Bài viết của một học viên từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2015] Vào ngày tôi được thả khỏi trại lao động, trưởng khu của tôi đã đặc biệt đến gặp mặt tôi. Anh siết chặt tay tôi và nói: “Tôi phải xin lỗi ông; xin hãy tha lỗi cho tôi.”

Anh ta từng chỉ thị cho cấp dưới đánh đập tôi cùng các học viên khác vì kiên định vào đức tin của mình trong khi bị giam giữ. Anh đã từ chối lắng nghe khi lần đầu tôi nói với anh rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc đã sai khi đàn áp một môn tu luyện ôn hòa như vậy.

Tuy nhiên, thái độ của anh đã dần thay đổi sau khi quan sát, lắng nghe những báo cáo về các học viên bị giam giữ khác và tôi đã giữ bản thân mình chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn như thế nào trong khi bị giam giữ.

Dưới đây là những sự việc đã dẫn đến sự cải biến của anh.

Một bác sĩ thú y đáng kính trở thành mục tiêu của cảnh sát

Tôi trở thành một bác sĩ thú y cho động vật lớn vào đầu năm 2006 khi ở tuổi 50. Cả gia đình lẫn bạn bè tôi đều ngạc nhiên, vì họ cảm thấy tôi đã quá già để bắt đầu một nghề mới.

Cảm tạ trí huệ mà Sư phụ đã ban cho tôi, việc chuyển đổi nghề nghiệp của tôi rất thành công. Trong vài năm ngắn ngủi, tôi đã trở thành một bác sĩ thú y nổi tiếng và đáng kính. Các khách hàng của tôi bị ấn tượng bởi hiểu biết của tôi và đánh giá cao sự cầu toàn của tôi trong công việc.

Một người đàn ông cao tuổi hơn nói với tôi: “Gần hai năm nay, tôi đã ‘thử’ ông. Với mỗi đơn hàng tôi mua từ bệnh xá của ông, trở về nhà tôi kiểm tra lại thấy ông không bớt của tôi chút nào hay lừa gạt tôi bằng hàng nhái như hầu hết mọi người đều làm. Ông không bao giờ làm điều đó. Ông luôn có những sản phẩm chất lượng cao! Tôi thực sự khâm phục học viên Pháp Luân Công các ông.”

Sau khi lấy được sự tin tưởng của khách hàng, việc giảng cho họ lý do tại sao nên ly khai khỏi Đảng để tránh việc chịu tội cùng nó trở nên tự nhiên và dễ dàng đối với tôi. Vì vậy mà tôi có thể giúp nhiều người làm tam thoái.

Tuy nhiên, sự nổi tiếng của tôi đã thu hút sự chú ý của chính quyền, kết quả là tôi bị bắt giữ vào ngày 24 tháng 07 năm 2009.

Một cảnh sát tiết lộ việc họ đã điều tra tôi trong thời gian dài: “Việc kinh doanh của ông đang rất tốt. Người dân ở các khu làng lân cận đều khen ngợi ông, và văn phòng gia súc quận cũng nói rằng ông đã làm rất tốt để giúp họ kiểm soát dịch bệnh động vật.”

Anh ta tiếp tục: “Nhưng các viên chức từ chính quyền quận không vui vì một người đáng kính trong cộng đồng địa phương lại cũng nổi tiếng là một học viên Pháp Luân Công.”

Khi tôi bảo cho anh ta rằng tu luyện Pháp Luân Công không phạm pháp, anh ta đã thừa nhận rằng: “Bắt giữ ông không phải quyết định của tôi. Bức hại Pháp Luân Công thực sự không phải việc của chúng tôi. Chúng tôi chỉ đang làm việc và theo lệnh của cấp trên.”

Không thể khiến tôi dao động, trưởng an ninh nội địa bắt giam tôi

Cảnh sát từ phòng cảnh sát quận và văn phòng an ninh nội địa lần lượt thẩm vấn tôi. Tôi nhắc lại rằng tôi không làm gì sai và sẽ không bao giờ từ bỏ đức tin của mình.

Sau đó, họ gọi lãnh đạo của họ, Trưởng Văn phòng An ninh Nội địa, tới “giải quyết” tôi.

Là trưởng văn phòng an ninh nội địa, Điền đã tham gia đàn áp các học viên Pháp Luân Công tại địa phương trong nhiều năm. Tôi đã cảnh báo cho anh ta biết về những hậu quả của các việc làm xấu của anh ta đối với những học viên vô tội, như gieo nhân nào gặt quả nấy.

