Bài chia sẻ của đệ tử Đại Pháp từ Israel tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Israel lần thứ 12

[MINH HUỆ 06-12-2014] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu.

Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây gần một năm.

Khi nhìn lại những năm trước đây, tôi có thể thấy tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị cho tôi vào thời khắc đó. Tôi có thể thấy tất cả điều đó đã tôi luyện tính cách của mình như thế nào, để khi Đại Pháp xuất hiện trước cửa nhà, tôi có thể nhận ra và tiếp thụ Đại Pháp.

Tôi xin cảm ơn cha mẹ vì đã nuôi dạy tôi bằng lòng yêu thương và sự lý trí. Các tiêu chuẩn đạo đức của cha mẹ tôi đối với lời nói và hành vi luôn rất cao. Nhưng họ chưa từng thiên về tâm linh và cũng không tin vào thứ gì vượt ra khỏi thế giới vật chất này.

Lớn lên trong một môi trường hoàn toàn vô thần, tôi tin rằng có một lời giải thích khoa học cho mỗi từng hiện tượng và nếu không có lời giải thích nào như vậy thì có lẽ hiện tượng đó không tồn tại.

Trải qua tháng năm, nhờ những người thông thái mà tôi từng gặp trên bước đường đời, chủ nghĩa vô thần tuyệt đối này đã bị xói mòn. Tuy nhiên, trên bề mặt tôi vẫn còn ôm giữ quan niệm rất mạnh mẽ rằng thực tế không có thứ gì là không hữu hình hay không phải là vật chất.

Nhưng điều gì đó trong tôi biết rằng hẳn phải có điều gì đó siêu xuất khỏi những khái niệm kia. Tôi tìm kiếm khắp mọi nơi, bằng những cách hay hơn. Các nhà tâm lý, bà đồng, pháp sư, “các sư phụ” – tiêu tốn và lãng phí nhiều tiền bạc, thời gian và hy vọng.

Mỗi lần buông bỏ ‘nhiệm vụ’ sâu xa của mình, tôi lại gặp một tai nạn, tôi biết chắc chắn rằng đó là để khiến mình quay lại đúng đường. Dần dần, tôi nhận ra rằng quả thực có tồn tại một đỉnh núi mà tôi có thể vươn tới. Nhưng biết tìm ở đâu đây. Có những con đường lúc mới đầu dường như rất chính và tôi đã thử bước đi, nhưng tôi nhận ra rằng mình không thể. Những con đường khác, tôi thấy nản chí khi mới bắt đầu.

Tôi không thể tiếp tục tập luyện môn thiền định của mình. Tôi đi khắp nơi tìm kiếm một hình mẫu lý tưởng, nhưng vô ích. Tôi bắt đầu chấp nhận suy nghĩ rằng có lẽ tôi phải tự mở ra con đường cho bản thân mình.

Tôi biết rõ rằng tôi ở đây vì một lý do: Tôi tới đây để đề cao và cải thiện bản thân mình. Tôi có một cảm nhận rõ ràng rằng mọi khổ nạn gặp phải là một thử thách và là một khảo nghiệm. Nhưng tôi vẫn còn bị chi phối bởi cái tư duy logic duy vật cố hữu. Tôi đã mơ về ngày mà mình sẽ có thể giải quyết được sự xung đột giữa hai lối tư duy: sự hoài nghi khoa học của tôi – lối tư duy logic mà tôi rất tự hào – và nhận thức trong nội tâm tôi rằng có tồn tại một hiện thực lớn hơn cái hiện thực hữu hình mà tôi có thể cảm nhận bằng các giác quan của mình.

Quan điểm của chồng tôi đối với toàn bộ cuộc hành trình này của tôi là một nguồn giải trí. Đến nay, anh vẫn cho rằng việc tôi theo đuổi chân lý tối hậu này là vô ích. Anh ấy nhất quyết tin rằng chúng ta chỉ là sản phẩm của một quá trình tiến hóa, rằng cả vũ trụ ngẫu nhiên được tạo ra, rằng chúng ta sống ở đây cũng chỉ là tình cờ; sự tồn tại của chúng ta là vì chính chúng ta và vì những người mà chúng ta tự tạo nên, ngoài ra thì không có mục đích cao hơn. Mặt tư duy hoài nghi của tôi cũng từng có quan điểm tương đồng và ở một mức độ nào đó, vẫn chưa thay đổi cho đến ngày nay.

