Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 07-07-2014] Tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp từ mẹ của mình khi tôi còn là một đứa trẻ. Nhưng mãi tới tận hai năm trước, tôi mới bắt đầu thật sự tu luyện.

Mẹ tôi bị bắt giữ

Khoảng sáu tháng trước, mẹ tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp và khi ấy cũng là lúc tôi gặp phải khổ nạn lớn nhất kể từ khi bước vào cửa tu luyện. Tôi nhận ra đây là cơ hội để tôi có thể bước đi trên con đường tu luyện của mình.

Trong quá trình giải cứu mẹ, tôi đã học được cách giảng chân tướng cho cảnh sát và tu luyện bản thân. Trước đó, tôi thậm chí còn không biết phải giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp cho một người lạ như thế nào và cũng không biết hướng nội ra sao.

Trong quá trình giải cứu mẹ, tôi cũng đã thu thập được một số kiến thức về pháp luật. Vì thế, mỗi khi nói chuyện với những người có liên quan đến vụ việc này, tôi sẽ nói chuyện dựa trên pháp luật. Sau mỗi lần đến văn phòng chính phủ để yêu cầu họ trả tự do cho mẹ mình, tôi đều trở về và xem xét lại những việc mà mình đã làm để xem có chỗ nào còn thiếu sót hay không và cố gắng làm tốt hơn trong lần tới. Mỗi ngày, tôi đều viết một bản báo cáo và gửi nó cho Minh Huệ với mục đích thuật lại những sự việc xảy ra trong quá trình tôi yêu cầu cảnh sát trả tự do cho mẹ mình. Tôi làm điều đó để vạch trần những tội ác của họ. Nó cũng giúp ngăn chặn những kẻ sợ tội ác của mình bị vạch trần tiếp tục phạm tội.

Giảng chân tướng trực tiếp cho các quan chức và giải cứu mẹ

Tôi đã đi đến bộ phận an ninh nội địa để yêu cầu trả tự do cho mẹ của mình. Người đứng đầu bộ phận này cực kỳ tà ác và ông này đã từng bắt giữ rất nhiều học viên. Mặc dù có rất nhiều học viên đã đến giảng chân tướng cho ông này, nhưng ông ấy không bao giờ muốn lắng nghe. Khi tôi nói chuyện với ông ấy, ông ấy nói rằng ông không muốn nói về Pháp Luân Công. Tôi chính lại suy nghĩ của mình và nói với ông ấy một cách vui vẻ. “Hôm nay tôi đến đây vì mẹ của tôi. Mẹ tôi đã bị bắt giữ vì bà ấy tu luyện Pháp Luân Công. Làm sao tôi có thể không nhắc đến Pháp Luân Công cho được?”

Một sỹ quan cảnh sát nói: “Anh không biết rằng mẹ anh đã vi phạm pháp luật sao?” Tôi bình tĩnh đáp lại: “Tôi biết luật. Luật không nói rằng tu luyện Pháp Luân Công là vi phạm pháp luật. Hiến pháp khẳng định rằng mọi công dân đều có quyền tự do tín ngưỡng. Đối với mẹ tôi, Pháp Luân Công là niềm tin của bà. Làm sao anh có thể can thiệp vào niềm tin của bà ấy?

“Các học viên Pháp Luân Công làm mọi thứ chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để nâng cao đạo đức của họ. Những người tốt như vậy đáng bị đàn áp sao?” Trong khi tôi nói, tất cả họ đều lắng nghe. Tôi phát hiện rằng, miễn là mình có chính niệm, Sư phụ sẽ ban cho mình trí huệ.

Đòi công lý cho mẹ

Tôi và người nhà đã vài lần đến văn phòng chính phủ và yêu cầu họ trả tự do cho mẹ của tôi, nhưng chúng tôi luôn bị đuổi. Các đồng tu và tôi đã suy nghĩ để tìm cách đòi công lý cho mẹ tôi. Tôi cảm thấy rất nhiều áp lực. Những chấp trước như sợ hãi, sợ mất mặt và lo lắng về việc bị chế nhạo đã can nhiễu tôi. Sau đó, tôi ngộ ra rằng đây là những chấp trước cần phải được loại bỏ. Ông bà của tôi cũng muốn hỗ trợ tôi; các đồng tu cũng khuyến khích tôi.

