Bài viết của một tiểu đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các đồng tu!

Tôi là một học viên Đại Pháp 15 tuổi. Dưới sự trông nom của Sư phụ, từ khi sinh ra đến nay, tôi có một sức khỏe tốt, và theo như tôi nhớ, tôi chỉ phải uống thuốc một hay hai lần. Thậm chí trong thời kỳ bùng phát dịch cúm gia cầm, khi mà hầu hết các bạn trong lớp bị ốm hoặc bị cách ly và trường tôi buộc phải nghỉ, tôi cũng không bị ốm. Một lần, khi băng qua đường, tôi đã bị một chiếc xe máy đâm tung người lên. Thế nhưng tôi vẫn không bị đau. Sư phụ luôn bảo vệ tôi khỏi bị nguy hại.

1. Bố mẹ tôi đã đi đâu?

Tà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại Đại Pháp, bức hại các học viên Đại Pháp và hủy hoại gia đình tôi! Khi tôi còn bé, bố tôi đã bị mất việc bởi vì ông không tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tà đảng đã cho công an đến khám xét nhà tôi, cướp đi những thứ đáng giá trong gia đình chúng tôi, và thậm chí còn cướp đi cả nhẫn cưới của bố mẹ tôi.

Bố bị giam giữ và bức hại bốn lần, và mẹ thì mất tích. Tôi mất cả bố lẫn mẹ, những người nuôi sống tôi. Mọi người thường nhìn tôi và nói: “Đứa bé tội nghiệp! Thật đáng thương làm sao!”

Vào đêm mà công an đến lục soát nhà tôi, tôi mới bảy tuổi. Khi đó tôi đang say giấc. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong nhà của ông bà.

Từ ngày ấy, mỗi sáng thức dậy, tôi không thể nhìn thấy hay tìm được bố mẹ nữa. Tôi quá nhỏ, vì vậy tôi thường khóc rền rĩ với ông bà và đòi hỏi: “Bố cháu đâu rồi? Mẹ cháu đâu rồi? Cháu muốn về nhà! Tại sao không cho cháu về nhà?”

Ông bà thường phải nói dối để an ủi tôi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi nghe được người lớn nói chuyện, và tôi biết rằng bố đã bị kết án năm năm tù trong khi mẹ bị buộc phải bỏ nhà và mất tích.

Từ lớp một trở đi, bà là người đưa tôi đi học và đón tôi về. Những đứa trẻ khác thì được bố mẹ đưa đón.

Một lần, vài ngày trước năm mới. Ông phải ra đi xa, để tôi và bà ở nhà một mình. Cuối cùng thì hôm đó tôi cũng suy sụp và nói với bà: “Bà ơi, cháu nhớ bố và mẹ cháu…” Bà nhìn tôi mà mắt đượm buồn.

Tôi biết bà rất buồn. Hết lần này đến lần khác, bà tìm một nơi mà bà nghĩ là không ai trông thấy bà và bà đã khóc. Tôi biết bà không muốn tôi trông thấy việc này.

Ngày hôm đó, tôi và bà ôm nhau và khóc không ngừng… Tôi cảm thấy mình là đứa trẻ đáng thương nhất trên thế gian này.

Việc đó diễn ra trong hai năm… Dần dần, tôi thậm chí còn không thể nhớ được bố mẹ tôi trông như thế nào. Chỉ có những ký ức mờ nhạt đôi khi vụt qua trong tâm thức tôi.

Một lần, có một chú là bạn tốt của bố mẹ tôi, đến nhà ông bà tôi nói rằng chú ấy muốn đưa tôi đến công viên để chụp ảnh.

Chúng tôi đi đến công viên và nhìn thấy một chú khác mang theo camera. Chú ấy đưa tôi đi mua một túi to snack ngon. Khi chúng tôi đến công viên, có một cô đang đợi sẵn ở đó. Chú nói với tôi rằng cô ấy là một đồng nghiệp. Cô ấy muốn chụp vài bức ảnh với tôi.

Ban đầu, tôi đứng cạnh cô ấy chụp vài kiểu, và rồi tôi ngồi vào lòng cô ấy để chụp nhiều hơn. Cuối cùng, cô ấy ôm tôi để chụp thêm nhiều bức ảnh. Tôi nhìn nụ cười của cô ấy và từng cử chỉ của cô, cảm nhận sự ấm áp và gần gũi của cô. Mọi thứ vừa thân quen vừa lạ lẫm.

Dần dần, những nụ cười của tôi trở nên nghiêm nghị. Tôi bắt đầu lăn tăn: cô mà đang ôm tôi không phải là đồng nghiệp của chú, cô ấy không phải là một cô nào đó, mà là mẹ tôi!