Khi biết về những người đi tu, tôi bị lấp đầy bởi một khát khao mạnh mẽ, một cảm giác như đã bỏ lỡ điều gì đó. Suốt những năm đó, tôi đã xây dựng một gia đình, và tôi biết rằng lựa chọn này là khả thi đối với mình. Tôi có một khao khát mạnh mẽ tìm mọi cách để bước đi trên con đường tâm linh, nhưng tôi nghĩ đối với mình đã là quá muộn và tôi cũng không thể tìm thấy con đường nào như vậy. Tôi đã có thể hình dung ra ngọn núi, tưởng tượng ra đỉnh của nó và bao nhiêu lối mòn nhỏ hẹp dẫn tới đó, nhưng không có con đường nào là dành cho tôi. Và trong ảo tưởng này, tôi đang bước đi trên một con đường mờ mịt theo hướng gần đúng tới đỉnh núi mà tôi hình dung. Đôi khi, tôi đi bộ một mình trong cô đơn và đôi lúc đồng hành cùng những người khác. Tôi thực sự thích con đường, quang cảnh và hành trình đó nhưng ở sâu bên trong tôi biết rằng một ngày nó sẽ tới điểm kết thúc mà không có kết quả gì cả, mà tôi cũng không biết liệu mình có thực sự đến được đỉnh núi đó không.

Tôi tìm thấy được sự thoải mái trong công việc chuyên môn của tôi, công việc cho phép tôi tiếp xúc với những thứ cao siêu. Tôi là một bác sĩ chuyên khoa, tìm các giải pháp để giải quyết các xung đột và khó khăn cá nhân thông qua liệu pháp tiếp xúc và vận động cơ thể. Khi đứng trước đám đông, tôi sẽ cảm thấy như có ai đó rất vĩ đại đang hướng dẫn tôi. Tôi cảm thấy mình chỉ là một con thuyền truyền tải ân huệ của thần cho những người khác. Tôi hình dung ra một ống trụ khổng lồ dựng đứng giữa trời và đất, được đổ đầy bởi ân huệ, tình yêu và ánh sáng. Tôi biết rằng, trải qua các thời đại, những người đại căn cơ, như Đức Phật và Chúa Jesus trong lịch sử, đã lấy năng lượng của họ từ đó. Tôi hình dung ra cảnh tôi cùng đồng nghiệp của mình đã tìm thấy một khe nhỏ nơi một số vị thần xuyên qua như thế nào.

Đây là tình huống của tôi cách đây một năm. Tôi rất bận rộn, thành công trong công việc, được đánh giá cao, có những đứa con tuyệt vời, một người chồng biết yêu thương tôi và một cơ thể khỏe mạnh. Tôi biết rằng mình đã có một con đường để bước đi và tôi biết ơn vì điều đó, ngoài việc không thực sự chắc chắn con đường đó là gì. Tôi không chắc liệu nó có dẫn tới đâu hay không và cũng không thể dám chắc mình có đang trên con đường đó hay không. Tôi cảm thấy thất vọng. Tôi đã chờ đợi một dấu hiệu, điều gì đó hoặc ai đó có thể chỉ cho tôi thấy con đường. Nói cách khác, tôi quá bận với việc chăm sóc gia đình và con cái, hỗ trợ chồng tôi công việc kinh doanh mới, nếu một vị chân Phật xuất hiện trước cửa nhà tôi và trao cho tôi Pháp, tôi sẽ thưa rằng xin Ngài hãy quay lại khi con có thêm thời gian.

Sau đó, tôi đột nhiên mắc một căn bệnh khiến tôi trở nên yếu ớt. Tôi biết chắc đó là dấu hiệu mà tôi đang đợi. Tôi biết đó là một cơ hội để hướng nội và rút ra bài học cho mình. Nhưng tôi không biết bài học đó là gì.

