Bài viết của học viên từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-01-2015] Một buổi tối tháng 09 năm 2014, tôi gặp một tai nạn xe hơi nghiêm trọng khiến tôi bị bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, tôi thấy mình bị liệt và cơ thể đau đớn vô cùng.

Tôi biết đây là điều cựu thế lực đã làm và Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu tôi thoát khỏi bờ vực cái chết.

Tôi nghĩ: Từ sâu trong tâm mình, tôi hứa sẽ hoàn toàn phủ nhận can nhiễu của cựu thế lực. Dù gặp khổ nạn về thân thể hay kinh tế đến đâu, tôi cũng sẽ tu luyện tinh tấn và chỉ bước trên con đường do Sư phụ an bài.

Kiên định mạnh mẽ vào Đại Pháp trong khi bị gia đình phản đối

Do vụ tai nạn mà khuôn mặt tôi bị biến dạng thành hình tam giác dị thường. Tôi không thể thấy được gì cả và máu liên tục rỉ ra từ mũi của tôi.

Trong tâm tôi, tôi liên tục phủ nhận an bài của cựu thế lực. Vào ngày thứ ba, tôi đã có thể thấy được một chút ánh sáng và tôi đã trịnh trọng nói với con gái mình: “Mẹ muốn về nhà luyện các bài công pháp và học Pháp. Đừng nghe lời bác sĩ. Kể từ khi bắt đầu học Đại Pháp, mẹ không uống thuốc hay tiêm gì cả. Đại Pháp là siêu thường và chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể thực sự giúp mẹ.”

Con gái tôi chiều theo tâm nguyện của tôi và nói với bác sĩ rằng tôi muốn về nhà. Bác sĩ đáp: “Cô thật là bất hiếu. Cô muốn mẹ cô chết sao? Hiện giờ, sinh mệnh của bà ấy đang rất nguy hiểm. Đầu, chân, tay và xương sườn đã bị gãy vỡ, bà ấy sẽ không thể di chuyển được.”

Sau khi con gái tôi nhắc lại yêu cầu của tôi, bác sĩ cuối cùng đã đáp: “Bà ấy có thể trở về nhà nếu người nhà của bà sẵn sàng ký vào giấy xuất viện. Gia đình sẽ phải chịu trách nhiệm về tình trạng của bà ấy!” Ngày thứ năm, tôi đã được đưa về nhà trên một cái cáng đặc biệt.

Hôm sau, con trai và các con gái tôi bắt đầu thảo luận về các phương pháp điều trị. Con trai tôi nói: “Mẹ, mình có thể tiêm và uống thuốc phục hồi xương được không?” Tôi đáp: “Không! Các con đều biết mẹ là học viên Đại Pháp và là một người tu luyện. Sư phụ sẽ bảo hộ mẹ và mẹ sẽ không cần điều trị cũng có thể phục hồi. Các con không cần lo lắng – Mẹ sẽ sớm phục hồi.” Con trai tôi tức giận, cháu nói: “Mẹ không chịu tiêm hay uống thuốc. Nếu thế thì hãy để con gọi xe cứu thương đưa mẹ tới bệnh viện chuyên khoa tư nhân cách đây vài cây số? Bệnh viện này có thể điều trị gãy xương, cho phép chấn thương của mẹ lành nhanh hơn.”

Cháu cũng đặt thuốc phục hồi xương trước mặt tôi và nói: “Mẹ, mẹ muốn điều trị theo cách nào hơn? Xin mẹ hãy quyết định nhanh lên! Mẹ có biết mình có tám vị trí xương bị gãy vỡ không? Mẹ phục hồi, thì chúng con mới có thể quay lại làm việc. Con sẽ quay lại vào buổi chiều để nghe quyết định của mẹ.”

Tôi thầm hứa với Sư phụ rằng tôi vẫn sẽ ở nhà. Tôi niệm Pháp của Sư phụ trong tâm:

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.”(Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ Quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Là một đệ tử Đại Pháp và một người tu luyện, tôi không thừa nhận cái kết quả chẩn đoán tám vị trí bị gãy vỡ của bệnh viện. Tôi nói với các con tôi ý định của mình: “Sau vụ tai nạn, mẹ đáng lẽ đã chết. Nhưng Sư phụ đã cứu mẹ. Nếu không, mẹ có thể ở đây nói chuyện với các con sao? Mẹ đã tu luyện được 18 năm rồi, gia đình chúng ta đã liên tiếp trải nghiệm những điều thần kỳ. Không phải các con đều nhận lợi ích từ Đại Pháp sao?”

