Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục

[MIN HUỆ 26-11-2014] (Tiếp theo Phần 1)

Người bạn bệnh nặng hồi phục

Chị Tô là bạn của tôi, đột nhiên có một ngày chị mắc bệnh tim mạch vành rất nặng, huyết áp lên tới 200, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sỹ thảo luận chuẩn bị đưa chị ấy đi phẫu thuật. Khi tôi tới thăm, chị Tô đang nằm trên giường, mũi cắm ống thở. Tôi nói: “Nghe nói luyện Pháp Luân Công có thể khỏi bệnh, chị có tin không?” Chị nói: “Tôi tin,” và gật đầu đồng ý. “Chị muốn luyện không?” “Tôi muốn.” Tôi nói với chị kỳ thực tôi cũng không biết luyện thế nào. Tôi cũng không quen ai học Pháp Luân Công, bạn bè thân thích hỏi thăm khắp nơi cũng không tìm thấy, tôi chỉ có một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” in từ máy tính. Chị Tô nói chị muốn xem.

Tại phòng chăm sóc đặc biệt, bác sỹ, y tá luôn luôn túc trực. Chị Tô không dám đọc sách, đành phải giấu dưới gối. Ngày thứ hai chị nói với bác sỹ mình muốn xuất viện về nhà. Bác sỹ nói chị thật không bình thường, ốm như vậy, đi lại còn khó khăn mà vẫn muốn về nhà, muốn chết à! Chị kiên quyết đòi về. Mấy ngày sau chị chuyển vào phòng bệnh thông thường.

Một tuần sau chị xuất viện về nhà và bắt đầu đọc sách học Pháp. Chúng tôi tải xuống băng ghi hình Sư phụ dạy công trên Minh Huệ Net, sau đó cùng học luyện công trước máy tính.

Sức khỏe của chị phục hồi nhanh chóng, chị đã có thể đi bộ, xuống cầu thang rất nhanh và làm c ácviệc nhà đơn giản, không lâu sau chị có thể đi chợ mua rau.

Bố chị Tô năm năm trước bị ung thư trực tràng, ông đã qua biết bao lần phẫu thuật, những người bạn bị ốm nằm cùng phòng lần lượt từng người, từng người qua đời, bác sỹ chẩn đoán ngày giờ của ông cũng không còn bao lâu nữa. Nhìn thấy con gái thay đổi một cách đáng kinh ngạc, ông tín phục Pháp Luân Công sát đất, nên hàng ngày đều nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”, thỉnh thoảng còn đeo máy nghe nhạc MP3 nghe Sư phụ giảng Pháp. Kể từ khi mắc bệnh ung thư cho tới lúc qua đời, ông đã sống được 15 năm.

Trong nhà chị Tô còn có một bình ô-xy cao bằng đầu người, là chồng chị mua riêng cho chị dự phòng. Mười năm qua đi, bình ô-xy ấy chưa hề được mở ra, chưa từng được sử dụng, còn chị thì sống rất khỏe mạnh.

Tình nhân biến mất

Trước khi đắc Pháp một năm, tôi rơi vào cảnh thất tình thê thảm đã tới bước không thể cứu vãn. Kỳ thực, mục đích mà tôi học Pháp Luân Công chủ yếu là vì anh ấy.

Sư phụ từng giảng:

“Trong học viên có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, chư vị phải chú ý trong cuộc sống, trong quan hệ nam nữ tuyệt đối không thể sa vào hành vi đã bại hoại kia của xã hội người thường; chư vị có thể có vợ, chồng, đó là chính đáng. Chư vị tu luyện phù hợp ở mức độ tối đa với xã hội người thường, việc đó không có vấn đề gì. [Chư vị] có sinh hoạt giữa vợ chồng chư vị với nhau, thì không có vấn đề gì. Nếu như chư vị không phải vợ chồng, chư vị có quan hệ tình dục, như vậy chính là đang làm việc dơ bẩn nhất, là việc Thần tuyệt đối không cho phép, bất luận Thần nào cũng đều không thể cho phép.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông nước Mỹ)

