Bài viết của một học viên từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-03-2015 ] Đã 17 năm kể từ ngày 21 tháng 10 năm 1997, khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tuy nhiên, trong bài chia sẻ này tôi sẽ đề cập đến con đường tu luyện của mình trong ba năm qua. Tôi được thả khỏi tù sau chín năm giam cầm vào ngày 26 tháng 10 năm 2011. Tôi vẫn còn nhớ như in những gì tôi phải chịu đựng trong tù, nhưng không gì có thể lay chuyển được tín tâm của tôi vào Sư phụ và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Làm lại cuộc đời

Sau khi được thả, tôi là kẻ khốn cùng, cô đơn, vì bị cấp trên sa thải, vợ ly dị và tái hôn. Con trai tôi đã có cha dượng.

Sư phụ giảng:

“Bách khổ nhất tề giáng
Khán kỳ như hà hoạt?”

(“Khổ Kỳ Tâm Chí” – Hồng Ngâm )

Tạm dịch:

Trăm khổ cùng giáng xuống
Xem sẽ sống ra sao

(“Khổ Về Tâm Chí” – Hồng Ngâm)

Tâm tôi tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng. Tôi tự hỏi: “Tôi nên làm gì đây? Tương lai của tôi ở đâu?” Một lần nữa tôi nhớ Pháp của Sư Phụ:

“Tu luyện chính là con người muốn lên trời, và trở thành Thần; không khó nạn là sao?” ​​(Cũng một gậy cảnh tỉnh)

Không lâu sau đó tôi đã phục hồi tín tâm, tự nhủ rằng không gì có thể ngăn cản tôi tu luyện, vì tôi có Sư phụ và Pháp trong tâm. Nhưng tôi phải bắt đầu làm lại từ đầu.

Cha tôi, đã ngoài 70 tuổi, sống một mình trong một trang trại lâm nghiệp ở vùng núi. Tôi thuê một căn hộ trong vùng và đưa ông đến sống cùng.

Đối mặt với chế độ quan liêu

Bước tiếp theo là đi làm chứng minh thư, mà tôi cần đến để kiếm việc. Tôi đã tới phòng đăng ký cư trú thuộc Cục Lâm nghiệp xin cấp chứng minh thư vào đầu tháng 11 năm 2011. Họ đã trả lời: “Anh cần một giấy phép cư trú từ công an khu vực của mình.”

Tôi tới đồn công an, đưa cho họ chứng nhận ra tù và xin cấp giấy phép cư trú. Họ đã được cảnh báo khi tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công, và đã khiến tôi phải chạy lòng vòng. Họ nói rằng tôi cần đăng ký với đồn công an trang trại lâm nghiệp vùng núi.

Tôi gọi tới đồn công an trang trại lâm nghiệp, nhưng được cho biết: “Theo quy định, anh nên đăng ký tại nơi mình sinh sống trước khi bị bắt.”

Sau đó tôi đã đến đồn công an khu vực, lúc đó công an nói: “Anh không thể đăng ký bằng tên của mình, nhưng có thể đăng ký dưới tên của một người thân hay bạn bè đã đăng ký tại văn phòng này.”

Tôi đã thất vọng, nhưng sau đó nhớ lại những lời của Sư phụ:

Hễ ở đâu xuất hiện vấn đề, thì ở đó cần giảng thanh chân tượng. (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)

Ngày hôm sau tôi lại đến gặp đúng người cán bộ đó, mà anh ta giả vờ như không nhìn thấy tôi. Tôi nói: “Là công an phụ trách khu dân cư này, anh có trách nhiệm đăng ký cho tôi theo quy định hiện hành. Là một cư dân của khu vực này, tôi hoàn toàn đủ điều kiện. Anh có nhiệm vụ phải đăng ký và cấp chứng minh thư cho tôi.”

Anh ta không có ý kiến gì, nên tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công và cố gắng trở thành một người tốt. Tôi bị kết án phi pháp. Tôi vô tội và không làm hại đến ai. Tôi ở đây để đăng ký với tư cách là một công dân mà anh lại gạt tôi ra.”

Tôi quyết định sẽ liên hệ với từng cấp trên của anh ta cho tới khi tôi được đăng ký, nhưng trước tiên tôi thử thêm một lần nữa. Tôi bảo với người cán bộ rằng anh ta phải cho tôi biết quyết định của anh ta trong ngày hôm đó.

Anh ta rất lịch sự, ghi lại tất cả các thông tin cần thiết, và giúp tôi hoàn tất các mẫu đơn. Sau đó trưởng đồn công an xuất hiện. Ông ta nói: “Nếu anh nói rằng sẽ từ bỏ Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ hoàn thiện việc đăng ký ngay lập tức.” “Việc tu luyện rất tốt cho sức khỏe của tôi” Tôi hỏi ông ta: “tại sao tôi phải từ bỏ chứ?”

