Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 10-11-2014] Con xin kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bị giam tại trại lao động cưỡng bức hai lần trong năm 2010 và năm 2013, thời hạn là 29 tháng. Nhờ có sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, cùng với năng lượng cự đại của các Pháp lý Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không từ bỏ và kiên định vượt qua cuộc bức hại. Sau đây tôi xin được chia sẻ kinh nghiệm của tôi để chúng ta cùng tinh tấn hơn trong tu luyện.

Sư phụ giúp tôi thanh trừ nhân tố sợ hãi

Tất cả những người bị giam tại trại lao động nữ đều được yêu cầu học thuộc một số câu hàng ngày, trước khi ăn sáng và đi ngủ. Các học viên đều nhận thức họ không phải tù nhân, vì thế không thể hợp tác. Tuy nhiên, đối diện với bức hại tàn khốc thì có nhiều lựa chọn để đối phó với nó.

Một số người thì dự định mấp máy môi để đánh lừa lính canh, nhưng đã bị phát hiện và kết quả là họ bị ép phải nhắc đi nhắc lại những câu đó nhiều lần. Khi một học viên 60 tuổi từ chối học thuộc các câu đó, lính canh đã lăng mạ và bắt bà đứng tại chỗ đến nửa đêm. Hàng ngày họ còn đe dọa gia hạn thời hạn giam cầm một học viên nữ, cho dù bà mắc chứng bệnh tim nghiêm trọng.

Nhìn thấy những đau đớn của học viên, tôi đã quyết định giúp đỡ họ. Tôi tới phòng của người quản lý đơn vị và nói với cô ta rằng chúng tôi không phải tù nhân, tôi yêu cầu họ chấm dứt việc bắt chúng tôi học thuộc lòng. Vị này nghe những giải thích của tôi và nói không thể làm gì được: “Đây là một phần trong chính sách ở đây. Bà không thể trách tôi vì điều này.”

Tôi yêu cầu được gặp cấp cao hơn để nói với họ những ngược đãi chúng tôi đang gánh chịu. Không một ai xuất hiện và cô ta đã cách ly tôi. Vì vậy, tôi đã tuyệt thực, và yêu cầu muốn gặp lãnh đạo trại lao động. Lính canh đã đưa tôi vào một phòng nhỏ, lăng mạ và hạ nhục tôi trước mặc các tù nhân và học viên khác.

Khi tôi lớn lên, tôi thường được nhiều người khen ngợi về khả năng của tôi hay những điều nào đó khác. Tôi không bao giờ nghĩ tôi sẽ bị bắt quỳ gối, bị sốc điện bằng dùi cui điện, lăng mạ và hạ nhục. Cũng bởi tôi ngừng tu luyện mãi đến năm 2004, và tôi luôn coi mình là một học viên mới. Nhưng tôi nhận ra đó là thời gian tôi trưởng thành như một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Nhớ lại bài thơ “ Chính Niệm Chính Hành ” trong tập Hồng Ngâm II của Sư phụ đã cho tôi thêm sức mạnh:

“Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ.”

Diễn nghĩa:

“Bậc Đại Giác không e ngại khổ

Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương

Không có chấp trước vào sống và chết

[Đi] trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản.” (Niệm chân chính hành sự chân chính)

Trong âm thanh của dùi cui điện, tôi đã nhận thức rõ hơn về danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp”.

Khi ý chí của tôi suy giảm nhất, tâm sợ hãi liền khởi lên, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong giấc mộng, tôi mộng thấy có một bàn tay to lớn ngay trước mặt tôi với rất nhiều chữ trên một ngón tay: “Sợ hãi một điều sẽ sợ tất cả; không sợ điều gì, mọi thứ đều giải thể.” Tôi cảm thấy đây là điểm hóa của Sư phụ giúp tôi trở nên kiên định hơn. Nhờ có sự gia trì của Sư phụ, cuối cùng chúng tôi đã chiến thắng tà ác và việc học thuộc lòng đã bị hủy bỏ.

Làm một đệ tử Đại Pháp đường đường chính hính

Trại lao động có rất nhiều cách để phá hủy ý chí của học viên, chẳng hạn họ bắt các học viên đeo phù hiệu tù nhân, viết các bài phát biểu cảm nghĩ, tập các bài tập nặng, tham gia lớp nghiên cứu tư tưởng và sau đó giao bài tập cho chúng tôi, cũng như việc lao động cưỡng bức. Lúc đầu tôi không biết rằng mình cần hoàn toàn phủ nhận những an bài này. Thay vào đó, tôi thu thập lại những tra tấn của mình trong một bài viết, và điều này khiến lính canh rất tức giận. Tôi tạo các lý do để không tập thể dục và làm bài tập.

