Bài viết của Hoa Thanh, phóng viên báo Minh Huệ

[MINH HUỆ 20-10-2014] Ngày 18 tháng 10 năm 2014, các học viên Pháp Luân Công đã quay lại với lễ hội Smith Granny ở Eastwood, một vùng ngoại ô của Sydney. Đoàn nhạc Tian Guo, đội thiên nữ, thuyền hoa [diễu hành], và đội trống lưng đều được khán giả nồng nhiệt chào đón.

Hai bà cháu June và Racel là cư dân địa phương, hàng năm họ đều xem cuộc diễu hành: “Chúng tôi biết Pháp Luân Công là tốt. Chúng tôi thích âm nhạc, các điệu múa, và các bài công pháp mà họ biểu diễn. Đây là nhóm diễu hành tuyệt nhất!”

Được giới thiệu tới công chúng lần đầu tiên vào năm 1985, lễ hội thường niên này có sự tham gia của hàng chục đoàn diễu hành với gần 300 nhà cung cấp. Nó thúc đẩy sự đa dạng văn hóa, tự do, bình đẳng, hòa bình và sự hòa hợp. Năm nay, có đến hơn 80.000 người đã đến tham gia sự kiện này.

MC (người dẫn chương trình) đã giới thiệu về Pháp Luân Công khi đoàn diễu hành đi qua sân khấu chính: “Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, là một hệ thống thiền định cổ xưa hiện đang được hơn 100 triệu người tại hơn 100 quốc gia theo học.”

a4da4d85c2b62adfc059976d2c8ddeb7.jpg

Đoàn nhạc Tian Guo trong lễ diễu hành ngày 18 tháng 10 năm 2014

bea69bfaed76f645924f134f1c63c9a2.jpg

Các học viên biểu diễn các bài công pháp của Pháp Luân Công trên thuyền diễu hành

“Tập luyện Pháp Luân Công là miễn phí và mọi người đều được chào đón,” MC tiếp tục: “Các bài công pháp được các tình nguyện viên hướng dẫn miễn phí hàng ngày tại Công viên Eastwood Park từ 06 đến 07 giờ sáng.”

adbaf59b7f443dbe7807270a77665f5a.jpg

Nhiều người đã đến xem lễ diễu hành và chụp ảnh

7472c090ceb9364644378ccdb16cf59f.jpg

Đội Trống lưng trong đoàn diễu hành

Cô Emmy, một học viên Pháp Luân Công là tình nguyện viên phân phát các tờ rơi, nói rằng có rất nhiều người đã tới xin tài liệu để tìm hiểu thêm về pháp môn, họ hỏi: “Pháp Luân Công là gì?” Cô ấy đã bận rộn cho đến khi cuốn tài liệu nhỏ cuối cùng được phát đi.“ Tôi thực sự rất xúc động,” cô nói, “Họ đã rất háo hức, như thể là họ đang chờ đợi các tài liệu này vậy.”

Joey, một học viên khác, cũng cảm thấy điều tương tự: “Nhiều người nói đoàn diễu hành thật là tráng lệ và tuyệt vời. Họ đã rất ngạc nhiên.” Một phụ nữ cao niên người Trung Quốc, đã rất vui mừng, và nhiều lần nhắc lại bà cảm thấy yêu thích trường năng lượng mạnh mẽ của nhóm [các học viên Pháp Luân Công].

Một học viên khi đang biểu diễn các bài công pháp của Pháp Luân Công trên chiếc thuyền diễu hành thì thấy có giọng nói ấm áp từ phía khán giả nhắc cho cô nhớ tới những buổi luyện công tập thể quy mô lớn đã từng có tại Bund ở Thượng Hải, trước khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999.

Cô nói: “Những người Thượng Hải đã được trở lại với cảm giác đáng kinh ngạc tại đây, trong ngày hôm nay trước vẻ đẹp và trường năng lượng hòa ái của Pháp Luân Công. Họ cũng đã chụp các bức ảnh.” Cô cảm thấy thật tiếc cho quá nhiều người dân Trung Quốc khi một pháp môn tuyệt vời đến như vậy mà hiện vẫn bị chế độ Trung Cộng ngăn cấm.

