Bài viết của Thu Thật, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ thành phố Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2014] Một bệnh viện ung thư tỉnh đã gọi điện thoại cho chúng tôi để kiểm tra tình trạng của vợ tôi. Đó là năm thứ ba mà chúng tôi nhận được điện thoại thăm hỏi từ họ. Vợ tôi nói: “Chúng ta hãy viết cho họ một lá thư để nói cho họ biết sự thật.” Vì vậy tôi đã viết cho họ một lá thư dài.

Vào tháng 08 năm 1997, vợ của tôi và tôi đi bộ dọc sông Tùng và nhìn thấy mọi người đang luyện công. Một biểu ngữ nhỏ màu đỏ gần đó có ghi “Pháp Luân Đại Pháp.” Khi tôi tiến đến biểu ngữ, một người đàn ông trẻ bước đến và nói cho tôi về Pháp Luân Đại Pháp và gợi ý tôi tập thử. Tôi hỏi tôi cần phải trả bao nhiêu tiền, và anh ấy trả lời môn tập là miễn phí. Tôi có nghe nói rằng khí công có thể cải thiện sức khỏe, và đây là môn miễn phí, vì vậy tôi vui vẻ theo tập. Anh ấy đã hướng dẫn cho tôi bài công pháp thứ nhất. Sau đó tôi xem qua biểu ngữ đang trưng bày và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp do Sư phụ Lý Hồng Chí sáng lập.

Ban đầu tôi nghĩ môn pháp chỉ là một loại hình thể dục khác để cải thiện sức khỏe. Tôi đã không coi trọng nó. Mặc dù tôi luyện tập theo nhóm, tôi vẫn không để tâm vào môn tập. Tôi không luyện công hoặc học Pháp hàng ngày. Khoảng một tháng sau, đột nhiên tôi nhận ra: “Cánh tay của tôi không còn đau nữa. Cổ của tôi cũng không đau. Ồ, môn luyện tập này có thể chữa bệnh cho mọi người.” Tôi bị sốc hoàn toàn.

Trước đó, tôi bị tăng sản đốt sống cổ, điều này đã làm cho cổ và cánh tay trái của tôi đau đớn. Đôi khi tôi không thể đi xe đạp. Y học và liệu pháp vật lý không giúp được gì. Tuy nhiên các triệu chứng của tôi hoàn toàn đã biến mất sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thật kỳ lạ! Tôi chia sẻ với các bạn và hàng xóm của tôi và đã thuyết phục họ đến học.

Trước tiên tôi khuyến khích vợ tôi. Mặc dù cô ấy ủng hộ tôi trong việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bản thân cô ấy lại không muốn tu luyện. Cô ấy nghĩ rằng, là một tín đồ Cơ Đốc giáo, cô ấy không thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cô ấy có sức khỏe rất kém. Cô ấy ốm yếu từ khi còn bé và có các vấn đề dạ dày nghiêm trọng. Sau khi chúng tôi kết hôn, cô ấy bị các vấn đề về tim, chứng mất ngủ, tổn thương sang chấn, vấn đề phụ khoa, viêm đại tràng, và các bệnh khác. Chúng tôi phải chi mất hơn 2.000 nhân dân tệ mỗi năm chỉ để cho thuốc men của cô ấy. Với mức thu nhập hạn chế vào thời điểm đó, đây là một số tiền đáng kể đối với chúng tôi. Tổn thương ruột đã làm cô ấy bị táo bón. Bụng của cô thường bị trướng lên và cô chịu nhiều đau đớn. Thuốc men đã không làm cô khỏe lên, mà hành hạ cô mỗi ngày.