Ngay sau đó tôi nhớ đến một đoạn giảng Pháp của Sư phụ:

“Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003)

Đoạn Pháp này giúp tôi thêm sức mạnh và tôi cảm nhận được thân thể mình tràn đầy năng lượng. Thay vì tìm lý do để né tránh, tôi nói chuyện trực tiếp với lính canh: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp và chúng tôi đều làm mọi việc với chính niệm của mình. Vì thế, những điều lệ của trại lao động này không thể áp dụng cho chúng tôi.”

Vị lãnh đạo trại lao động khi nghe điều này, đã đến tìm tôi và nói: “Tôi hiểu những lý do của bà, ngoại trừ một điểm: Tại sao bà coi việc tập thể dục là bức hại?” Tôi bình thản nói với bà ấy: “Chúng tôi là các học viên có thể thu được lợi ích về sức khỏe với năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Chúng tôi sẽ không tập thêm các bài tập mà họ bắt ép chúng tôi.”

Các viên chức bắt đầu khiến các tù nhân ghét tôi, nói với các tù nhân rằng họ sẽ phải làm thêm giờ vì tôi từ chối đi lao động. Một số tù nhân đã công khai nói những điều không tốt về tôi, nhưng lại bí mật nói với tôi: “Chúng tôi ngưỡng mộ lòng can đảm của bà. Các viên chức thật xấu xa – nhưng chúng tôi không dám nói không với họ.”

Việc lạm dụng vẫn tiếp diễn. Khi người quản lý đơn vị bắt tôi đứng ngoài cửa trong thời tiết mùa đông, tôi vẫn đứng thẳng và nhẩm lại các bài giảng của Sư phụ.

Lúc đó thời tiết khoảng -20 độ C, nhưng với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã đứng bên ngoài hơn hai tiếng hàng ngày và không gặp vấn đề gì.

Các viên chức sau đó để tôi ở bên trong và bắt tôi đứng tại một góc trong thời gian dài. Tôi coi việc này như là một bài tập đứng, vì thế tôi đã đứng đó trong 10 ngày liên tiếp với tư thế hai tay ôm tròn trước bụng dưới.

Họ rất ngạc nhiên khi họ thấy tôi vẫn bình thường: “Bà thật tuyệt! Làm sao bà có thể làm được như vậy?” Sau đó họ ra lệnh cho tôi ngồi trên một cái ghế nhỏ trong thời gian dài. Tôi ngồi ngay ngắn với hai chân ở tư thế song bàn và bắt đầu luyện tĩnh công.

Lính canh rất giận dữ, nhưng bà ta không từ bỏ. Bà ta gọi tôi lên tầng trên và yêu cầu tôi quét dọn phòng: ”Bà nói các học viên rất tốt với mọi người. Thế thì bây giờ các tù nhân khác đang phải dọn phòng và nhà tắm cho bà. Vậy bà có coi bản thân mình là người tốt không?”

Tôi nhìn bà và nói: “Chúng ta đều đọc truyện Tây Du Ký rồi. Đường Tăng nổi tiếng là người thiện lương. Ông ấy đã vượt qua bao nhiêu đau khổ trên đường đi để tới Ấn Độ thỉnh kinh Phật. Ông ấy cũng bị yêu quái bắt giữa nhiều lần. Tuy nhiên, bà có thấy ông ấy giúp yêu quái dọn dẹp hang động của nó không?”

Tôi nói: “Tôi không nên làm như vậy. Bất cứ học viên Đại Pháp nào cũng không nên làm như vậy.”

Vị đội trưởng âm mưu dùng dùi cui điện để bắt tôi đi lao động. Tôi nói với bà: “Những gì tôi nói là những gì tôi hiểu được dựa trên Pháp lý. Không ai có thể thay đổi được. Cách thức của bà chỉ thêm tội cho bà thôi. Họ không thể đe dọa tôi.”

Bà ta đã dùng dùi cui điện để sốc điện vào tay tôi nhiều lần và bắt tôi quỳ xuống. Tôi mỉm cười và trả lời: “Đây là bức hại. Bà sẽ trả món nợ này như thế nào?”

Bà ta không nói gì và nhanh chóng bỏ đi.

Kể từ đó, không có nội quy nào ở trại lao động được áp dụng cho tôi, kể cả việc hô to số hiệu tù nhân. Tôi chỉ đơn giản là ngồi đó, nhẩm Pháp, và phát chính niệm.

