[MINH HUỆ 22-08-2014] Hơn một thập kỷ qua, nhiều điều đã xảy đến với tôi và gia đình, vốn là những học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã đắc được nhiều điều tốt đẹp và tuyệt vời từ Pháp, gồm cả những thứ lớn nhỏ hay thậm chí rất thông thường.

Phủ nhận âm mưu của cựu thế lực đưa tôi tới trại lao động

Một hôm, vào tháng 05 năm 2003, hàng chục cảnh sát đã xông vào nhà tôi. Sách Đại Pháp và các tài liệu giảng chân tướng bị họ tịch thu chất đầy cả nửa xe tải. Họ đã bắt bớ và giam giữ tôi. Cảnh sát nói rằng họ đã “tóm được tôi lần này” và tôi có lẽ sẽ bị kết án ít nhất 3 tới 5 năm tù. Dù họ nói thế nào, tâm tôi cũng không dao động, tôi có một niệm: “Nhà tù hay trại lao động không phải là nơi dành cho ta. Đây không phải là an bài của Sư phụ. Sứ mệnh của ta là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.”

Tuy nhiên, sau đó tôi đã bắt đầu dao động. Một vài học viên bị giam giữ ở đó là các điều phối viên, những người mà tôi cho rằng rất tinh tấn. Tôi nghĩ họ tu tốt hơn mình, mà họ vẫn bị giam, thì sao tôi có thể thoát khỏi đó được?

Tôi nhớ lại câu “Tầng khác nhau có Pháp khác nhau” trong Chuyển Pháp Luân. Tôi ngộ rằng mình nên làm những gì mà Pháp yêu cầu tại tầng thứ của mình. Tu luyện là không có khuôn mẫu. Tôi không nên nhìn xem các học viên khác xử lý vấn đề như thế nào và bắt chước họ. Sau khi buông bỏ quan niệm, hàng ngày tôi học Pháp, ghi nhớ Pháp và phát chính niệm.

Một ngày, trưởng Phòng 610 cùng hàng chục cảnh sát tới thẩm vấn tôi. Anh ta nói: “Hôm nay cô phải khai ra. Chúng tôi có nhiều thời gian cho cô và nhiều cách để giam giữ cô.” Tôi cười và nói: “Tôi cũng có nhiều thời gian và có thể ở bất cứ đâu.” Tôi nói với họ từ 8 giờ sáng tới 4 giờ chiều và đã không làm liên lụy tới các học viên khác. Hai tháng sau, tôi bị kết án 2 năm lao động cưỡng bức.

Sư phụ giảng:

“Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phản đối cuộc bức hại này. Từ phía Sư phụ mà xét, tôi không thừa nhận sự việc này; từ toàn bộ an bài của cựu thế lực mà xét, thì tôi cũng không thừa nhận.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

Tôi nhắc các bạn đồng tu rằng Sư phụ an bài cho chúng ta cứu độ chúng sinh. Chúng ta không thừa nhận an bài của cựu thế lực, đơn cử như việc chúng ta bị giam cầm.

Không lâu sau, tôi xuất hiện dấu hiệu của bệnh tim (trước đây tôi chưa từng bị bệnh tim). Nhịp tim của tôi là 140 nhịp/phút. Dù vậy, tôi vẫn bị đưa tới trại lao động. Tâm tôi không bị dao động. Tôi nghĩ dù cựu thế lực có đang làm gì thì hôm nay là ngày Sư phụ an bài cho chúng tôi trở về nhà. Cựu thế lực không có tư cách để khảo nghiệm đệ tử Đại Pháp. 30 phút sau, họ kiểm tra lại sức khỏe cho tôi. Nhịp tim của tôi tăng lên 160 nhịp/phút. Các bác sĩ nói rằng họ nhất định không muốn giữ tôi.

Tuy nhiên, cảnh sát không muốn từ bỏ, vì vậy họ đã đưa tôi và hai học viên khác tới một bệnh viện lớn hơn để kiểm tra. Lúc đó, tâm tôi đã không đủ kiên định. Tôi nghĩ về việc bệnh viện có những thiết bị hiện đại và tự hỏi liệu kết quả kiểm tra sức khỏe có tương tự không? Khi niệm này vừa xuất ra, tôi phủ nhận nó ngay lập tức. Tôi nghĩ mọi thứ nằm trong an bài của Sư phụ, không ai có tư cách thay đổi điều đó. Bác sĩ kết luận rằng tôi nên ở lại bệnh viện để điều trị, nếu không tính mạng của tôi sẽ rất nguy hiểm.

Vì tôi đã phủ nhận âm mưu của cựu thế lực đưa tôi tới trại lao động, tôi đã sớm trở về nhà.

Tháng 04 năm 2005, sau khi Cửu Bình được xuất bản, tôi ở nhà in sách. Tôi có thể sản xuất 500 đến 600 cuốn và chuyển chúng tới những thành phố khác. Do đó, tôi đã nảy sinh chấp trước làm các việc, tâm hiển thị và tật đố. Tôi buông lơi học Pháp, luyện công và tu luyện cá nhân, để sơ hở cho tà ác dùi vào.

Một ngày, hai cảnh sát đột nhiên đến nhà tôi. Hôm đó chúng tôi đang định tổ chức một buổi học Pháp tại chỗ của tôi và hai học viên khác đã đến. Tôi nghĩ, tôi không thể để tà ác bức hại các học viên khác. Tôi lập tức đập ô cửa sổ đối diện nhà tôi và hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” để tránh có thêm học viên bị bắt.

