Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-03-2015] Nhiều học viên ở địa phương tôi nghĩ rằng cô Anh (hóa danh) là một học viên Pháp Luân Công tinh tấn, vì họ luôn thấy cô nỗ lực vất vả để làm tốt ba việc. Tôi còn nhớ hai năm trước đây chúng tôi có chia sẻ với nhau. Cô nói: “Chúng ta phải tinh tấn tu luyện bản thân.” Ngay sau đó, cô ấy đến gặp và nói với tôi rằng thị lực của cô ấy có vấn đề và cô không thể đọc được sách Đại Pháp nữa. Cô bắt đầu khóc: “Tôi phải làm gì bây giờ?”

Tôi đã an ủi và động viên cô ấy hướng nội để tìm ra chấp trước ẩn sâu. Tôi tin rằng cô ấy có thể tìm ra và loại bỏ chúng.

Là một học viên lâu năm, cô ấy nhận thức về Pháp rất tốt. Chúng tôi đã chia sẻ thể ngộ dựa trên nhiều Pháp lý và nhận ra chúng tôi có nhiều điểm tương đồng. Vì thế tôi cũng không hiểu tại sao sức khỏe của cô lại xấu đi và có cảm giác rằng cô ấy hẳn phải có nhiều sơ hở trong tu luyện. Trước khi rời đi, tôi nói với cô ấy: “Chị nên xin Sư phụ giúp. Tôi tin chị sẽ vượt qua được khổ nạn này.”

Lần tới khi tôi đến nhà cô, cô đã hoàn toàn bị mù. Không thể đọc được sách Đại Pháp, cô đã chuyển sang nghe các bài giảng của Sư phụ. Chồng cô, cũng là một học viên, đã chăm sóc cho cô. Tinh thần của cô vẫn tốt khi chúng tôi nói chuyện.

Trước khi rời đi, cô nói: “Tôi tốt. Tôi sẽ hồi phục sớm thôi.” Nhưng lúc đó tôi không yên tâm. Điều gì trước tiên đã khiến cô bị mù? Linh cảm cho tôi biết có thể cô ấy đang ở trong một tình thế rất nguy hiểm và cựu thế lực muốn lấy đi sinh mệnh của cô.

Vài ngày sau, một học viên nói với tôi rằng cô Anh đã nhập viện. Khi tôi đến bệnh viện thăm cô, cô đã khóc: “Tôi đã làm điều gì sai?”

Bên cạnh bị mù, cô Anh còn bị thêm nhiều bệnh nữa. Những gì tôi có thể làm là động viên cô kiên định và tin vào Đại Pháp. Cô nói: “Tôi tin vào Sư phụ. Sư phụ sẽ không bỏ rơi tôi.”

Vài tuần sau, tôi có gặp lại chồng cô Anh. Anh nói cô ấy đã qua đời. Tôi hỏi: “Anh có biết lý do tại sao không?” Anh ấy lắc đầu và im lặng.

Sáu tháng sau, anh ấy nói cô Anh có để lại vài cuốn sách Đại Pháp ở nhà con trai và hỏi tôi có thể chuyển sách sang những học viên cần sách không. Tôi đã đồng ý.

Tôi thực sự ngạc nhiên khi anh ấy đưa sách cho tôi. Có rất nhiều sách đựng trong một chiếc túi nilon mua hàng. Tôi biết rằng những sách này có thể đã được cất ở một nơi ẩm thấp và bị đè nặng trong một thời gian dài. Một số sách còn bị hỏng và bị nấm mốc. Tôi hỏi anh: “Tại sao lại có thể xảy ra điều này được?”

Anh nói: “Khi cuộc bức hại xảy ra vào năm 1999, cô Anh lo sợ rằng công an sẽ tìm thấy sách, vì thế cô ấy đã cất sách ở dưới tầng hầm. Sau đó cô ấy nghĩ nó vẫn không an toàn, vì thế cô ấy đã chuyển sách đến nhà con trai tôi. Nó cũng rất sợ, vì thế nó đã cất sách ở trong nhà kho. Chúng tôi đã bỏ quên những sách này suốt thời gian dài. Gần đây, con trai tôi đã tìm thấy sách trong lúc nó dọn dẹp nhà kho.”

Tôi tự nhủ: “Cô Anh có thể quên sách, nhưng cựu thế lực thì không. Điều đó có thể là lý do lấy đi mạng sống của cô ấy.”

Sách Đại Pháp không phải là những cuốn sách thông thường – đây là những cuốn sách quý giá nhất trong vũ trụ. Thái độ của học viên đối với sách là một phần rất quan trọng.

Thể ngộ của tôi khi biết việc cô Anh cất sách trong một túi mua hàng và giấu sách đi, cô đã sai khi làm như vậy và cô không tôn trọng sách như cách một học viên nên làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/31/306900.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/19/149800.html

Đăng ngày 12-05-2015: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share