Chuyện của đồng tu là chuyện của tôi, tuyệt đối không thể bàng quan

Bất cứ lúc nào nhận ra đồng tu gặp khổ nạn, tôi đều không ngồi yên: Tôi sẽ đến và giúp họ. Tôi không chấp nhận bất cứ lính canh nào ở trại lao động bức hại các học viên.

Một lính canh đã chế nhạo tôi: “Bà nghĩ bà là Thánh Mary? Bà muốn cứu thế giới?” Một người khác thách thức: “Bà luôn bảo vệ các đồng tu của bạn giống một con gà mái già. Tại sao bà không chứng minh liệu người đồng tu này cư xử như một đệ tử Đại Pháp hay không?”

Tâm tôi bất động với những từ ngữ này. Tôi chỉ có một ý niệm: Chỉ cần bà ấy còn ở đây như một đệ tử Đại Pháp, tà ác không bao giờ được phép bức hại bà. Chúng tôi là một chỉnh thể. Chuyện của các đồng tu, cũng là chuyện của tôi.

Một lần, tôi thấy một đội trưởng tát một học viên vì cô ấy không học thuộc các điều lệ của trại. Tôi đã ngăn vị đội trưởng này lại. Bà ta nói: “Bà nhìn cái gì?” Tôi đáp: “Là bà đã tát người này.”

Bà ta hỏi: “Con mắt nào của bà nhìn thấy thế?” Tôi đáp: “Cả hai mắt tôi đều nhìn thấy. Máy quay an ninh đã ghi hình lại. Ông trời cũng đang nhìn bà.”

Bà ta nói: “Thì sao?”

Tôi đáp: “Tôi sẽ phơi bày việc này và ngăn bà lại.”

Bà ta cười và nói với tôi là bà ta làm dựa theo cảm xúc.

Tôi biết một học viên là một người rất đơn giản. Bà ấy làm việc vất vả cho lính canh ở trại lao động. Tuy nhiên, theo lệnh của lính canh, một phạm nhân lừa đảo 20 tuổi thường hay lăng mạ và đánh bà. Có lần phạm nhân này còn đánh bà đến mức chảy máu mũi. Tuy nhiên bà không nói gì.

Tôi ngay lập tức yêu cầu phạm nhân này dừng lại và tố giác việc này với lãnh đạo trại. Khi biết được sự thật, vị phạm nhân này đã ngừng bắt nạt người học viên kia.

Để ép tôi ăn, lính canh đã nói chuyện và nhốt tôi vào một khung sắt ở một phòng nhỏ. Họ muốn phá hủy niềm tin của tôi và bắt tôi viết thư cam kết. Họ bắt tôi ngồi trên ghế sắt bảy ngày đêm.

Cuối cùng, họ đã bị khuất phục bởi niềm tin của tôi và van xin tôi rời khỏi ghế sắt. Sau đó, họ không dám yêu cầu gì tôi nữa.

Mọi người khâm phục phẩm hạnh của đệ tử Đại Pháp

Nhờ sự gia trì và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã có thể kiên định phản bức hại và chứng thực Pháp, không phối hợp với yêu cầu của tà ác. Kết quả là, mọi người đã chứng kiến được sự thần kỳ, siêu thường của Đại Pháp và bội phục phẩm hạnh của đệ tử Đại Pháp.

Một lính canh ở trại lao động nói với lãnh đạo rằng tôi là một người thuần khiết, thiện lương và luôn nghĩ đến người khác.

Một lính canh khác đã tìm tôi để nhờ giúp giải quyết vấn đề trong tranh luận: “Bà là một người công bằng nhất. Ý kiến của bà là gì?”

Một phạm nhân lừa đảo đã hỏi tôi: “Quả dưa chuột nào là loại tốt?” Tôi nói cả hai đều tốt. Người này hỏi tiếp: “Nếu bà là tôi, bà sẽ chọn quả nào?” Tôi đã chọn lấy một quả, cô ấy nói cô ấy sẽ chọn quả khác vì: “Bà luôn để lại cái tốt nhất cho người khác.”

Khi tôi được trả tự do, một lính canh đã bí mật đưa cho tôi vài quả trứng luộc. Một người khác nói rằng bà ấy sẽ đọc các sách về Đại Pháp.

Quả thực tôi không có gì nhiều để chia sẻ; tôi chỉ viết lại những trải nghiệm nhỏ nhặt của mình. Mong các đồng tu từ bi chỉ ra những điều không đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/10/299640.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/11/146807.html

Đăng ngày 19-12-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share