Lúc ấy, tôi đi chạy chữa khắp nơi. Tôi lãng phí tiền bạc của mình vào điều trị, tư vấn, bà đồng, pháp sư và phụ gia thực phẩm. Tôi dùng thuốc kháng sinh và đến gặp nhiều chuyên gia khác nhau. Nhưng tình trạng của tôi ngày càng xấu đi.

Tôi cố gắng hướng nội để tìm hiểu xem bài học ở đây là gì. Tôi đã buông bỏ nhiều chấp trước trong quá trình đó, bao gồm cả buông bỏ sinh tử và sau đó lại lựa chọn sinh tồn. Tôi đã đạt được nhiều hiểu biết, nhưng không cải thiện được gì cả.

Trong một cuốn sách tâm linh tôi từng đọc, tôi thấy mô tả tỉ mỉ về “Người đàn ông của thời đại mới” – một đấng chân chính, đấng giác ngộ của thời đại mới. Mô tả đó rất chính xác với những gì tôi nghĩ trong đầu. Tôi vui đến phát khóc vì cuối cùng đã tìm thấy chính xác điều mình đang tìm kiếm. Cũng hôm đó, tôi sẵn sàng tham gia bất cứ nhóm, tôn giáo hay trường phái nào có thể dẫn tôi tới đó.

Tôi gọi cho người đã tặng tôi cuốn sách, nhưng sau một cuộc hội thoại ngắn, tôi nhận ra rằng, ông cũng như những người khác đã quảng bá cuốn sách e rằng ý tưởng được mô tả trong cuốn sách chỉ là điều tưởng tượng, phi thực tế và không thể thực hiện được. Vậy nên lúc đó, họ chỉ cố gắng khiến nhân loại tốt hơn một chút. Khi gác máy, tôi đã khóc. Thực sự không có cách nào để đến đó sao? Tôi biết mình không thể tự đến đó được. Tôi cần ai đó chỉ dẫn cho tôi.

Trên bờ vực tuyệt vọng, tôi đã tìm thấy Đại Pháp, hay chính xác hơn là Đại Pháp đã tìm thấy tôi. Một người quen của chồng tôi, biết chuyện tôi bị ốm, nên đã gọi cho tôi và mời tôi tham gia tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng anh. Ngay từ lúc đầu, những từ “Pháp Luân Đại Pháp” dường như rất quen thuộc, trong tâm tôi không đắn đo chút nào về việc tôi có nên thử tham gia hay không.

Buổi tối hôm đó, tôi lên mạng tìm và bắt đầu học các bài công pháp qua video hướng dẫn luyện công. Được học viên đó giới thiệu, tôi bắt đầu nghe thu âm các bài giảng bằng tiếng Anh. Ngày hôm sau, tình trạng của tôi đột nhiên tệ hơn. Tôi đã cân nhắc đến việc nhập viện. Tôi cảm thấy khó khăn khi đứng, ngồi hoặc thậm chí thở. Cuối cùng, tôi đã quyết định hoãn đi viện. Ngày hôm sau, tình trạng của tôi cải thiện hơn một chút. Bạn học viên cùng vợ của anh đến thăm tôi và tất cả chúng tôi cùng nhau luyện các bài công pháp.

Tôi muốn tiếp tục nghe thu âm các bài giảng, nhưng để hiểu tiếng Anh tôi gặp một chút khó khăn. Sau đó, một đồng tu nói với tôi rằng có một cuốn sách các bài giảng bằng tiếng Do Thái. Tối hôm đó, tôi cùng chồng được mời tới dùng bữa tối cùng một số người bạn của chúng tôi. Tôi kể cho bạn của tôi về Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy đã nói: “Này, chúng tôi có một cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp. Chồng của tôi đã tìm thấy cuốn sách. Bạn có muốn lấy nó không?” Cô đã lấy cuốn Chuyển Pháp Luân trên giá sách và đưa cho tôi. Tôi không biết cuốn sách kia đã được đặt ở đó, trên giá sách, và đợi tôi bao lâu rồi. Một vài ngày sau, tôi đã có thể luyện các bài công pháp trong một tiếng đồng hồ, trong khi trước đó tôi thậm chí còn không thể đứng được 15 phút.