Tối hôm đó, anh ta đưa tôi tới trại tạm giam quận.

Các lính canh tại trại tạm giam bị sốc khi nhận được các cú điện thoại từ nước ngoài

Hôm sau, tôi biết được trại tạm giam đã nhận được hai cú điện thoại không lâu sau khi tôi đến.

Một tù nhân được một lính canh cho biết: “Tối qua, trại tạm giam nhận được hai cú điện thoại, một từ Hàn Quốc và một từ Đài Loan. Người gọi cảnh báo các lính canh không được ngược đãi học viên Pháp Luân Công [ý chỉ tôi] vừa được đưa đến đây. Tất cả chúng tôi đã bị sốc khi biết họ quan tâm tới ông nhiều như vậy!”

Trưởng đội an ninh nội địa đưa tôi tới trại lao động cưỡng bức

Điền, Trưởng Văn phòng An ninh Nội địa đã đưa cảnh sát và người từ Phòng 610 địa phương tới để tra hỏi tôi mỗi ngày, cố gắng ép tôi ký vào tuyên bố từ bỏ đức tin của mình và khai ra nguồn lấy tài liệu giảng chân tướng của tôi. Mỗi lần như vậy, tôi đều từ chối.

Một ngày, khi họ lại đến, tôi đòi họ xuất trình chứng minh thư trước. Một người từ Phòng 610 nói: “Đó không phải việc của ông.”

Tôi đáp: “Anh không đủ tư cách thẩm vấn tôi nếu anh thậm chí còn không dám tiết lộ danh tính của mình. Anh sợ bị vạch trần ra trước công chúng hành vi xấu của mình sao?”

Họ không đáp lại được lời nào. Sau một lúc, một cảnh sát lấy lại được bình tĩnh và đập bàn giận dữ: “Ông có định trả lời hay không?” Tôi bình tĩnh đối diện với anh ta và không nói gì cả.

Họ dừng thẩm vấn và đưa tôi trở lại buồng giam.

Khi tôi quyết không nhượng bộ, Trưởng Văn phòng An ninh Nội địa Điền và Phòng 610 chuyển tôi tới Trại lao động cưỡng bức Cao Dương tỉnh Hà Bắc vào ngày 07 tháng 08 năm 2009.

Sự kiên định của tôi đã khiến các lính canh phải khâm phục

Có bốn học viên khác bị giam giữ cùng nhóm với tôi. Dù mỗi người chúng tôi bị khoảng mười phạm nhân giám sát chặt chẽ, chúng tôi vẫn tìm cách khích lệ nhau kiên định đức tin của mình vào Đại Pháp.

Tuy nhiên, lúc đầu chúng tôi đã bị đánh đập dã man khi bắt đầu luyện các bài công pháp. Một đêm, trong khi đang ngồi đả tọa, tôi bị lôi ra khỏi giường và bị đá dữ dội. Sau tối hôm đó, vài phạm nhân được giao nhiệm vụ theo dõi tôi chặt chẽ để ngăn tôi luyện các bài công pháp.

Một buổi tối khác, khi tôi không chịu ngồi xổm, lính canh Mã Quân Đào (马军涛) hét lên: “Ông đang phạm pháp vì cứ khăng khăng đòi luyện công ở đây.” Sau đó, anh ta túm lấy cổ áo tôi và kéo tôi sang phòng bên cạnh, nơi không có màn hình giám sát.

Anh ta đẩy tôi vào góc, tát vào mặt và xung quanh đầu tôi. Tôi phát chính niệm để đẩy đau đớn ngược lại cho anh ta. Đau đớn của tôi lập tức dịu xuống, nhưng Mã bắt đầu xoa mặt, trông anh ta có vẻ đau đớn.

Các lính canh cuối cùng đã để chúng tôi luyện công sau khi tôi cùng hai học viên tuyệt thực để phản đối giam giữ bất hợp pháp.

Một số quan chức cấp trên tới điều tra trại lao động và bắt gặp chúng tôi đang luyện công. Họ tra hỏi các lính canh: “Các anh đang làm gì ở đây vậy? Đây không còn là trại lao động cưỡng bức nữa à? Nó đã trở thành điểm luyện công Pháp Luân Công rồi sao?

Các lính canh đáp: “Chúng tôi không biết phải làm sao. Họ tuyệt thực khi chúng tôi không cho họ luyện các bài công pháp. Tốt hơn là hãy thả họ sớm.”