Sau đó, con trai tôi đáp: “Mẹ, Đại Pháp là tốt, chúng con đều biết. Nhưng mẹ bị thương quá nặng. Nếu mẹ không điều trị y tế, chúng con không biết phải làm thế nào! Ít nhất cũng phải nắm lấy lựa chọn thứ hai này.”

Tôi lập tức từ chối đề xuất của cháu.

Lúc này, các con của tôi đang khóc. Tôi cũng bắt đầu khóc. Tất cả những gì tôi có thể nói là Sư phụ sẽ giúp tôi sớm phục hồi.

Vì tôi bị đau rát ở hông và thắt lưng, tôi buộc phải đi vệ sinh trên giường. Ba đứa con thay nhau chăm sóc tôi.

Kiên định vào Pháp

Tôi lặng lẽ nhẩm Pháp và xin Sư phụ giúp tôi gia cường chính niệm. Mỗi buổi sáng và buổi chiều, các đồng tu đến thăm để giúp tôi học Pháp.

Hơn 10 ngày sau, sức khỏe của tôi dần cải thiện, tôi có thể đứng được với sự giúp đỡ của các đồng tu. Khi thấy tôi có thể đứng được, gia đình tôi rất vui. Họ nói: “Quả thực, mẹ có thể phục hồi mà không cần phải tiêm hay uống thuốc!”

Con trai tôi nói: “Mẹ, mẹ nên tiếp tục học Pháp và luyện các bài công pháp! Con tin Đại Pháp là tốt và thực sự kỳ diệu!”

Trong vòng nửa tháng, tôi bắt đầu luyện các bài công pháp trong khi nằm trên giường. Các con và các đồng tu cũng giúp tôi dựng phần thân trên lên để tôi có thể đả tọa luyện công. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và trợ giúp của các bạn đồng tu, tình trạng của tôi cải thiện hàng ngày và tôi tiếp tục luyện các bài công pháp.

Tôi chầm chậm tự đứng dậy để luyện các bài công pháp vào buổi sáng. Đến ngày thứ 27, một đồng tu tới thăm tôi. Tôi đã tự đứng dậy cho cô ấy xem. Trước khi ra về, cô nói: “Có lẽ chị sẽ đi lại được vào ngày mai.” Tôi cảm thấy Sư phụ đã dùng lời của học viên này để điểm hóa cho tôi.

Vào ngày thứ 28, tôi chầm chậm di chuyển ra mép giường và đứng dậy. Trong nỗ lực đầu tiên, tôi đã có thể nhấc chân phải của mình lên. Chầm chậm, từng bước từng bước một, tôi bước được tổng cộng bốn bước trước khi hô lên: “Con trai, mẹ đi được rồi!” Vào lúc này, con trai và cháu tôi vội đến bên cạnh tôi và nói lớn: “Đại Pháp hảo!”

Gia đình và bạn bè tôi vì vậy mà có thể chứng kiến huyền năng của Đại Pháp.

Hướng nội

Bài học đau đớn này đã khiến tôi hướng nội sâu sắc. Tôi đào sâu trong nội tâm cố gắng tìm ra thiếu sót của mình. Có phải vì tôi đã nợ người khác từ tiền kiếp và tôi phải trả nghiệp trong đời này không? Hay là tôi có sơ hở và vấn đề trong tâm tính của mình? Tôi nhất định phải vạch trần và loại bỏ vấn đề này, phủ nhận tất cả can nhiễu và bức hại do cựu thế lực an bài.

Chồng tôi đã qua đời khi tôi mới chỉ 31 tuổi. Sau cái chết của ông ấy, tôi đảm nhiệm cả vai trò của ông. Mặc dù, tôi còn trẻ và có ba con nhỏ, nhưng tôi biết tôn trọng nhân cách của mình. Ngoài công việc ra, thì tôi không đến thăm nhà của đồng nghiệp hay tham gia buôn chuyện với người khác. Tôi ăn mặc kín đáo và hy sinh bản thân để nuôi dưỡng ba đứa con trưởng thành.

