Bài viết của Lan Hoa, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-02-2015]

Cả hai vợ chồng tôi đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nhìn lại 17 năm tu luyện, chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự dẫn dắt và bảo hộ của Ngài trên suốt chặng đường dài. Khi toàn tâm làm ba việc, chúng tôi có thể cảm thấy Sự phụ luôn ở bên cạnh. Trên tất cả, Sư phụ đã trải đường cho chúng ta. Khi làm ba việc với tâm càng thuần tịnh, chúng tôi càng được triển hiện sự thâm sâu và uy nghiêm của Pháp. Lẽ dĩ nhiên, con đường tu luyện của chúng tôi không phải lúc nào cũng thuận buồn xuôi gió. Chúng tôi, đặc biệt là tôi, đã liên tục bị bắt giữ và tạm giam sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động chiến dịch chống lại Pháp Luân Công trên quy mô toàn quốc. Trong một thời gian, con dâu tôi thậm chí còn không trả lời điện thoại của chúng tôi, vì cháu mệt mỏi khi bị vướng vào sự việc chúng tôi bị bắt giữ.

Sau đó vợ chồng chúng tôi nhận ra rằng việc chúng tôi liên tục bị bắt có một phần lỗi của chúng tôi. Chúng tôi đã không tĩnh tâm học Pháp và làm các việc giảng chân tướng chỉ đơn thuần với mục đích là giảng chân tướng. Chúng tôi cũng thấy rằng tình cảm chúng tôi dành cho nhau đã bị cựu thế lực dùi vào.

Sau khi được thả ra khỏi trại tạm giam lần gần đây, tôi dành 9 tháng học thuộc các bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và nhận ra rằng đáng lẽ mình đã có thể dành toàn bộ thời gian trong trại tạm giam để cứu được nhiều người hơn. Vì vậy giờ đây, toàn tâm học Pháp mỗi ngày là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi. Sau khi đọc các sách Đại Pháp và luyện công buổi sáng, chúng tôi dành thời gian còn lại trong ngày làm các hạng mục giảng chân tướng. Chúng tôi thấy rằng miễn là chúng tôi bảo trì chính niệm, chúng tôi thường có thể phân phát các tài liệu Pháp Luân Công một cách nhanh chóng. Chúng tôi cũng nỗ lực để nói với con dâu tại sao ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công là sai. Chúng tôi nhận thấy rằng khi tất cả những gì chúng tôi muốn là để cháu có thể hiểu và nhận thức Đại Pháp, dần dần thái độ của cháu đã thay đổi theo chiều hướng tốt. Bây giờ thì cháu hoàn toàn ủng hộ những cố gắng của vợ chồng tôi trong việc nói với nhiều người hơn về Pháp Luân Công.

Phần lớn các thành viên gia đình chúng tôi, bạn bè và đồng nghiệp đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cụ thể, lãnh đạo của tôi chưa bao giờ giảm hay đình chỉ lương của tôi khi tôi bị giam giữ, bất chấp áp lực từ công an địa phương. Tôi hạnh phúc khi thấy rằng sự ủng hộ của ông ấy đối với Đại Pháp đã được tưởng thưởng bằng sự thăng tiến liên tục trong nhiều năm.

Dưới đây chúng tôi chia sẻ thêm vài câu chuyện về việc chồng tôi và tôi đã tinh tấn tu luyện và nói với mọi người về Pháp Luân Công như thế nào.

Hướng nội để giải quyết mâu thuẫn

Một ngày một học viên ở xa đến thăm tôi. Chồng tôi nói với cô ấy rằng tôi không ở nhà và bảo cô ấy rời đi. Tôi đã giận giữ với anh ấy và nói rằng anh còn tệ hơn cả người thường bởi vì “một người thường sẽ mời cô ấy vào nhà như một vị khách.” Anh ấy đã tức giận và bảo tôi rằng anh ấy không biết khi nào thì tôi sẽ về và anh ấy không phải là người trông nhà cho tôi. Chúng tôi đã to tiếng và anh ấy bỏ nhà đi. Chiều hôm đó, tôi thấy tiếc cho chính mình và không thể tĩnh tâm lại. Tôi nghe một giọng nói nói với tôi:

“… dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.”

“Thật sự có thể đề cao lên như thế, thì tất cả các việc chư vị làm với tâm thuần tịnh mới là việc tốt nhất, mới là thần thánh nhất.” (Nhận thức tiếp nữa,Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi lập tức ngồi xuống và hướng nội, và nhận ra rằng tất cả là lỗi của tôi. Tôi chưa bao giờ nói với anh ấy bất kể điều gì khi tôi đi khỏi nhà. Tôi cũng gán cho anh là một học viên tồi, cứ như thể là tôi tốt hơn anh ấy. Tôi tìm chồng mình và xin lỗi anh ấy. Anh ấy cười như thể chưa có gì xảy ra.