Chứng kiến tôi đã cải thiện như thế nào, và với sự thuyết phục của tôi, cô ấy muốn tập thử Pháp Luân Đại Pháp. Vào tháng 09 cô ấy học bài công pháp thứ nhất. Mặc dù cô ấy chưa tập được thành thục, một phép lạ đã xảy ra. Sáng hôm sau cô ấy chạy vội vào nhà tắm. Bệnh táo bón của cô đã biến mất, và cô cảm thấy tuyệt vời. Sau đó cô ném hết các loại thuốc và bắt đầu vững vàng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vào tháng 07 năm 1999, chế độ của Giang cùng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp trên toàn quốc. Sư phụ Lý Hồng Chí đã bị vu khống, và nhiều học viên bị bắt, đánh đập, bị thương, tàn phế, thậm chí bị giết. Tôi bị dao động. Do sợ hãi, tôi có ý định từ bỏ tu luyện. Nhưng tôi được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp và thực sự không muốn bỏ tu luyện. Vợ tôi tin tưởng vững chắc rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và chúng tôi không nên từ bỏ. Bị ảnh hưởng bởi tôi, cô ấy trở nên có phần chán nản và dốc hết sức lực của mình vào công việc. Chúng tôi không luyện công hoặc học Pháp nhiều. Chúng tôi gần như dừng việc tu luyện. Chúng tôi đã không có can đảm để nói với những người khác rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Một hôm sau bữa ăn tối vào tháng 01 năm 2000, vợ tôi có triệu chứng buồn nôn, nôn thốc và chóng mặt. Phân của cô có màu đen. Xét nghiệm đã cho thấy cô bị chảy máu bên trong. Nhận thức của chúng tôi về Pháp vào thời điểm đó thấp do không học [Pháp]. Chúng tôi nghĩ đó là bệnh. Chúng tôi thực sự sợ hãi. Vào tháng 03 cô ấy đến bệnh viện để chữa trị. Họ chẩn đoán là chảy máu dạ dày. Họ phát hiện thấy một khối u trong dạ dày của cô ấy và nói nó là ác tính. Chúng tôi được chuyển tới một bệnh viện lớn hơn để kiểm tra thêm và phẫu thuật. Chúng tôi trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân, và đến Bệnh viện ung thư tỉnh để chữa trị

Biến cố đột ngột đã làm tôi rất buồn. Bao nhiêu người khỏi được bệnh ung thư? Nếu vợ tôi qua đời, điều gì sẽ xảy đến với gia đình của chúng tôi? Hai đứa con của chúng tôi khóc sướt mướt sau khi chúng biết điều gì đang xảy ra. Đặc biệt khi vợ tôi sắp rời nhà đến bệnh viện để chữa trị, cô ấy và con chúng tôi không thể cầm được nước mắt. Chúng tưởng như mẹ sẽ không bao giờ trở về.

Khi cô ấy đợi phẫu thuật tại bệnh viện ung thư, cả hai chúng tôi có phần bình tĩnh. Đôi lúc tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân cho cô ấy. Tôi nghĩ chúng tôi không thể rời xa Đại Pháp nữa.

Bệnh viện cho biết khối u là “histiocytoma xơ ác tính.” Vào ngày 30 tháng 03 vợ tôi đã phẫu thuật. Ba ngày sau cô ấy đã đề nghị dừng tất cả các loại thuốc. Vào ngày thứ bảy mũi chỉ khâu đầu tiên được gỡ bỏ. Vào ngày thứ tám cô ấy được xuất viện theo đề nghị của cô trước khi tháo chỉ mũi thứ hai. Vợ tôi đã nhận ra rằng cô ấy không thể dựa vào các phương pháp thông thường để có được sức khỏe tốt hơn. Là một học viên, cô ấy phải học Pháp và luyện công.

Vào đêm thứ tư ở nhà, vợ tôi đột nhiên lên cơn sốt cao. Cô ấy rất nóng và mắt của cô đỏ hoe. Vào lúc đó tôi không thể bình tĩnh được nữa. Tôi cố gắng thuyết phục cô ấy đến bệnh viện. Cô ấy nói đó không phải là chuyện nghiêm trọng và cương quyết từ chối đi viện. Chúng tôi cùng nhau học Pháp như thường lệ. Vào buổi sáng ngày thứ ba cơn sốt của cô đã hạ xuống. Mặc dù cô bị sốt cao khoảng trong 36 giờ đồng hồ, cô không hề bị ảnh hưởng xấu nào. Tám ngày sau khi cô ấy trở về nhà, chúng tôi đã đến một bệnh viện nhỏ để gỡ chỉ mũi khâu thứ hai. Cô ấy không uống bất cứ loại thuốc nào hay tiêm bất kỳ mũi tiêm nào sau khi cô trở về nhà. Chúng tôi chỉ luyện công và học Pháp. Cô ấy đã hồi phục, và cả hai chúng tôi đã đột phá tâm bị động và bắt đầu tích cực tu luyện theo tiến trình chính Pháp.