Vì chồng tôi bị giết trong khi làm nhiệm vụ, các con của tôi nhận được ưu tiên đối với công việc khi đến 18 tuổi. Tôi đã đặt vấn đề với lãnh đạo tại nơi tôi làm việc về vấn đề này và sau khi hiểu rõ tình huống của chúng tôi, ông đã chấp thuận. Trong vòng ba năm, các con của tôi đã chuyển công tác suôn sẻ tới nhận các công việc phù hợp. Tình hình tài chính của chúng tôi cuối cùng đã được cải thiện.

Trong khoảng thời gian chúng tôi chuyển tới nhà mới, vị lãnh đạo nơi tôi làm việc mà đã giúp sắp xếp công việc cho các con tôi đột nhiên đến thăm tôi tại nhà. Ông cho rằng cuộc sống của tôi thật không dễ dàng, nên đã tình nguyện cho tôi mượn 20.000 tệ mà không lấy lãi.

Tôi nói với ông rằng tôi không thể nhận. Vào thời điểm đó, rõ ràng ông ấy đang ngầm có ý định theo đuổi một mối quan hệ xa hơn mối quan hệ bình thường như những đồng nghiệp. Tuy nhiên, do suy nghĩ đơn giản, nên tôi không nghi ngờ gì cả. Khi ông liên tục năn nỉ rằng việc chăm sóc cho chúng tôi là trách nhiệm của ông ấy, tôi đã nhận khoản tiền của ông. Sau khi ông bảo tôi hãy xem khoản tiền đó như một món quà, chúng tôi đã bắt đầu một mối quan hệ thân mật.

Nhìn lại, tôi đã tự trách mình vì đã chấp thuận hành vi đáng xấu hổ như vậy. Hối hận và cảm thấy có lỗi, tôi đã đề xuất trả lại số tiền cho ông ấy và cắt đứt mối quan hệ của chúng tôi. Bất chấp việc ông ta từ chối, tôi đã trả lại ông ta 500 tệ và chúng tôi chia tay. Hôm nay, tôi vạch trần việc này để phủ nhận khảo nghiệm về tình của cựu thế lực, phá trừ an bài của chúng và xóa bỏ mọi chướng ngại trên con đường tu luyện của tôi!

Về các khảo nghiệm tâm tính, tôi đã không vượt qua một số khảo nghiệm tốt. Tôi nuối tiếc sâu sắc sau mỗi thất bại và cảm thấy rất hối hận. Khi tôi không tuân theo những lời chỉ dạy của Sư phụ, tôi cảm thấy mình xa rời Sư phụ và Đại pháp. Mặc dù, hiện giờ đang là giai đoạn cuối thời kỳ Chính Pháp, tâm tính của tôi vẫn còn rất thấp và tôi vẫn chưa tu tốt tâm từ bi. Nhất định, tôi sẽ làm được điều này.

Không có từ bi, thì tôi sẽ không thể vượt qua các khảo nghiệm tâm tính tốt. Viết đến đây, tôi đã phát ra niệm mạnh mẽ từ sâu thẳm trong tâm mình. Tôi sẽ trừ bỏ hoàn toàn các chấp trước dai dẳng của mình và các nhân tố tà ác đứng sau chúng.

Các chấp trước của tôi đáng lẽ phải được tu bỏ sớm hơn. Tôi đã để cựu thế lực lợi dụng các sơ hở của mình, gây thiệt hại về thân thể và khó khăn về tài chính.

Dù tôi không bước đi vững chắc trên con đường tu luyện, nhưng cựu thế lực vẫn không xứng để can nhiễu tôi. Sư phụ đang coi sóc tôi. Tôi có Pháp để chính lại từng niệm, từng ngôn, từng hành vi của mình. Tôi sẽ bước đi trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài!

Tai nạn xe hơi lần này, tôi đã khiến Sư phụ buồn. Giờ tôi sẽ bước đi vững chắc, cứu độ chúng sinh hoàn tất thệ ước của mình, theo Sư phụ trở về nhà. Cảm tạ Sư tôn từ bi đã cứu độ con! Cảm tạ các bạn đồng tu đã trợ giúp và khuyến khích!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/22/303455.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/14/148351.html

Đăng ngày 25-03-2015; Bản dịch sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share