Các cán bộ đã có một cuộc thảo luận sôi nổi, và một số lặp đi lặp lại những lời dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Công. Tôi vẫn bình tĩnh và phát chính niệm. Cuối cùng, tất cả mọi người rời đi, ngoại trừ người cán bộ tôi làm việc lúc đầu. Anh ta nói: “Anh nên tu luyện ở nhà nếu anh thực sự nghĩ rằng nó là tốt.” Anh ta làm xong đăng ký cho tôi, bảy ngày sau, tôi nhận được chứng minh thư.

Điều phối việc học Pháp nhóm và giảng chân tướng

Tôi gặp can nhiễu khi quyết định thành lập một nhóm học Pháp. Một viên công an gọi và nói: “Không có gì nghiêm trọng, nhưng tôi cần phải gặp riêng anh vì sợ rằng mọi việc trở nên phức tạp. Tôi hy vọng anh hiểu – Tôi làm điều này vì muốn tốt cho anh ”

Anh ta đưa tôi đến một văn phòng, đưa cho tôi một tờ giấy và cây bút, rồi nói: “Tôi nghe nói rằng một số học viên trong vùng của anh sẽ họp nhóm. Hãy viết cam kết nói rằng anh sẽ không tham gia cùng họ.”

Tôi nói: “Quá nhiều lần tôi bị buộc phải viết cam kết như vậy, nhưng anh không cần phải lo lắng về tôi. Chúng tôi là những học viên luôn luôn đối xử tốt với người khác và anh có thể yên tâm rằng bản thân anh sẽ không sao. Nếu không có vấn đề gì khác thì tôi ra về đây”

Anh ta tỏ vẻ lo lắng khi tôi ra về, vì anh cần công việc này. Ngược lại, tôi dặn anh ta không phải lo lắng. Anh ta không bao giờ liên lạc lại với tôi .Tôi cho rằng kết quả tích cực này là nhờ tôi có chính niệm mạnh, và tâm không sợ hãi.

Các học viên và tôi học Pháp tại nhà tôi một tuần một lần. Chúng tôi phát chính niệm cùng nhau, và sau đó phát thông tin liên quan đến chân tướng về Pháp Luân Công. Tất cả mọi người trong vùng của chúng tôi đã được nhận tài liệu Pháp Luân Công.

“Xe ngựa bất kham”

Cha mua cho tôi một chiếc xe máy ba bánh vào tháng 10 năm 2012. Tôi sử dụng nó như một chiếc taxi, và đi phát tài liệu Pháp Luân Công. Tôi đặt tên nó là “Xe ngựa bất kham”.

Với chiếc xe máy tôi có thể bao phủ được một vùng rộng lớn. Nhiều hành khách của tôi đã biết được chân tướng về Pháp Luân Công và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Tôi phát cho họ các DVD Thần Vận, phần mềm đột phá sự phong tỏa Internet.

Khi máy in hoặc máy tính bị trục trặc, và các học viên địa phương không thể sửa, tôi đưa chúng đến cho các học viên khác biết kỹ thuật. Quá nhiều việc có thể làm với chiếc xe máy của mình.

Tôi không nghĩ rằng chiếc xe máy thuộc về tôi, đó là một Pháp khí mà Sư phụ đã ban cho tôi.

Tiền là một cách tuyệt vời để đưa tin về Pháp Luân Công

Xe máy taxi ba bánh là một hình thức giao thông công cộng phổ biến trong vùng, bởi vì nó khá rẻ và có thể chở khách cũng như hàng hóa.

Hành khách phải trả mỗi chuyến một Nhân dân tệ, tôi có thể kiếm được từ 100 đến 200 Nhân dân tệ mỗi ngày. Tôi luôn luôn sử dụng tiền có thông tin về Pháp Luân Công in trên đó khi muốn đổi tiền.

Một ngày, tôi dừng lại mua rau từ một người bán hàng. Tôi lấy ra một tệp tiền có chân tướng về Pháp Luân Công được in trên đó khi trả tiền. Khi anh ấy nhìn thấy rằng tôi có rất nhiều tiền lẻ, anh ấy hỏi tôi có thể đổi cho anh không.

Tôi nói với anh rằng các tờ tiền có in thông tin Pháp Luân Công, và hỏi anh ta có anh dám sử dụng chúng không. Anh nói: “Tại sao không? Tôi không in những chữ này lên đó.” Tôi đổi tiền, giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh này, và giúp anh thoái ĐCSTQ.

Dường như người ta không còn ngần ngại chấp nhận tiền có in thông tin về Pháp Luân Công.

Hỡi các đồng tu, chúng ta hãy cùng trân quý cơ duyên vạn cổ sẽ trôi đi trong chốc lát này. Chúng ta hãy tu luyện tinh tấn và thực hiện những thệ ước trước khi giáng hạ xuống nhân gian.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/6/149619.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/3/加油跟上正法路-305807.html

Đăng ngày 06-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share