh thức tôi dậy và bảo tôi đọc mục lục. Tôi không biết gì về mục lục và cũng không biết tìm nó ở đâu. Tôi nhờ con trai giúp đỡ. Nó đề nghị tôi bắt đầu bằng việc chép Luận ngữ, phần mở đầu của cuốn Chuyển Pháp Luân.

Thật không dễ để chép và phải mất nhiều giờ đồng hồ, nhưng tôi vẫn kiên trì. Trước khi chép xong đoạn cuối, tôi đã thuộc lòng Luận ngữ.

Ngoài ra, ngay khi tôi đi ngủ, một hàng chữ sáng chói xuất hiện trước mắt tôi và một giọng nói tựa giọng của Sư phụ dạy tôi đọc. Tôi nhớ mỗi từ trong Chuyển Pháp Luân và nhẩm mỗi từ mà tôi học cả ngày dài. Tôi đã có thể đọc toàn bộ cuốn sách (ngoại trừ một vài từ) trong vòng sáu tháng.

Sau đó, nhà của tôi trở thành một điểm luyện công. Một sinh viên giữ vai trò phụ đạo viên và tôi được yêu cầu làm phụ đạo viên sau khi cậu ấy quay lại trường đại học. Tôi đến điểm luyện công của thị trấn chúng tôi để học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các phụ đạo viên từ các khu vực khác mỗi thứ Bảy. Việc kiên định học Pháp đã đặt định một cơ sở vững chắc cho tu luyện của tôi.

Giấc mơ trước khi bắt đầu cuộc đàn áp đã trở thành sự thật

Vào tối ngày 17 tháng 07 năm 1999, tôi có một giấc mơ. Trong mơ, khi học Pháp, tôi thấy có một đám cháy ở bên ngoài ngôi nhà. Tôi ôm cuốn Chuyển Pháp Luân trước ngực và chạy ra khỏi nhà. Tất cả các ngôi nhà trong làng đều chìm trong biển lửa, khói cuồn cuộn bay lên. Khi tôi gọi người giúp dập lửa thì ba bóng đen lớn tiến về phía tôi.

Tôi giữ cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay trái của mình, giơ tay phải lên và kêu lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ba bóng đen biến mất. Tôi tỉnh giấc, tim đập mạnh.

Tôi lại ngủ thiếp đi, tôi mơ gặp một nhóm người, trong đó có phụ đạo viên cũ của chúng tôi. Họ nói với tôi những hậu quả khủng khiếp đang chờ đợi những người tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không sợ. Họ cố giết tôi và người phụ đạo viên, tuy nhiên cậu thanh niên này không kiên định trong giấc mơ.

Trên nhiều phương diện, giấc mơ mang điềm xấu này hóa ra lại là chân thực. Cậu thanh niên sau đó đã từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công vì không thể từ bỏ chấp trước đối với một cô gái, người đã yêu cầu cậu ta làm như vậy. Cuối cùng, cô gái đã bỏ rơi cậu ấy.

Ngày 19 tháng 07 năm 1999, cựu lãnh đạo phòng cảnh sát thành phố nói với người anh thứ hai của tôi rằng hãy ngăn mọi người trong gia đình tu luyện Pháp Luân Công và lập tức đốt hoặc giao nộp sách. Ông ta nói: “Phong trào này còn quyết liệt hơn cả Cách mạng Văn hóa! Tất cả những cán bộ nghỉ hưu của phòng cảnh sát đã được triệu tập để chuẩn bị cho cuộc đàn áp Pháp Luân Công, bắt đầu vào ngày mai.”

Tất cả các anh em của tôi đã đến nhà và yêu cầu tôi phải từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi đã từ chối, vì vậy người anh thứ đã quay lưng lại với tôi, đánh đập tôi và đòi tôi trả lại số tiền mà tôi đã mượn anh ấy.

Tôi không có nhiều tiền, nên đã bảo anh ấy có thể bán ngôi nhà của tôi. Đúng lúc đó, một chai bia bắn tung nắp gây ra một lổ hổng trên trần nhà. Mọi người đều cảm nhận được bầu không khí sợ hãi.

Ngày 20 tháng 07 năm 1999: Ngày đầu tiên của cuộc đàn áp

Hôm đó, các đồng tu và tôi ngồi đả tọa trong sân nhà tôi, khi đó Trần – trưởng đồn cảnh sát, các viên chức trong làng cùng khoảng tám người đã đến nhà tôi. Họ chỉ trông chừng chúng tôi và nói chuyện với nhau.