Thậm chí ngay tại Úc, những người dân Trung Quốc vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền vu khống về cuộc đàn áp từ Trung Quốc. Trong số họ có một người đàn ông 70 tuổi đến từ Thượng Hải.

Cô Sophie đã tiếp cận ông khi ông đang xem cuộc diễu hành. Cô đã hỏi ông rằng liệu ông có biết gì về Pháp Luân Công hay không. Ông đã do dự trả lời: “Tôi chỉ biết những lợi ích về sức khỏe của Pháp Luân Công. Thế thôi.”

Sau đó, Sophie đã hỏi ông đã đọc báo Đại Kỷ Nguyên (Epoch Times) chưa. Người đàn ông có vẻ khó chịu trả lời: “Không, tôi không biết.”

Sophie biết rằng ông đã bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công. Vì vậy, cô ấy đã nói: “Thật là tốt khi gặp được bác ngày hôm nay. Nhìn bác nhắc cháu nhớ đến cha của mình. Cháu rất nhớ ông ấy vì ông ấy quan tâm đến cháu rất nhiều. Nhưng trong thời Cách mạng Văn hóa – Khi ấy cháu còn là một đứa trẻ, vì cha cháu đã làm những điều [bị coi là] sai trái và nhục nhã, ông đã rất đau khổ và cuối cùng đã nhảy ra khỏi cửa sổ tầng ba và qua đời. Cháu luôn luôn hy vọng có được một gia đình hạnh phúc, nhưng đó chỉ là một giấc mơ – ĐCSTQ đã lấy đi hy vọng đó của cháu, và nó đã không bao giờ trở lại nữa.”

Cô nói: “Nhưng bi kịch vẫn tiếp tục xảy ra ngày hôm nay.” Thấy người đàn ông chăm chú lắng nghe, Sophie đã giải thích tiếp về cuộc đàn áp phong trào dân chủ tại Quảng trường Thiên An Môn năm 1989 cũng như cuộc đàn áp phô thiên cái địa với Pháp Luân Công 10 năm sau đó. “Chúng ta đã bị cái đảng đó lừa một thời gian lâu như vậy rồi. Bây giờ đã đến lúc để chúng ta biết sự thật, chẳng hạn như các bài báo cáo từ những tờ báo Đại Kỷ Nguyên (Epoch Times), để biết những gì đang thực sự diễn ra.”

Người đàn ông đã lặng lẽ lắng nghe mà không nói một lời nào cả. “Pháp Luân Công đã được thực hành và chào đón tại hơn 100 quốc gia. Nhưng môn thực hành thiền định này tại Trung Quốc lại bị coi như là phạm tội. Tại sao vậy? Các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn có điều gì sai hay sao? Đẩy những người dân vô tội vào trong tù, tra tấn họ, phá tan gia đình của họ ra, và thậm chí còn mổ cướp nội tạng từ các học viên đang còn sống để bán lấy tiền… Ông trời có thể cho phép những điều tồi tệ như thế tiếp tục xảy ra được không?”

Người đàn ông vẫn không nói gì cả.

Sophie tiếp tục nói: “Cả hai chúng ta đều đến từ Thượng Hải. Tất cả chúng ta đều hy vọng có được một cuộc sống hạnh phúc và bình an. Nhưng nếu chúng ta không cắt đứt mối liên hệ của mình với ĐCSTQ, thì một ngày nào đó khi Đảng bị diệt vong, chúng ta sẽ không đi cùng xuống [mồ] với nó được chăng? ”

Sau khi biết rằng người đàn ông đã từng gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong, Sophie đã hỏi ông ấy có muốn thoái khỏi tổ chức này vì một tương lai tốt đẹp hơn hay không.

“Giờ tôi đã hiểu rồi,” người đàn ông gật đầu đồng ý: “Tôi đồng ý thoái.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/20/299233.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/26/146567.html

Đăng ngày 30-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share