Sau sự việc đó chúng tôi hiếm khi tranh cãi. Bất kể khi nào có mâu thuẫn phát sinh, chúng tôi có thể nhận ra những niệm đầu bất hảo và hướng nội. Bây giờ chúng tôi có thể phối hợp với nhau tốt hơn.

Chính lại những suy nghĩ của tôi

Có lần chồng tôi bị loét ở vùng eo. Anh thấy vô cùng ngứa và càng gãi lại càng tệ hơn. Chúng tôi cố gắng làm ba việc như bình thường và tôi bảo anh ấy hướng nội. Chỗ đau của anh ấy trở nên tồi tệ hơn và anh ấy không còn đủ sức để ăn.

Tôi nhận ra hai chúng tôi là một chỉnh thể. Tôi bảo anh ấy hướng nội, thế nhưng chính tôi lại quên làm việc này. Lúc đó tôi đã tìm thấy một số vấn đề của chính mình. Trước tiên, tôi không phủ nhận an bài cựu thế lực và tin rằng chồng tôi chỉ đang tiêu nghiệp. Thứ hai, tôi sợ rằng bệnh của anh ấy sẽ là một ảnh hưởng tiêu cực đối với Pháp Luân Đại Pháp và muốn anh ấy đi bệnh viện. Thứ ba, tôi cảm thấy tồi tệ là vì tình cảm dành cho anh ấy. Tôi bắt đầu chính lại suy nghĩ của mình và trong một vài ngày anh ấy đã khá hơn rất nhiều. Quả thực là:

“Đệ tử chính niệm túc.

Sư hữu hồi thiên lực”

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời.” (Sư Đồ ânHồng Ngâm II)

Sự thay đổi của con dâu chúng tôi

Con dâu đề nghị chúng tôi đến sống cùng để chăm sóc cháu gái. Chúng tôi đồng ý và thế là chúng tôi phải làm tất cả việc nhà của con cái, cùng với việc trông cháu. Chồng tôi bận việc nhà đến nỗi không có thời gian làm bất kể việc gì khác. Tôi bận rộn giải cứu một đồng tu bị bắt và hiếm khi ở nhà. Con trai và con dâu không hài lòng với tôi, dù chúng không phải làm bất kỳ việc gì và cũng không phải chi trả chi phí sinh hoạt. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình chấp trước vào gia đình và cố gắng làm họ vừa ý, và muốn dùng đến ơn huệ của tôi đối với họ để khiến họ có thiện cảm với Pháp Luân Công.

Tôi biết rằng điều tốt đẹp nhất tôi có thể làm cho gia đình mình là để họ biết đến Pháp Luân Công, để khiến họ ủng hộ từ trong tâm. Bằng cách dành thời gian giúp họ việc nhà và trông cháu, thực ra chúng tôi đang để họ can nhiễu chúng tôi làm ba việc. Tôi bảo với con trai và vợ cháu: “Chăm con và chăm sóc nhà cửa là việc của các con. Cha mẹ còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.” Thật bất ngờ, con dâu tôi đồng ý: “Con biết ạ. Con sẽ bảo mẹ con trông coi bọn trẻ.” Bây giờ thì cháu chở chúng tôi đi phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Cháu thậm chí đề nghị chúng tôi hãy dùng đến ô tô của cháu bất cứ khi nào cần.

Giám đốc trại lao động hứa với chồng tôi sẽ không đối xử thô bạo với tôi

Năm 2006, tôi bị đưa vào một trại cưỡng bức lao động. Tôi đã thực sự bị ốm trong trại cưỡng bức lao động. Trại đã không thả tôi do áp lực từ Phòng 610. Chồng tôi đã viết một lá thư phản ánh đến Phòng Cải tạo lao động và các văn phòng chính phủ khác yêu cầu thả tôi. Anh ấy buộc tội trại lao động đã tra tấn và giam giữ bất hợp pháp vợ mình, điều đó rất có sức thuyết phục. Một sỹ quan công an đã đến nhà chúng tôi và đe dọa anh ấy, cố gắng ép anh ấy ngừng gửi thư phản ánh. Không hề bị khuất phục, chồng tôi nói sẽ tiếp tục làm vậy bởi vì người tốt như vợ mình đang bị bức hại.