Khi chúng tôi luyện xong, Trần chộp lấy đài của tôi, chạy ra xa và phỉ báng Sư phụ và Pháp Luân Công. Tôi đuổi theo anh ta vì tôi muốn lấy lại cái đài. Anh ta nói vì tôi không được giáo dục, nên tôi không biết tôi đang làm gì. Anh ta đe dọa sẽ bắt giữ và bỏ tù tôi nếu tôi không làm như anh ta yêu cầu. Anh ta thừa nhận rằng mọi người trong làng đều nói tốt về tôi, nhưng cứ khăng khăng rằng tu luyện Pháp Luân Công là không tốt. Tôi nói với anh ta rằng Pháp Luân Công đã cải biến tôi trở thành một người tốt.

Tôi chỉ ra việc làm sai trái của anh ta, bao gồm việc chiếm đoạt tài sản cá nhân và dùng nhiều lời lẽ thô tục. Hơn nữa, các cảnh sát tại đồn của anh ta còn đòi ăn miễn phí ở nhiều nhà hàng. Anh ta cố gắng tránh xa tôi và tiếp tục phỉ báng.

Hàng xóm tụ tập bên đường và cười nhạo. Ngay cả trưởng làng cũng ngoảnh đầu và che miệng cười. Trưởng làng bảo tôi giữ yên lặng. Tôi bảo ông ta rằng tôi sẽ không nói gì cả nếu anh ta không lấy đồ của tôi và phỉ báng Sư phụ.

Phủ nhận bức hại

Khoảng 40 người từ chính quyền thị trấn đã đến nhà tôi vào chiều hôm đó. Họ yêu cầu tôi xem các chương trình tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó, họ bắt tôi lấy ảnh Sư phụ xuống và tôi một lần nữa lại từ chối. Một cảnh sát đã lấy bức ảnh xuống và tịch thu.

Người đứng đầu thị trấn và lãnh đạo cảnh sát bắt tôi phải viết “cam kết” rằng tôi sẽ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã từ chối và thay vào đó tôi viết rằng mình sẽ tiếp tục tu luyện.

Ông Trần yêu cầu tôi phải báo cáo với đồn cảnh sát hàng ngày. Tôi nói: “Không! Tôi không phạm luật gì khi làm người tốt cả. Tại sao lại bắt tôi báo cáo với đồn cảnh sát hàng ngày?” Ông ta không ép tôi, nhưng thay vào đó lại cử cảnh sát đến nhà tôi hàng ngày.

Những cảnh sát này bắt tôi phải nói lên những suy nghĩ của mình về Pháp Luân Công, viết cam kết và tuyên bố từ bỏ tu luyện. Họ ghi lại những gì tôi nói. Tôi bảo họ đọc cho tôi những gì họ đã viết. Tôi bảo họ đừng có thách thức và lừa gạt tôi. Họ tỏ vẻ ngưỡng mộ và tươi cười khi đọc đến câu: “Tôi sẽ tu luyện Đại Pháp một cách kiên định và tinh tấn.”

Tôi nói cho họ về các lợi ích của Pháp Luân Công. Họ ủng hộ tôi và nói: “Bạn đã cảm hóa chúng tôi. Chúng tôi có thể cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công.”

Tôi để cuốn Chuyển Pháp Luân lên góc bàn và họ đã đọc cuốn sách. Họ dường như trở thành người thân của tôi. Một cảnh sát nói với tôi: “Dân làng chỉ nói với ông Trần những điều tốt về chị. Bí thư làng nói rằng dù có mười con bò cũng không thể lôi chị lại khi chị đã quyết định theo ý mình.” Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình.

Mất mát gia đình

Gia đình và người thân của tôi đã đến nhà vào tối ngày 20 tháng 07. Mẹ tôi khóc lóc, quỳ và ôm chân tôi. Tôi ngộ ra rằng đây là khảo nghiệm xem mình có thể bất động tâm khi người thân của mình gặp thống khổ hay không. Tôi bảo bà đứng dậy và giữ bình tĩnh. Bà đứng dậy và ngừng khóc.