Nhưng, xung quanh có nhiều người vì vậy tôi không dám nói điều gì, vì sợ rằng nếu đó là mẹ tôi, và tôi gọi cô ấy là mẹ, cô ấy sẽ bị những kẻ xấu bắt đi. Tôi kìm nén mọi thứ trong lòng.

Chú đã nhận thấy những biểu hiện thay đổi của tôi, vì vậy chú quyết định kết thúc việc chụp ảnh và đưa tôi về nhà ông bà.

Tôi đi với chú ấy ra xe ô tô của chú. Cô ấy vẫn dõi theo tôi. Tôi quay lại nhìn và trong lòng vô cùng buồn bã…

Sau đó, tôi gọi chú ấy nhiều lần, để bảo chú ấy đưa cô ấy qua thăm tôi. Chú luôn tìm ra lý do nào đó để từ chối tôi. Chú ấy chiều tôi nhưng không bao giờ làm những gì mà tôi yêu cầu.

Vài năm sau, cô ấy cuối cùng [cũng] đến gặp tôi. Mọi người hỏi tôi: “Cô ấy là ai? Cháu có nhận ra cô ấy không?” Tôi rất bối rối. Tôi nhìn cô ấy và thực sự không biết cô ấy là ai.

Bà nói: “Đó là mẹ cháu.” Tôi đột nhiên nhận ra, và những ký ức mờ nhạt ùa về. Cô ấy thực sự là mẹ tôi. Cô ấy cũng khẳng định mình là mẹ của tôi. Tôi khóc thổn thức.

Sau đó tôi đã hiểu ra. Mẹ tôi nhớ tôi nhưng chỉ có thể gặp tôi theo cách mà bà đã làm trong những năm đó: gặp tôi nhưng không nhận tôi, tất cả chỉ vì cuộc bức hại đang diễn ra…

2. Một phép màu! Bố đã tỉnh dậy

Hai năm sau đó, một hôm, bà nói sẽ đưa tôi đi gặp bố. Tôi quá đỗi vui mừng.

Nhưng khi nhìn thấy bố, tôi choáng váng.

Trên người bố đầy vết bầm tím. Bố quá gầy, và hiếm khi tỉnh táo. Bố không thể nghe. Bố không nhận ra bố mẹ mình – ông bà tôi. Bố thậm chí không nhận ra tôi. Trông cứ như là bố có thể ngừng thở bất kỳ lúc nào.

Chúng tôi được thông báo rằng bố là một “bệnh nhân tâm thần” người đã không nói gì trong suốt hai năm, và “căn bệnh tâm thần đó” đã chính thức được bác sỹ tâm thần tại bệnh viện tâm thần chẩn đoán!

Bố, trong trí nhớ của tôi, vốn là một người khỏe mạnh, bình thường. Nhà tù đã làm gì với ông? Cuộc tra tấn chắc hẳn đã rất khủng khiếp! Tim tôi tan vỡ. Tim tôi thật sự tan vỡ. Tôi cảm thấy mình như rơi vào một ngôi nhà băng. Tôi thấy lạnh thấu xương. Tôi run lên bần bật.

Tôi không thể hiểu nổi. Bố không phải là một người xấu. Ông chỉ tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để làm một người tốt. Ông không thực hiện bất kỳ tội ác nào, vậy thì tại sao ông lại bị bắt hết lần này đến lần khác, và bị ném vào tù? Tại sao ông bị tra tấn dã man đến nỗi giờ đây bị biến thành người thực vật. Ông chỉ được về nhà khi mà ngay cả các bác sỹ cũng không thể cứu ông. ĐCSTQ mới tà ác làm sao. Quả thực là độc ác, quả thực là thô bỉ. Những giọt nước mắt không kìm nén được đã lăn trên má tôi…

Hàng ngày, có nhiều cô chú là học viên đọc các sách Đại Pháp cho bố. Họ phát chính niệm cho ông. Dù bố không thể nghe những gì họ nói, các cô chú vẫn tin là ông có thể. Họ liên tục khích lệ ông.

Một ngày, bố rơi vào hôn mê. Tôi nhận thấy rằng ông dường như sắp ra đi. Không có học viên nào bên cạnh. Bà không thể làm gì mà chỉ khóc nức nở. Vì vậy, tôi ngồi trên giường, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt, tôi liên tục hô to khẩu quyết phát chính niệm.

Bố thở dốc và rất khó để bắt được hơi thở của ông. Tôi liên tục niệm to khẩu quyết phát chính niệm, để thanh trừ hết thảy tà ác. Tôi cũng cầu xin Sư phụ cứu bố bằng cả trái tim mình.

Đột nhiên, bố tỉnh lại!