Tôi tiếp tục luyện các bài công pháp và đọc một bài giảng mỗi ngày. Sau một hoặc hai tuần, tôi đã lại đứng được bằng đôi chân của mình. Tôi dần quay trở lại với công việc, có thể chăm sóc gia đình và đảm đương các công việc nhà. Núi phụ gia thực phẩm của tôi đã được thay thế bằng một cuốn sách duy nhất, và ngay tức khắc tôi đã tìm thấy một con đường, với một cảm nhận mạnh mẽ về sự chỉ đạo, hướng dẫn, ý nghĩa và sức khỏe tốt.

Các khái niệm về hướng nội, xem mỗi khổ nạn như một cơ hội để đề cao, tìm kiếm chân lý và cố gắng để luôn nói sự thật, hoàn toàn không mới mẻ đối với tôi. Thậm chí trước đó, tôi đã cố gắng để tự thăng tiến và đề cao bản thân, tất cả đều giống nhau, nhưng có điều gì đó đã thay đổi một cách sâu sắc.

Không có chỗ cho sự thỏa hiệp. Trước khi đắc Pháp, tôi biết rõ rằng mình thường đặt ra các quy tắc và vì vậy cũng có thể bẻ cong chúng. Đột nhiên, trách nhiệm đó thuộc về tôi. Trước đây, nếu cuộc sống là một chuỗi những thỏa hiệp về mặt đạo đức, trong khi thấy khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế, tôi buộc phải đứng bất lực, còn bây giờ tôi có thể thấy mọi lý tưởng và tự tin bước hướng tới nó. Đôi lúc, tôi vấp ngã và thấy mình vẫn còn xa để đến cái lý tưởng đó, nhưng tôi không còn thỏa hiệp nữa. Mỗi bước đi dọc con đường là một cột mốc quan trọng.

Trước đó, tôi đã bị lạc ở chân núi, đi từ ngõ cụt này tới ngõ cụt khác mà trượt ngã. Giờ đây, tôi đột nhiên có thể thấy con đường tuyệt vời này đang mở ra ngay trước mặt tôi, trực tiếp dẫn tôi tới đỉnh núi. Mặc dù, đó là một con đường dốc, khó khăn và khó nắm bắt, nhưng dù sao đó vẫn là một con đường thông suốt.

Mọi thứ tôi nói và mọi thứ tôi làm trước đây, đột nhiên trở nên dễ hiểu đối với tôi, mọi thứ đều có vị trí của riêng nó trong trò chơi ghép hình của cuộc đời tôi. Nhìn lại bản thân mình trước đây, mỗi sự việc đột nhiên trở nên có ý nghĩa. Đột nhiên tôi đã biến những nhận thức mơ hồ trở thành hiểu biết rất vững chắc. Đột nhiên tôi nhận ra rằng những nguyên lý mà tôi đang tìm kiếm trong suốt cuộc đời mình đơn giản là “Chân – Thiện – Nhẫn”. Sao trước đây tôi không thể tìm thấy?

Đột nhiên công việc của tôi mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Tôi nhận ra rằng những gì tôi làm trong mười năm qua thực ra là đang đi tìm Chân, Thiện, Nhẫn.

Và kể từ đó, tôi tiếp tục bước trên con đường của mình. Tôi vẫn vấp ngã, đôi khi bị rơi trở lại thói quen tìm kiếm một lời giải thích theo lối tư duy duy vật cho những gì xảy ra. Chủ nghĩa hoài nghi là thứ đầu tiên nhảy vào tâm trí tôi bất cứ khi nào tôi đụng phải vấn đề gì. Tôi vẫn còn ôm giữ những chấp trước của mình.

Tôi dễ buông bỏ hơn những chấp trước mà trước khi tu luyện tôi cho rằng là xấu. Nhưng những chấp trước mà tôi cho là “tốt” – tình cảm cho chồng và các con, theo đuổi sức khỏe, tìm kiếm sự hưng phấn, hứng thú và một cảm giác được kết nối với thiên nhiên và những người khác – Tôi vẫn còn ôm giữ những thứ đó.

Tôi dễ dàng tiếp nhận hơn các bộ phận của Pháp phù hợp với quan niệm của tôi về cuộc sống, và ngược lại, với những bộ phận xung đột với những quan điểm này.