Người anh thứ bắt tôi viết cam kết. Anh ấy nói về những vấn đề mà gia đình chúng tôi đã đối mặt trong Cách mạng Văn hóa. Anh nói rằng tôi đã hủy hoại cuộc sống của cả gia đình và nếu tôi không từ bỏ Pháp Luân Công, con cái của chúng tôi sẽ bị đuổi khỏi trường học. Điều này cũng không làm tôi dao động.

Một lần, gia đình tôi biết tôi vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công, họ đã quyết định thay mặt tôi ký cam kết. Họ bảo tôi điểm chỉ; nhưng thay vào đó, tôi đã xé nát bản cam kết.

Anh tôi đã đánh tôi nhưng vẫn không khiến tôi dao động. Cuối cùng, anh ấy bỏ cuộc và bảo tôi rằng họ không xem tôi là người trong nhà nữa. Họ cũng đe dọa đánh đập tôi nếu tôi xuất hiện tại nhà của họ.

Giành được sự ủng hộ từ các chị dâu

Tối hôm đó, Bí thư làng hỏi xem tôi có muốn bán đào không và tôi đã đồng ý.

Hai chị dâu của tôi giúp tôi hái đào. Họ đã không trở về nhà cùng những người còn lại trong gia đình. Thay vào đó, họ đợi tôi bên ngoài suốt cả đêm. Họ không thích cách mà những người trong gia đình đối xử với tôi và lo rằng tôi sẽ tự tử.

Tôi nói: “Đừng lo. Dù họ đối xử với em như thế nào, em cũng sẽ không ôm hận. Các học viên Pháp Luân Công không tự tử. Dù sao cũng cảm ơn các chị vì đã quan tâm đến em.” Sau khi chúng tôi hái đào, họ rời đi mà không ăn trưa.

Cảnh sát biết chúng tôi không sử dụng thuốc trừ sâu, nhưng đào vẫn sinh trưởng rất tốt. Họ đã ngỏ ý mua hết đào của tôi với giá cao. Họ cũng trả tiền học phí cho con trai tôi.

Dân làng rất đố kỵ. Họ nói: “Cô ta tu luyện Pháp Luân Công. Cây trồng không phun thuốc sinh trưởng tốt thì thôi, nhưng đào của cô ta không phun thuốc gì mà lại tốt như vậy. Người ta tìm tới tận cửa mua, còn chúng ta có cố cũng không bán được giá tốt như vậy.”

Tôi hợp thập cảm tạ Sư phụ từ tận đáy lòng.

Duy hộ Đại Pháp: Sẵn sàng đến Bắc Kinh

Ngày 01 tháng 10, tôi đi ngủ sớm và có một giấc mơ: Có một bếp than và một mẩu than nóng bắn ra ngoài. Tôi biết rằng đó là Sư phụ điểm hóa cho tôi nên bước ra và duy hộ Đại Pháp. Lần trước, tôi vẫn ôm giữ tâm sợ hãi và không đến Bắc Kinh, nhưng lần này không gì có thể ngăn tôi được.

Tôi nghe từ các học viên rằng một vài người bên ngoài thị trấn sẽ đến Bắc Kinh và kiến nghị tới chính quyền trung ương đòi quyền tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã đồng ý đi cùng họ. Khoảng 30 học viên từ làng của chúng tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn vào ngày 01 tháng 10 năm 1999. Một cảnh sát mặc thường phục hỏi xem có phải tôi đến thỉnh nguyện không. Tôi nhận rằng mình muốn thỉnh nguyện đòi quyền tu luyện Đại Pháp. Tôi từ chối cho họ biết tôi từ đâu đến. Một cảnh sát đã giẫm lên chân tôi trong khi một cảnh sát khác đá tôi – nhưng tôi không cảm thấy đau.

Tôi không sợ nhưng một đồng tu đã sợ hãi và cho họ biết địa chỉ của chúng tôi. Tất cả 30 học viên chúng tôi bị bắt và đưa tới Đồn cảnh sát Thiên An Môn. Một nữ cảnh sát không tin rằng tôi đã 41 tuổi và đã khai tuổi của tôi là 28 trong văn bản bắt giữ.

Pháp Luân Đại Pháp cải biến nhân tâm

Ông Trần, trưởng đồn cảnh sát thị trấn chúng tôi, đã đến Bắc Kinh để đưa chúng tôi về. Tôi bị đưa tới nhà giam, trong khi các đồng tu của tôi bị đưa tới trại tạm giam.