Tôi nhận ra Sư phụ tôn kính đã cứu bố. Sư phụ quả thật vĩ đại.

Ngày qua ngày, dưới sự chăm sóc của Sư phụ, bố tôi đã khá lên. Dần dần bố đã tỉnh táo trở lại, và nhanh chóng phục hồi.

Tạ ơn Sư phụ!

3. Đưa đĩa VCD cho một bé gái

Có một tiểu đệ tử mà tôi gọi là Tiểu Muội. Chúng tôi học Pháp cùng nhau. Tôi bảo với cô ấy tôi muốn ra ngoài phân phát đĩa VCD Thần Vận, Tiểu Muội muốn đi cùng.

Thành thật mà nói, cả hai chúng tôi đều nhút nhát. Khi chúng tôi nói về việc phân phát đĩa Thần Vận, thực sự là cả hai chúng tôi đều rất sợ. Để chuẩn bị tốt hơn, vào đêm trước khi bắt đầu, chúng tôi ghi nhớ từng câu và diễn thử. Tôi đóng vai học viên và Tiểu Muội là một người già không tu luyện. Chúng tôi diễn tập thời gian lâu.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi đến công viên như đã định, thực hiện như những gì chúng tôi đã diễn tập. Chúng tôi quyết định rằng chỉ đi theo những cụ già để cảm thấy tự tin hơn. Tuy vậy, khi nhìn thấy một người thuộc nhóm người cao tuổi và chúng tôi bắt đầu đi về phía bà, chúng tôi bị mất tinh thần và trở nên khá rụt rè.

Để không làm Sư phụ thất vọng, và vì để cứu độ chúng sinh, cuối cùng chúng tôi đưa đĩa VCD đầu tiên cho một cô bé tật nguyền ốm yếu. Chúng tôi còn nói với cô ấy hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Sau đó, chúng tôi cảm thấy hạnh phúc, được khích lệ, và có thêm động lực.

Và vì vậy, chúng tôi phát đĩa VCD và giảng chân tướng theo cách mà chúng tôi đã làm lần đầu. Chúng tôi phát thành công chiếc thứ hai, chiếc thứ ba, và sau đó chiếc thứ tư, hết cái này đến cái khác. Một số người thực sự đã hỏi xin thêm đĩa VCD để họ có thể đưa cho những người bạn tốt của mình.

Kể từ ngày đó, chúng tôi tiếp tục đến công viên để phân phát đĩa Thần Vận. Chúng tôi ở đó thường xuyên đến nỗi một cụ bà biết rõ chúng tôi. Bà đến chăm sóc chúng tôi. Bà hỏi chúng tôi có lạnh không và bà còn đưa mũ cho chúng tôi đội. Bà cảm ơn chúng tôi và nói rằng bà thực sự thích chiếc đĩa mà chúng tôi đưa cho bà.

Chúng tôi cảm thấy rằng mình đang làm tốt hơn và mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Chúng tôi bắt đầu từ công viên nhỏ, và đi ra những con phố, tiếp tục giảng chân tướng và phân phát đĩa Thần Vận.

Ban đầu, chúng tôi chỉ dám đến gặp những cụ già, nhưng sau đó, chúng tôi bắt đầu tiếp cận tất cả mọi người bất kể tuổi tác. Bằng cách này, chúng tôi đã phân phát thành công nhiều đĩa Thần Vận. Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì chúng tôi có thể cứu người và trợ Sư Chính Pháp!

Khi tôi nhìn lại những năm tháng giông bão lúc còn nhỏ. Tôi không thể làm gì mà chỉ nghĩ là mình thật có phúc khi được chuyển sinh vào gia đình tôi!

Là một đứa trẻ, tôi quá nhỏ và ngây thơ. Bởi vì bố mẹ tôi bị bức hại, tôi trở nên buông lơi tu luyện và thường hay phàn nàn này nọ. Nhiều lần và theo nhiều cách, tôi đã làm Sư phụ thất vọng, nhưng Sư phụ vẫn trông nom tôi.

Tôi biết mình đến thế gian để đắc Pháp và tu luyện. Tôi sẽ không bao giờ khiến Sư phụ phải thất vọng! Tôi sẽ tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn và đo lường ý nghĩ và hành động của mình theo những nguyên lý này. Tạ ơn Sư phụ vì đã ban cho con thật nhiều cơ hội để tu luyện, con sẽ chăm chỉ tống khứ mọi chấp trước và cứu nhiều người hơn, để khi thời khắc đến, con sẽ về nhà với Sư phụ.

(Giao lưu tâm đắc thể hội của Đệ tử Đại Pháp Đại Lục lần thứ 11 trên Minh Huệ Net)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/14/299626.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/18/146913.html

Đăng ngày 10-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share