Từng lời từng lời của Sư phụ như nhắm thẳng vào tôi, tôi cảm thấy mình không thể tu luyện. Tôi đã làm một chuyện dơ bẩn nhất, hành vi đi ngược lại với đạo của Pháp Luân Công, tôi không có tư cách trở thành đệ tử Đại Pháp. Nhưng tôi lại muốn tu luyện như vậy. Tôi đã bước vào rồi, đã tự mình cảm nhận được sự kỳ diệu và tốt đẹp của công Pháp này, sao có thể rời đi như vậy? Tôi cũng không thể vứt bỏ tình cảm này, cả cuộc đời tôi đều hướng về phía anh ấy, 36 năm bước thẳng trên con đường hướng về một phía. Trong sự giằng xé tôi thầm nói: “Sư phụ con xin lỗi, con không làm được, con không thể lựa chọn. Nếu có thể, nếu có thể quên đi mọi chuyện, con sẽ theo Ngài học.”

Khoảng một tuần sau, một hôm đang đi trên đường, đột nhiên tôi có một cảm giác rất lạ: Chuyện gì vậy? Tôi không nhớ tới anh ấy nữa? Hình như đã vài hôm tôi đã quên mất con người này?! Nước mắt tôi trào ra từ trong khóe mắt. Chuyện này không thể nào xảy ra! Một nhiệm vụ không thể hoàn thành! Một năm tròn trĩnh, sinh mệnh này đã chiếm cứ toàn bộ thân tâm tôi, xâm nhập vào từng tế bào của tôi, từng giây từng phút đều tràn ngập hình bóng của anh ấy. Tôi giống như chuyến tàu trật đường ray, như con ngựa hoang tuột dây cương, cắm đầu lao thẳng xuống vực sâu. Tôi chán ghét mọi thứ, nhưng tất cả đều không nằm trong tầm tay tôi. Nếu hôm nay kết thúc, không bị anh ấy khống chế, không điên cuồng vì anh ấy, tôi đã có thể tự do suy nghĩ, tự do sống, tự do lựa chọn. Đây không phải là điều mà ý chí con người có thể làm được. Là Sư phụ đang giúp tôi, Sư phụ đã nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi.

Hôm sau, tôi viết một bức thư nói với anh rằng tôi không tiếp tục mối quan hệ này nữa. “Bởi vì tôi phải học Pháp Luân Công, tín ngưỡng của tôi không cho phép có những hành vi vi phạm đạo đức.” Tôi đổi số điện thoại di động, tắt hòm thư điện tử, không lâu sau văn phòng tôi rời đi, số điện thoại cũng đổi, mọi con đường liên lạc đều bị cắt đứt.

Mười năm qua đi chúng tôi không còn liên lạc, cứ như hai bên chưa từng quen nhau, cứ như chưa từng bước trên con đường ấy. Lúc này khi ngồi trước máy tính viết những dòng này, nhớ lại người từng diễn vai trong sinh mệnh đó, tôi đã không nhớ nổi cả tên của anh ấy.

Bí mật của vợ một bộ trưởng

Chồng chị Nham là bộ trưởng của một ngành đầu não, hơn nữa anh ấy lại mang trọng trách, nắm quyền lớn trong tay. Mười lăm năm trước, đang lúc thăng tiến thì anh ấy đột tử, lúc đó anh mới hơn 50 tuổi. Một lần tụ họp chị Nham nghe nói tôi luyện Pháp Luân Công thì vô cùng kinh ngạc, thì thầm với tôi rằng chị ấy cũng từng luyện, sau năm 1999 thì dừng lại.

Tôi tiếp tục gạn hỏi thì chị Nham đã nói ra một bí mật được che giấu đã rất lâu.