Bất cứ khi nào cơ thể tôi được tịnh hóa, vật chất xấu được loại bỏ, tôi lại trải qua đau đớn, tôi vẫn muốn phàn nàn, cũng giống một đứa trẻ phàn nàn về sự bẩn thỉu khi dọn phòng của mình. Nhưng một đứa trẻ tin tưởng mẹ của nó và cho rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi cố gắng tin vào Sư phụ, tin rằng cuối cùng Ngài sẽ giải quyết mọi thứ giúp tôi theo cách tốt nhất.

Tôi biết chắc rằng mình đang được bảo hộ, vì cho đến nay, trong suốt cả năm nay, dù có phải chịu đựng nhiều đến mấy, dù có bao nhiêu triệu chứng đã xuất hiện trở lại, dù tôi đau đớn đến mấy, tôi cũng chưa từng biểu hiện ra bên ngoài. Tôi có thể phải quằn quại đau đớn suốt cả đêm nhưng khi thức dậy vào buổi sáng, tôi lại có thể chăm lo công việc nhà và đi làm, ngay cả khi đôi chân của tôi run rẩy và cảm thấy mình sắp ngất đi, mọi người xung quanh tôi cũng vẫn không nhận ra điều gì cả.

Khi phải đi xuống phía nam một vài ngày cho một dự án quan trọng, đêm trước đó, tôi nằm trên giường, cơ thể run lên, đổ mồ hôi và trằn trọc suốt cả đêm dài. Tuy nhiên, tôi không nghĩ tới việc sẽ từ bỏ cuộc hành trình của mình, vì tôi biết rằng cơ thể tôi đang được tiêu nghiệp và sáng hôm sau tôi sẽ khỏe lại để đi làm, vì Sư phụ sẽ không cho phép bất cứ triệu chứng bệnh nào cản trở tôi thể hiện bản thân trong xã hội người thường và sẽ không cho phép chúng khiến đồng nghiệp tại nơi làm việc của tôi hiểu sai về Đại Pháp. Kể từ khi trở lại làm việc, tôi đã không vắng mặt một ngày nào. Tôi trở nên tỉnh táo và làm việc hiệu quả hơn, đồng nghiệp của tôi biết rằng đó tất cả là nhờ Pháp Luân Đại Pháp.

Hai tuần sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã khỏe lại rồi nhưng vẫn chưa trở lại làm việc, tôi chạy lên cầu thang và bị trẹo mắt cá chân. Tôi không để ý, tiếp tục bước đi bình thường và làm những gì tôi định làm. Tôi đi ngủ như thường lệ.

Lúc nửa đêm, tôi thức dậy với cơn đau ở chân. Tôi đã mất một lúc để nhớ lại là mình đã bị trẹo chân. Nhưng lúc đó, tôi không nhớ mình là một đệ tử Đại Pháp nên đã sử dụng một chút kem dưỡng da để giúp chân bớt đau đớn. Cơn đau càng dữ dội hơn cho đến khi tôi không thể nằm trên giường được nữa. Mọi vị trí trên cơ thể đều đau đớn, đến nỗi tôi không thể thở. Tôi không biết mình phải làm gì, nhưng sau đó, đột nhiên tôi nhớ ra mình là ai.

Bằng cách nào đó, tôi đã khập khiễng đi vào phòng khách, tựa người vào tường và đồ đạc. Tôi để một tấm chăn lên nền nhà cùng một chiếc gối, và đặt mình xuống trong một tư thế khó khăn, một chân đặt trên ghế. Tôi bắt đầu học Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng, vì tôi đã xem mình như một người thường, tìm kiếm sự thoải mái, nên đó là những gì tôi phải chịu. Tôi tự nhủ mình đang trả nghiệp và cảm tạ Sư phụ đã cho tôi tịnh hóa thân thể, tôi cũng nhận ra rằng không nên xem mình như một người thường.

Sau một vài giờ đọc sách, tôi quyết định luyện công. Mỗi cử động đều rất đau đớn, nhưng rất ngạc nhiên khi thấy mình có thể đứng bình thường, trọng lượng của cả cơ thể dồn hết lên chân không bị đau. Tôi bắt đầu luyện bài công pháp đầu tiên và dần phát hiện ra mình có thể chuyển trọng lực vào chân bị đau.