Vào tháng 12 năm 2000, cùng năm vợ tôi phẫu thuật, cô ấy và các đồng tu đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Họ bị đưa đến Trại tạm giam Triều Dương. Sau đó họ được cảnh sát địa phương tôi đưa về trại tạm giam địa phương. Vợ tôi bị giam trong ba tháng. Trong trại giam, môi trường ngột ngạt, và thức ăn rất tệ. Vợ tôi, một người mới khỏi bệnh ung thư vốn vừa được xuất viện từ bệnh viện trước đó không lâu, không hề suy sụp. Cô ấy đã vượt qua như thế nào? Cô đã nhẩm Pháp và luyện công khi điều kiện cho phép.

Từ năm 2001 đến năm 2003, hàng năm Bệnh viên ung thư tỉnh gọi điện cho chúng tôi. Do vợ hối thúc, tôi đã viết một lá thư dài tới bệnh viện vào năm 2003. Tôi chân thành cảm ơn các nhân viên bệnh viện về sự chăm sóc của họ. Tôi chia sẻ với họ rằng cả tôi và vợ đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp, rằng Đại Pháp đã cứu vợ tôi, vốn đã được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Bây giờ cô ấy rất khỏe. Đó là một phép lạ mà y học hiện đại không thể giải thích được. Pháp Luân Đại Pháp, tôi viết rằng, thật phi thường, và chúng tôi hy vọng nhân viên bệnh viện của ông sẽ tin vào điều đó dựa trên kết quả về trải nghiệm của vợ tôi.

Vì sao bệnh viện cứ gọi điện thoại để kiểm tra cô ấy hàng năm? Bởi vì họ muốn biết các bệnh nhân bị loại ung thư này có thể cầm cự được bao lâu. Trước ngày vợ tôi xuất viện, bác sỹ phẫu thuật phụ trách đã bảo tôi đưa cho trưởng khoa sổ y bạ của vợ tôi. Trưởng khoa là một phụ nữ trung tuổi họ Lý. Cô ấy xem qua báo cáo và nói, “Ái chà.” Trước tiên cô ấy nhìn vào tôi và hỏi, “Anh là bệnh nhân phải không?” Tôi đáp: “Tôi là chồng bệnh nhân.” Tôi hỏi cô ấy liệu vợ tôi có cần hóa trị không. Cô ấy trả lời rằng chúng tôi có thể thử nếu chúng tôi có tiền. Bằng không, nó không cần thiết, bởi vì hóa trị không mang lại nhiều hiệu quả – và đôi khi không hiệu quả – tùy vào loại bệnh ung thư. Tôi hỏi vợ tôi sẽ sống được thêm bao lâu nữa. Cô ấy trả lời rằng tỷ lệ qua khỏi đối với ung thư dạ dày chỉ là một phần nghìn. Ung thư dạ dày có tỉ lệ tử vong cao nhất. Như vậy các bệnh nhân thường sống được tối đa thêm một năm.

Mặc dù vậy, vợ tôi, vốn được y học hiện đại chẩn đoán là sắp chết, đã qua khỏi và bây giờ khỏe mạnh hơn [so với] nhiều người trẻ tuổi hơn. Nếu vợ tôi không là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và không kiên trì tu luyện, cả hai chúng tôi tin rằng cô ấy đã chết cách đây từ lâu.

Pháp Luân Đại Pháp là phi thường và khoa học hiện đại không thể giải thích được. Từ góc nhìn của khoa học hiện đại, hết thảy các loại thay đổi về thể chất phi thường ở các học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính đều là phép lạ. Khoa học hiện đại không thể giải thích được những kỳ tích này. Tôi tin tưởng rằng trải nghiệm của vợ tôi sẽ khích lệ nhân viên y tế, những cá nhân có liên quan, và nhiều người khác tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó họ có thể hiểu được Pháp Luân Đại Pháp phi thường như thế nào và nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp thật sự là tốt. Có lẽ đó là lý do vì sao chúng tôi không bao giờ còn nhận được điện thoại từ họ sau khi tôi gửi lá thư của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/29/299327.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/23/146999.html

Đăng ngày 22-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share