[MINH HUỆ 24-04-2015] Ngày 25 tháng 04 năm 1999 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Sống gần Bắc Kinh, tôi may mắn có cơ hội tham gia cuộc thỉnh nguyện ôn hòa quy mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc hiện đại.

Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa nhất

Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sau khi luyện xong các bài công pháp tại điểm luyện công vào tối ngày 24 tháng 04 năm 1999, một điều phối viên tự nguyện đã nói với chúng tôi rằng nhiều học viên ở Thiên Tân đã bị bắt giữ vì yêu cầu tạp chí Học viện giáo dục Thiên Tân rút lại bài viết nói xấu Pháp Luân Công.

Các học viên khác ở Thiên Tân cũng đang lên kế hoạch đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau để thỉnh nguyện công lý. Tôi đã quyết định tham gia cùng với họ.

Sáng ngày 25 tháng 04, vẫn tin vào chính phủ, tôi đã đến Bắc Kinh cùng với các học viên địa phương. Nhiều học viên ở Bắc Kinh và các thành phố lân cận đã đến trước chúng tôi. Chúng tôi đi cùng một hướng – tiến đến khu phức hợp chính quyền trung ương – và tham gia thỉnh nguyện ôn hòa cùng với 10.000 học viên khác.

Tất cả chúng tôi đều trầm tĩnh và yên lặng. Không ai làm gì kích động cả. Hầu hết chúng tôi cả ngày không ăn uống, nên chúng tôi không phải dùng nhà vệ sinh.

Chúng tôi đứng đó cả ngày, chờ đợi phản hồi. Đến chiều, khi nghe rằng Thủ tướng đã đồng ý khôi phục lại quyền tự do tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi đã nhanh chóng rời đi. Tôi để ý rằng không có cọng rác nào trên mặt đất.

Chúng tôi thấy một Pháp Luân lớn trên bầu trời

Một học viên đi về nhà vào khoảng 4 giờ chiều để chuyển ca làm. Hai học viên khác và tôi đưa cô ấy đến trạm xe buýt. Khi chúng tôi quay trở lại điểm thỉnh nguyện, tôi thấy một Pháp Luân lớn trên bầu trời. Hình dáng của nó trông giống như một Pháp Luân trên bìa của sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi đã nói điều này với hai học viên khác và họ cũng thấy nó. Chúng tôi rất phấn khởi.

Khi chúng tôi đi ngược lại thì thấy nhiều Pháp Luân hơn ở trên mặt đất và chúng xoay rất nhanh. Pháp Luân biến mất khi chúng tôi quay trở lại nhóm. Tôi cảm thấy được động viên rất lớn.

Một người lạ đối xử với chúng tôi như người thân

Chuyến xe buýt cuối cùng đã rời đi khi cuộc thỉnh nguyện kết thúc. Tôi cùng với khoảng 12 học viên không chắc sẽ ở đâu vào đêm đó.

Một phụ nữ khoảng độ tuổi ngũ tuần đến gần chúng tôi và mời chúng tôi ở lại nhà bà. Hóa ra bà ấy cũng là một học viên và vừa mới trở về từ cuộc thỉnh nguyện.

Bà ấy cho chúng tôi ở trong một căn phòng vừa mới sửa lại cho đám cưới của con trai bà. Chúng tôi rất biết ơn bà.

Đứng cả một ngày, thật là quá đủ khi có một nơi ngồi xuống và nghỉ ngơi, dù rằng nhiều người như thế ở chung một căn phòng.

Sáng hôm sau, trước khi rời đi, bà đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi. Chúng tôi rất cảm động bởi lòng tốt của bà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/24/293189.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/1/149959.html

Đăng ngày 06-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share