Tôi tiếp tục cho đến sáng thì luyện xong. Tôi cố gắng bước đi chậm rãi và thấy mình có thể bước đi bình thường.

Khi gia đình tôi thức dậy, họ không biết chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó. Chồng tôi ngạc nhiên khi thấy tấm chăn trải trên nền phòng khách, nhưng ngoài điều đó ra thì gia đình tôi không biết bất cứ chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó. Bọn trẻ đi ngủ khi thấy mẹ chúng hoàn toàn khỏe và lúc thức dậy vào buổi sáng, mẹ chúng vẫn như vậy.

Điều duy nhất xảy ra đó là tôi đã mất một vài tuần để có thể ngồi song bàn trở lại. Điều này nhắc nhở tôi không quên bài học tối hôm đó.

Sức mạnh của giảng chân tướng

Tôi dần lĩnh hội được sức mạnh của giảng chân tướng. Mới đầu, tôi thực hiện không được tự nhiên. Tôi chỉ làm vì Sư phụ yêu cầu chúng ta làm như vậy. Dần nó, nó bắt đầu tuôn chảy từ bên trong và bắt đầu nung nóng tôi. Tôi đã ngạc nhiên khi phát hiện ra giảng chân tướng thực sự khiến tôi hạnh phúc như thế nào.

Cách đây không lâu, tôi muốn giảng chân tướng cho một nhân viên bán hàng tại một cửa hàng bán sản phẩm tự nhiên, tôi thường xuyên tới mua sắm ở đó. Ông là một người theo tôn giáo, hành nghề y học cổ truyền. Tôi không biết làm sao để bắt đầu, vậy nên tôi đơn giản chỉ là lại gần ông ấy, đưa cho ông một tờ rơi, nói với ông về các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và về cuộc bức hại. Ông chăm chú lắng nghe, hỏi một vài câu hỏi và bày tỏ sự cảm thông của mình. Cuối cùng, khi rời đi ông đã nhìn vào mắt tôi và vui vẻ nói: “Cảm ơn cô vì đã nghĩ cho tôi.”

Tôi đột nhiên nhận ra tôi đang xem bản thân mình như một người bán hàng, đang cố “bán” chân tướng vì lợi ích cho bản thân mình. Thái độ như vậy là sai! Tôi sẽ không bán thứ gì cả. Tôi sẽ vô tư cho đi điều tuyệt vời và quan trọng nhất mà mọi người hy vọng nhận được. Mọi người đang xếp hàng đợi để đón nhận điều đó. Không cần phải cầu xin họ, không cần nghĩ xem thuyết phục họ như thế nào, vì họ thực sự đang khao khát chân tướng!

Trong công việc, tôi thường xuyên phải tiếp xúc với nhiều người và những người tôi tiếp xúc thường thay đổi.

Đôi khi tôi tự hỏi liệu giúp đỡ mọi người tìm thấy Chân, Thiện, và Nhẫn bên trong chính họ có thể là một cách tiếp cận khác để giảng chân tướng. Thực ra, tôi đang hướng ngoại, khi giảng chân tướng, tôi cố để tìm hiểu xem cách làm đó “có tác dụng” không. Giờ đây, tôi chỉ tự hướng nội. Tôi cân nhắc xem liệu nó có đáp ứng được thôi thúc muốn giảng chân tướng của mình không. Tại nơi làm việc, tôi tự hỏi, tôi có còn nhớ lý do tại sao tôi ở đó không?

Tôi không thể luôn nói về Pháp Luân Đại Pháp và không thể luôn dùng các từ “Chân, Thiện, Nhẫn”. Tôi không phải là lao động tự do. Tôi làm việc tại Bộ Phúc lợi. Bộ Phúc lợi gửi tôi tới nhiều nơi khác nhau để hướng dẫn mọi người về một phương pháp nào đó. Tôi phải cẩn trọng, đặc biệt khi làm việc với những người Do Thái chính thống, để không bị xem là người truyền giáo đang cố gắng dẫn dụ mọi người “sùng bái thần tượng”. Tôi luôn giữ trong tâm những gì mà những giám sát viên của tôi có thể nói nếu họ “bắt gặp” tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp trong các khóa học của họ.