Năm 1998, lúc đó Pháp Luân Công rất thịnh hành, rất nhiều người sau khi luyện đều khỏi bệnh, một truyền mười, mười truyền trăm, những chị em ở cùng khu cơ quan với chị Nham đều theo luyện. Quả thực rất tốt, rất hiệu quả. Họ luyện công hàng ngày ngoài công viên, ngày nghỉ thì đi hồng Pháp, “trời mưa cũng luyện, toàn thân ướt nhẹp cũng không bị cảm lạnh”, chị Nham nói. Chồng chị ấy thấy biến chuyển lớn như vậy, thì vui mừng kể với bạn bè xung quanh: “Tính nết của vợ tôi đỡ hơn nhiều rồi, cô ấy không còn càm ràm nữa, Pháp Luân Công thật tuyệt.”

Lúc đó chồng chị rất ủng hộ chị.

Ngày 19 tháng 07 năm 1999 là ngày mà chị Nham suốt đời không thể quên. Hôm ấy chồng chị nói với chị rằng không được tiếp tục luyện nữa, chính phủ đã ra lệnh cấm, hôm sau sẽ chuẩn bị bắt người. “Tôi phụ trách ‘công việc’ này”, đến vợ mình còn luyện thì tôi làm sao đi giải thích với người ngoài đây?“ Chị Nham kiên quyết: “Chuyện khác thỉ có thể thương lượng được, từ bỏ Pháp Luân Công nhất quyết không được!”

Cứ như vậy, từ ngày 20 cho tới ngày 24, dù chồng khuyên ngăn thế nào, chị Nham vẫn ra ngoài luyện công buổi sáng, buổi tối tới nhà đồng tu học Pháp. Cảnh sát Phòng 610 biết chị có chồng làm chức to, cũng không dám manh động.

Ngày 25 tháng 07, sáng sớm bộ trưởng đã la lối om sòm, chị Nham không để tâm, tiếp đến anh ấy bắt đầu mạ lỵ Đại Pháp, mạ lỵ Sư phụ. Trong tâm của chị Nham, Sư phụ thần thánh vô biên, không thể nhẫn chịu dù một chút ô nhục, chị lập tức cãi nhau với chồng, đồng thời nói với anh ấy rằng chửi bới Sư phụ sẽ gặp phải báo ứng. Chồng chị không tin, hét lớn: “Cứ để cho ông ta báo ứng đi! Cho tôi bị xe đâm chết đi!”

Tối hôm đó, không có bất cứ điềm báo gì, người bộ trưởng khỏe mạnh, cường tráng này chết trong nhà một người phụ nữ đơn thân, khi chết toàn thân đen xì. Vì là cán bộ lãnh đạo cấp bộ còn đương chức nên ủy ban nhân dân tỉnh hạ lệnh điều tra rõ nguyên nhân cái chết, ban đầu họ cho rằng là do chảy tràn máu não, khi tách mở hộp sọ thì phát hiện không phải vậy, họ nghi ngờ là bị bệnh tim, mở khoang ngực cũng không phải, có người nói có thể là do viêm tuyến tụy cấp tính, nhưng mổ bụng ra thì cũng không phải. Toàn thân anh ấy bị xẻ làm đôi mà vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Cái chết của y tới nay vẫn là một ẩn đố. Từ đó chị Nham đã từ bỏ tu luyện.

Nghe nói chị Nham còn có rất nhiều sách Đại Pháp, đều là nguyên bản chính thức vẫn còn nguyên vẹn. Nên tôi hỏi chị có thể nhượng lại cho tôi không? Chị Nham nói: “Không được, tôi muốn giữ lại.” “Thế còn Sư phụ thì sao?” tôi hỏi. “Vẫn là Sư phụ của tôi,” Chị Nham trả lời.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/26/300678.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/16/147321.html

Đăng ngày 17-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share