Thật ngạc nhiên, giám đốc nhà giam là một người quen cũ của tôi. Tôi nhận ra vì ông ta đã tịch thu một băng video các bài giảng của Sư phụ và các sách Đại Pháp. Năm 1997, ông ta hứa trả lại sách ngay khi đọc chúng xong, nhưng ông ta hiện giờ rất xấu hổ vì đã nộp sách cho chính quyền.

Nhưng ông đã chăm sóc tốt cho tôi và mời tôi ăn khi đến bữa tại trung tâm. Lúc đó là thời điểm lạnh nhất trong năm, ông ấy mang cho tôi ba chiếc chăn bông để tôi giữ ấm ban đêm. Có lúc, ông để tôi tới trông coi lò sưởi trong phòng làm việc của ông ấy để tôi có thể giữ ấm.

Ba học viên bị chuyển tới nhà giam và ở cùng phòng với tôi. Chúng tôi đã chia sẻ, thảo luận và khích lệ lẫn nhau.

Tôi bị Dương, trưởng phòng cảnh sát; Trần, cựu trưởng đồn cảnh sát thị trấn và trưởng ban chính trị thẩm vấn. Trần hỏi liệu tôi có thể tu luyện thứ gì khác Pháp Luân Công không.

Tôi nói: “Không! Không gì có thể thay đổi một người. Đại Pháp dạy chúng tôi làm người tốt. Ví dụ như ông, là một lãnh đạo, muốn cấp dưới của mình làm tốt để ông có thể bớt lo lắng. Không phải vậy sao? Tôi thậm chí còn chưa gặp Sư phụ. Tất cả những gì tôi làm chỉ là dùng 9,5 tệ ít ỏi để mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân này. Cuốn sách này đã thay đổi bản thân tôi. Dù ông có cố gắng để kiểm soát mọi người nhưng ông có thể thay đổi được họ sao? Ông không thể.”

Chúng tôi ngồi xuống và những lời – từ sâu trong trái tim tôi – tuôn ra. Ông đã ghi nhận điều đó vào trong tâm mình. Ông đã hoàn toàn thay đổi. Cơn nóng giận của ông biến mất và ông không còn chửi rủa nữa.

Tôi nói rằng mình từng bị ốm và đã thử mọi loại thuốc, các bệnh viện, Đông Tây y, phong thủy và nhiều phương pháp khác. Không thứ gì có thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Tuy nhiên, trong vòng ba ngày tu luyện Đại Pháp, tôi đã trở nên khỏe mạnh. Ngoài ra, trong vòng sáu tháng, tôi từ không biết chữ đã có thể đọc được Chuyển Pháp Luân.

Ông Trần đột nhiên đứng dậy. Ông ta nói: “Tôi đã vào Đảng cách đây 40 năm. Hơn 40 năm qua, đảng không thể thay đổi tôi. Nhưng cô đã thay đổi được tôi!”

Sau đó, đội trưởng Dương nói chuyện với tôi. Tôi bảo anh ta rằng tôi kiên định tu luyện. Anh ta đe dọa tôi: “Chúng tôi sẽ kết án cô vài năm… hoặc đưa cô tới sa mạc phía tây bắc, khiến cô vĩnh viễn không có đường trở về.”

Tôi đáp: “Những gì anh nói không tính. Tại sao ư? Anh cũng đang bị những sinh mệnh cao tầng khống chế. Anh không thể làm những gì anh muốn. Mọi chuyện không phải như anh tưởng tượng. Hôm nay, có thể anh đã dự tính kỹ lưỡng, nhưng anh không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Hãy suy nghĩ, không phải là như vậy sao? Anh có tin vào sự tồn tại của thần không?”

Khi trở về phòng giam, tôi có một giấc mơ, tôi vừa làm một bài kiểm tra. Đó là một giấc mơ không thoải mái, nhưng sau khi tỉnh lại, tôi hiểu rằng mình đã vượt qua khảo nghiệm.

Tôi được về nhà và ba học viên trong phòng tôi đã được khích lệ. Tôi bảo họ phải kiên định và đừng bao giờ để bị “chuyển hóa” hoặc bị ép từ bỏ đức tin của mình đối với Pháp Luân Công. Mọi người hợp thập và hứa sẽ kiên định.

Điều tôi hối tiếc nhất là chưa bao giờ đến thăm những học viên kia như đã hứa.

[Còn tiếp]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/12/13/301380.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/29/149521.html

Đăng ngày 24-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share