Một vài tháng trước đó, tôi đã tham dự một cuộc họp cùng với giám sát viên và một quản lý nhà ở tập thể tại Bộ Phúc lợi. Chúng tôi đã trao đổi nhiều vấn đề khác nhau tại khu nhà tập thể, về các nguyên tắc nên được giáo dục cho các công nhân ở đó, và cách để giúp họ cân bằng về mặt tình cảm, v.v… Tại một thời điểm nào đó, họ đã hỏi tôi: “Dường như cô rất điềm tĩnh, cô tập Yoga à?”

Tôi rất vui vì nhận ra mình có một số tờ rơi trong túi! Tôi lập tức lấy ra một vài tờ và đưa cho họ xem, giảng cho họ nghe về môn tu luyện. Giám sát viên rất vui và muốn biết cô ấy có thể học các bài công pháp ở đâu, v.v…

Tôi cũng thường xuyên cung cấp các lớp học phong trào cho các nhóm. Hầu hết những người tham gia là phụ nữ Do Thái chính thống. Một thời gian dài, tôi đã nghĩ về việc làm thế nào để nói cho họ biết về Pháp Luân Đại Pháp. Tựa như tôi không thể tìm được thời điểm thích hợp. Tôi đã quyết định sẽ tiếp tục đợi đến thời điểm thích hợp để giảng chân tướng cho những người phụ nữ đó.

Nhân ngày Tưởng niệm cuộc thảm sát Holocaust, tôi băn khoăn liệu đó có phải là thời điểm thích hợp để giảng chân tướng không. Tôi luôn bị mắc kẹt trong khái niệm về tính thiêng liêng của Holocaust, nghĩ rằng không có thảm họa nào khác trong lịch sử có thể sánh với nó được. Cố gắng để nói về một thảm họa khác của nhân loại trong bối cảnh đó sẽ là báng bổ.

Giữa lớp học, tôi đã quyết định buông bỏ những quan niệm kia. Tôi đã để bản thân mình trôi theo những gì tôi nghĩ trong tâm, và mọi thứ đơn giản là được kết nối thông suốt. Một trong những người tham gia lớp học đã nói về hiện tượng phủ nhận cuộc thảm sát Holocaust. Tôi nói rằng có những thứ quá khủng khiếp xảy ra trên thế giới đến nỗi mọi người thích phủ nhận hơn là đối mặt với chúng, ngày nay cũng có những chuyện như vậy xảy ra, ví dụ ở Trung Quốc, v.v…

Họ chăm chú lắng nghe câu chuyện về cuộc đàn áp và câu chuyện của bản thân tôi. Cuối giờ học, họ xin tôi biểu diễn các bài công pháp. Tôi đã tập minh họa các bài công pháp và một vài người thậm chí đã muốn học. Họ ký tên thỉnh nguyện. Một số người lấy các tờ rơi. Tôi biết một số người cũng đã ghé thăm website chính thức của môn tập, tìm kiếm thông tin về chủ đề này.

Tôi vẫn cảm thấy trong ba việc, giảng chân tướng không phải là việc tôi làm được tốt nhất. Đôi lúc cả ngày trôi qua mà tôi không giảng chân tướng được cho ai cả. Đôi lúc, tôi gặp mọi người, nhưng không tìm được cơ hội để nói chuyện với họ. Đôi lúc, tôi quên tìm kiếm cơ hội, hoặc quá e sợ hay ám ảnh rằng họ có thể nghĩ tôi là người rắc rối.

Bất cứ khi nào tìm ra được cách giảng chân tướng cho mọi người, tôi cảm thấy được niềm vui và sự thỏa mãn bên trong nội tâm. Nó khiến tôi tự hỏi tại sao tôi không thể lúc nào cũng giảng chân tướng được.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì tất cả những gì Sư phụ đã làm cho con và cho thế giới, vì những khổ nạn mà Ngài gánh chịu cho con và vì đã cho con được tái sinh.

Con hy vọng sẽ xứng đáng với vinh dự đó, xứng đáng với danh hiệu là một Đệ tử Đại Pháp chân chính


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/6/147183.html

Đăng ngày 12-01-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share