Tôi đã lấy một miếng vải trắng và viết lên đấy hai chữ “công lý” màu đỏ, sau đó dán nó lên một cái bảng. Khi làm việc đó, tôi nghĩ rằng ngày mai tấm bảng này sẽ có thể loại bỏ được rất nhiều tà ác trong các không gian khác. Chính niệm của tôi là quan trọng nhất.

Ngày hôm sau thời tiết rất ấm áp. Tôi biết rằng Sư phụ đang động viên mình. Sau khi chuẩn bị bữa sáng cho ông bà, tôi đi đến cổng của tòa nhà chính phủ và dựng tấm bảng “công lý” này lên.

Chỉ một lúc sau, rất nhiều người đã đến xem tấm bảng. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Chẳng mấy chốc đã có từ 20 đến 30 người đứng xung quanh tấm bảng. Tôi nói to hơn để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

Được chính niệm dẫn dắt, ông nội 91 tuổi của tôi cũng đứng dậy và giảng chân tướng cùng với tôi. Ông nói cho họ biết rằng mẹ của tôi rất kính trọng những người lớn tuổi trong gia đình, và hiện bà bị bắt giữ chỉ vì bà tu luyện Pháp Luân Công. Ông bảo họ rằng hiện nay không có ai chăm sóc cho ông và xin hãy giúp ông bằng cách lên tiếng ủng hộ.

Rất nhiều người đã xúc động. Một số thậm chí còn đưa ra gợi ý để giúp. Rất nhiều người đứng nghe là các quan chức chính phủ. Giám đốc khu vực, người ra lệnh bắt giữ mẹ tôi đã không dám xuất hiện. Các đồng tu và tôi đã thảo luận xem nên giảng thân chân tướng cho ông ấy như thế nào.

Lần đầu tiên chúng tôi đến gặp ông ấy, ông ấy tỏ vẻ nguy hiểm và không muốn lắng nghe chúng tôi. Ngày hôm sau chúng tôi lại đến văn phòng của ông ấy một lần nữa. Ông ấy nhìn thấy chúng tôi và nói: “Tại sao các người lại đến đây? Tôi không chịu trách nhiệm về việc này. Các người hãy tìm cấp trên của tôi để nói chuyện.” Chúng tôi biết rằng ông ấy đang sợ hãi và chúng tôi nên đến gặp ông ấy mỗi ngày. Những ngày sau đó, chúng tôi vẫn tiếp tục đến tìm ông ấy.

Một ngày kia khi chúng tôi đến văn phòng của ông ấy, trưởng bồi thẩm đoàn cũng có mặt ở đó. Đây là người đàn ông đã nghe chân tướng. Ông ấy bước tới tôi và nói: “Này cô bé, đừng đến đây nữa. Có một số thứ mà cháu không ý thức được. Mỗi câu cháu nói giống như một mũi tên bắn thẳng vào cấp trên của chúng tôi!” Một đồng tu đáp lại: “Nếu cấp trên của ông không ra lệnh bắt giữ các học viên, chúng ta đã không gặp nhau. Chúng tôi ở đây để nói cho cấp trên của ông biết rằng đừng đàn áp các học viên nữa. Chúng tôi muốn ông ấy là người tốt.” Cả tôi và vị đồng tu đó đều cảm thấy sức mạnh của việc giảng chân tướng. Sau đó, vị giám đốc đó cho biết rằng ông ấy sẽ không đàn áp các học viên nữa.

Trong quá trình này, chấp trước sợ hãi của tôi đã xuất hiện hết lần này đến lần khác. Khi nó xuất hiện, tôi đã phát chính niệm và nhẩm Pháp của Sư phụ.

Thu thập chữ ký để giải cứu mẹ

Các đồng tu và tôi đã quyết định thu thập chữ ký để giải cứu mẹ tôi. Trong một thời gian ngắn, chúng tôi đã thu thập được hơn 8.000 chữ ký. Chúng tôi nhận ra rằng đây cũng là một cơ hội cho các chúng sinh lựa chọn tương lai của họ.