Giám đốc trại cưỡng bức lao động lo sợ rằng tội ác của ông ta sẽ tiếp tục bị phơi bày. Ông ta đã thay đổi giọng điệu và nói với chồng tôi rằng tôi sẽ không bị ngược đãi trong trại. Ông ấy và cấp dưới bảo tôi nói với chồng tôi và bảo anh ấy chấm dứt gửi thư phản ánh. Sau gần hai tháng, tôi được thả.

Nói chuyện với lính canh trại tạm giam và các tù nhân về Pháp Luân Công

Một buổi sáng năm 2012, một nhóm thuộc Đội An ninh nội địa đã bắt giữ tôi và một học viên khác khi đang trên đường phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Trong khi tôi đang ở trong trại tạm giam, tôi quyết định tận dụng mọi cơ hội nói chuyện với lính canh về chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Một đội phó tại trại đã chủ động tham gia tra tấn các học viên. Cô ấy rất thô bạo và tất cả những người bị giam giữ đều sợ cô ấy. Một đêm, cô ấy có phiên trực và tôi quyết định giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi ngồi xuống đả tọa, việc này là không được phép trong trại. Cô ấy bước tới với chiếc cùm trong tay và hét vào mặt tôi. Tôi không động tâm vì tôi biết mình là một học viên và không ai có thể khiến tôi bị tổn thương khi suy nghĩ của tôi là chính. Toàn thân tôi được bao bọc bởi năng lượng mạnh mẽ và tôi cảm thấy ấm áp như thể Sư phụ đang ở bên tôi. Vị đội phó vẫn đứng yên trong khi tôi trải nghiệm nguồn năng lượng mạnh mẽ, và sau đó cô ấy lập tức bỏ đi. Ngày hôm sau cô ấy tới xin lỗi, nói rằng cô ấy không nên có thái độ như vậy.

Kể từ đó không ai làm phiền khi tôi luyện công hay giảng chân tướng trong trại tạm giam. Tôi kể với vị đội trưởng về việc các học viên Pháp Luân Công đã bị tra tấn như thế nào trong trại cưỡng bức lao động. Mắt ngấn lệ cô ấy nói với tôi: “Xin hãy chú ý giữ gìn bản thân và hãy bảo trọng. Tôi sẽ đề nghị sớm thả chị ra.”

Có hai lính canh trong trại tạm giam luôn nhắm vào tôi vì họ hoàn toàn bị các chương trình tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công lừa dối. Tôi không nghĩ hai người này đáng được cứu. Họ ngày càng độc ác với tôi, điều đó khiến tôi nhận ra rằng mình có suy nghĩ nào đó không chính. Những lời của Sư phụ vụt lóe trong đầu tôi:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp chính càn khônHồng Ngâm II)

“từ lâu tôi đã giảng cho chư vị rồi, đã là đệ tử Đại Pháp mà xét, đã là một người tu luyện mà xét, tôi nói rằng người tu luyện là không có kẻ địch; chư vị chỉ có vai trò độ nhân, không có vai trò dùng phương cách của con người và dùng cái lý của con người để trừng trị con người cũng như phán quyết con người.” (Giảng Pháp tại thành phố Chicago)

Tôi quyết định đối diện với những lính canh này bằng tâm từ bi. Tôi mỉm cười mỗi khi họ đến kiểm tra tôi và phát chính niệm để thanh trừ tà ác phía sau họ. Họ nhanh chóng trở thành một người hoàn toàn khác. Họ ngừng kích động các tù nhân khác chống lại tôi. Họ từng trừng phạt bất kỳ ai và dùng đến quyền ưu tiên của mình bất cứ khi nào tôi luyện công. Bây giờ khi tôi luyện công họ chỉ quan sát tôi và khen ngợi các động tác.

Hai công tố viên đến trại tạm giam để thẩm vấn tôi. Tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi hay ký một văn bảo nào của họ. Tôi làm mọi thứ có thể để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Họ gật đầu đồng ý khi tôi nói. Sau đó, vụ án chống lại tôi đã bị hủy. Vào ngày tôi được thả, một trong số các công tố viên nói với tôi: “Trường hợp của chị là vụ án Pháp Luân Công đầu tiên tôi xử lý mà bị hủy bỏ.”

Một trong số các lính canh nói rằng cô ấy muốn làm bạn với tôi vì tôi là một người tốt bụng. Cô ấy nói: “Sư phụ của chị là một người vĩ đại. Xin hãy cho tôi số điện thoại của chị để chúng ta có thể giữ liên lạc.”

Tất cả những người bị giam giữ trong buồng giam tôi đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sau khi tôi giảng chân tướng cho họ. Họ rất mừng cho tôi khi tôi sắp được thả và bảo tôi rằng họ sẽ nhớ trong tâm những lời tôi nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/23/305487.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/7/149233.html

Đăng ngày 16-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share