Khi chúng tôi kiên định vào đức tin của mình, môi trường trong trại lao động cũng cải biến thành tốt hơn. Tại một buổi họp, các lính canh nói với những người không phải học viên rằng: “Các anh cũng nên học các học viên Pháp Luân Công. Công việc của chúng tôi cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu tất cả các anh đều có thể hành xử giống họ.”

Sư phụ giúp chúng tôi bảo vệ sách Đại Pháp

Lúc đầu, chúng tôi không có sách Đại Pháp để đọc và chỉ có thể dựa vào ký ức để hồi tưởng lại các bài giảng của Sư phụ.

Tôi nghĩ thật tuyệt nếu chúng tôi có thể đọc sách trong khi đang bị giam. Ngay khi tôi có niệm như vậy, Sư phụ đã giúp tôi.

Một tiểu đội trưởng yêu cầu các lính canh đưa một tù nhân lên lau dọn tầng ba của một khu nhà khác, và họ đã chọn một trong các học viên chúng tôi.

Học viên này tìm thấy ba cuốn sách của Đại Pháp xếp trên góc tầng ba. Kể từ đó, chúng tôi rất vui vì có sách để đọc.

Sau đó, chúng tôi có một cuốn e-book các bài giảng của Sư phụ từ một học viên trong nhóm khác. Chúng tôi đọc các sách vào buổi tối và luyện các bài công pháp vào nửa đêm. Mặc dù chỉ ngủ một vài giờ mỗi ngày, chúng tôi không bao giờ cảm thấy mệt.

Kêu gọi tù nhân và các lính canh cùng nhau thoái ĐCSTQ

Năm học viên chúng tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để giảng cho lính canh và các tù nhân về Pháp Luân Công là gì và tại sao họ nên ly khai khỏi ĐCSTQ.

Cảm tạ Sư phụ đã an bài, tôi có cơ hội nói chuyện với các quan chức và lính canh ở các cấp bậc khác nhau trong trại lao động. Do đó, nhiều người trong số họ đã rút khỏi ĐCSTQ.

Một phạm nhân bị giam giữ vì tham gia đánh lộn trên đường phố. Vợ anh ta đã bỏ rơi con gái mới mười tuổi để chuyển tới một thành phố khác sau khi anh bị bắt giữ. Cô ta đã nộp đơn ly hôn và đang đợi hoàn tất thủ tục ly dị trong lúc anh được thả. Người mẹ già của anh đang phải vật lộn để nuôi dưỡng con gái anh ở quê.

Tôi bảo anh ta: “Miễn là anh kiên quyết tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ sẽ an bài một con đường tốt nhất cho tương lai của anh.”

Một tháng trước khi được thả, anh nhận được một cú điện thoại từ một người bạn cũ, anh ấy đã mời anh làm một công việc lý tưởng. Anh ta đã không thể kìm nổi kích động: “Thật tuyệt, tôi vừa mới định học Pháp Luân Công thì Sư phụ đã chăm sóc cho tôi rồi.”

Hai tháng sau, anh bắt đầu một công việc mới và hòa giải với vợ. Nơi làm việc của anh cung cấp cho gia đình anh một căn hộ. Anh cũng liên hệ với một học viên Pháp Luân Công tại địa phương để học Pháp cùng. Anh nói rằng cuộc đời anh đã thực sự bước sang một trang mới.

Giám đốc trại lao động xin lỗi tôi

Vào ngày tôi được thả, giám đốc trại lao động cưỡng bức nói với tôi: “Trưởng khu của ông đã gọi điện nhờ tôi chuyển một thông điệp tới ông: Anh ta sẽ đợi ông ở thị trấn Cao Dương trên đường ông trở về nhà. Anh ta nói phải đích thân gặp mặt ông.”

Gia đình đã đến đón tôi và quả thực chúng tôi đã thấy đội trưởng đang đợi tôi ở Cao Dương. Anh ta là người đã chỉ thị cho các lính canh, bao gồm cả Mã Quân Đào, đánh đập tôi và các học viên khác vì không chịu từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Công.

Anh ta bày tỏ sự hối lỗi chân thành đối với tôi và nói rằng hiện anh ta đã biết ĐCSTQ đã sai khi đàn áp Pháp Luân Công. Tôi lại nhắc anh ta ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi cũng khuyên anh ta trong tương lai hãy đối tốt với các học viên Pháp Luân Công, để vãn hồi lại những tổn thất do những hành vi xấu mà anh ta đã từng phạm phải.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/10/305915.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/30/149532.html

Đăng ngày 10-05-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share