Khi có hơn 3.000 người ký tên vào đơn thỉnh nguyện, chính quyền địa phương đã tức giận và họp tất cả các đảng viên lại để thảo luận về vấn đề này. Chính quyền địa phương đã cử rất nhiều người đến đe dọa các cán bộ thôn và giám sát các học viên. Họ đe dọa cả các học viên lẫn những người đã ký tên vào đơn thỉnh nguyện.

Các đồng tu ngộ ra rằng, cho dù tà ác có hành động điên cuồng đến như thế nào đi nữa: “Chỉ cần giữ cho tâm không động chư vị sẽ có thể xử lý được mọi tình huống.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền trung Mỹ Quốc, tạm dịch) Chúng tôi giữ cho tâm không động, và mọi việc đã lắng xuống sau đó vài ngày. Tôi nhớ rằng hầu hết mọi người trong làng đều đã ký tên vào đơn thỉnh nguyện. Cảnh sát đã đến từng nhà để đe dọa và lan truyền các tin đồn.

Ban đầu, rất nhiều người đã tin vào những tin đồn này và thường chỉ chỏ về phía tôi. Tôi không chịu đựng nổi điều đó nên đâm ra chán nản. Một đồng tu đã nhắc tôi rằng chúng ta đang cứu độ chúng sinh, tà ác muốn tiêu diệt chúng sinh, và chúng ta đừng để bị rơi vào bẫy của chúng. Miễn là chúng ta vạch trần sự dối trá của tà ác và loại bỏ tà ác đứng đằng sau những người này, họ sẽ thay đổi trong trường năng lượng chân chính của chúng ta.

Sau câu chuyện với vị học viên đó, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình, và chính niệm của tôi đã quay lại. Khi ấy, một phép lạ đã xảy ra. Trong làng phát sóng một thông báo cho biết việc ký tên vào đơn thỉnh nguyện không ảnh hưởng đến ai và bảo mọi người không cần phải lo lắng về việc đó nữa. Nỗi oán hận của người dân cũng tan biến và họ cũng hiểu ra được việc thỉnh nguyện này.

Có rất nhiều tình tiết cảm động. Ví dụ: Một cảnh sát đến hỏi một ai đó lý do tại sao anh này ký tên vào đơn thỉnh nguyện. Người ấy trả lời: “Tôi thích ký cho Pháp Luân Công. Những người tu luyện Pháp Luân Công là những người tốt. Nếu anh sợ việc thỉnh nguyện này thì đừng bắt giữ họ.”

Viết thư giảng chân tướng

Tôi ngộ rằng tôi nên sử dụng danh tính thật của mình khi viết thư giảng chân tướng. Vì vậy, tôi đã viết thư gửi cho mẹ tôi và cho tất cả các cấp quan chức, gồm cả các nhân viên ở trung tâm giam giữ. Kết quả thu được rất tốt.

Tôi biết rằng những lá thư mà tôi viết cho mẹ sẽ không đến tay bà, nhưng ít nhất các lính canh sẽ đọc chúng. Mẹ tôi đã bảo cho tôi biết sau khi bà trở về nhà rằng các lính canh đã gọi bà ra vài lần và hỏi xem tôi làm nghề gì. Bà bảo với họ rằng tôi học chuyên ngành pháp luật. Họ nói với bà: “Chúng tôi không bắt nạt bà đúng không?” Họ hiểu rất rõ rằng việc giam giữ bà là trái pháp luật và sợ bản thân bị vướng vòng lao lý.

Trong quá trình giải cứu mẹ tôi, các đồng tu đã phát chính niệm hỗ trợ, nỗ lực phối hợp giảng thanh chân tướng và giúp tôi ngộ Pháp khi tôi gặp khó khăn trong lúc vượt quan.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện.” (Gửi Pháp hội Chicago)

Có vẻ như tôi đã phải chịu đựng rất nhiều trong quá trình giải cứu mẹ. Nhưng thật ra là tôi đã bỏ được rất nhiều chấp trước, và nó giúp tôi trưởng thành trên con đường tu luyện của mình.

Mong quý đồng tu từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp trong bài viết của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/7/294318.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/3/2832.html
Đăng ngày 29-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share