Tôi bị bắt giữ và tâm sợ hãi xuất hiện. Tôi cảm thấy nhớ nhà. Tôi đã tuyệt thực nhưng đã bị ở trại lao động một năm. Tôi tiếp tục tuyệt thực và sức khỏe của tôi trở nên tệ hơn. Tôi thường bị ngã. Tôi bị kéo tới lui, lên xuống cầu thang mỗi ngày. Tôi đã không có chính niệm mạnh mẽ. Vì tâm sợ hãi ăn quá sâu, tôi rất căng thẳng. Việc này tiếp diễn trong 3 tháng.

Một buổi sáng, tôi nghĩ Sư phụ đang nói chuyện với mình: “Con có thấy tương lai của mình rõ ràng không?” Tôi đột nhiên nghĩ: “Vâng, dù chết, con vẫn sẽ đạt viên mãn. Con còn sợ gì nữa chứ?” Sau đó tôi phấn chấn trở lại và tâm sợ hãi biến mất.

Tôi đến gặp trưởng khu vực của chúng tôi. Vì sức khỏe yếu, nên tôi đã quyết định bỏ ăn để gây áp lực cho những người có thẩm quyền. Khi nghe những gì tôi nói, cô ta đã rất giận dữ: “Nếu cô bỏ ăn, cô sẽ gây rắc rối cho tôi. Tôi có nhiều cách để hành hạ cô.” Tôi nói: “Ở đây, cô có thể làm bất cứ gì mình thích, đó là việc của cô. Những gì tôi làm là việc của tôi.” Cô ta phát hiện ra tôi không có tâm sợ hãi nên đã mềm mỏng hơn và nói rằng cô ta sẽ báo cáo với sếp của mình.

Một vài ngày sau, vào ngày 04 tháng 08, chồng tôi đến thăm tôi. Anh nói: “Anh sẽ đưa em về nhà vào ngày 12 tháng 08 này.” Hôm đó, tôi rất vui. Tuy nhiên, đúng lúc đó, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi: “An bài của cựu thế lực.” Cùng lúc, một niệm lóe lên trong tâm trí tôi: “Suýt nữa tôi đã bị cựu thế lực đánh lừa, đó không phải an bài của cựu thế lực sao?” Tôi đã hoàn toàn phủ nhận nó. Tôi phát chính niệm suốt đêm hôm đó. Hôm sau, khoảng 10 giờ sáng, tôi được yêu cầu thu dọn đồ đạc và về nhà.

Phủ nhận an bài của cựu thế lực đối với bức hại về thân thể

Tôi cùng chồng bán ngô ở một khu chợ ngoài trời để kiếm sống. Có một đoạn thời gian, chúng tôi bận bịu với việc buôn bán để mưu sinh và đã không học Pháp hay luyện các bài công pháp trong gần một tháng. Sáng ngày 04 tháng 09 năm 2004, chúng tôi băng qua đường trên chiếc xe 3 bánh. Chồng tôi đang lái xe. Đột nhiên, một chiếc taxi lao tới và tông phải tôi, khiến tôi văng ra khỏi xe và ngã xuống đất. Chồng của tôi lao cả vào kính chắn gió của chiếc taxi. Khi anh ra khỏi xe, mặt và tóc của anh đầy kính. Anh tiến đến tôi và nói: “Em là đệ tử Đại Pháp. Em phải đứng dậy. Em không thể nằm ở đây.” Khi anh nói, tôi đã bất tỉnh.

4 giờ sau, tôi tỉnh dậy, đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện. Tôi nhớ lại vụ tai nạn xe và lập tức nghĩ: “Ta là đệ tử Đại Pháp. Sư phụ bảo hộ cho ta. Bệnh viện không phải là nơi ta ở lại.” Tôi nói với cha của người tài xế: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không bao giờ gây rắc rối cho chú. Tôi sẽ khỏe nếu tôi về nhà. Sư phụ sẽ bảo hộ cho tôi.” Người đàn ông nói: “Các bác sĩ nói cô vẫn đang nguy hiểm.” Tôi nói: “Bệnh viện là cái thùng không đáy và dù chúng ta có tiêu bao nhiêu tiền, thì vẫn không đủ. Chúng ta có thể tiết kiệm tiền nếu tôi về nhà.” Người đàn ông đã rất cảm động, và ông đề nghị tôi ở lại viện thêm một vài ngày, ngay khi hết nguy hiểm, tôi có thể về nhà. Tôi nói: “Không, tôi muốn về nhà bây giờ.” Họ thấy tôi rất kiên quyết, nên đã đưa tôi về nhà.

Vụ tai nạn khiến tôi bị rạn xương sọ dẫn đến đột quỵ, vỡ xương chậu và có hai cục u sưng trên đầu. Sau khi về nhà, tôi lúc tỉnh lúc mê. Các học viên khác đến phát chính niệm cho tôi. Hai cục u trên đầu tôi dần biến mất và tôi trở nên tỉnh táo hơn. Khi ra viện, bác sĩ nói với con trai tôi và người tài xế taxi rằng: “Người này có lẽ sẽ bị liệt hoặc mãi ở trạng thái thực vật.” Tôi nằm trên giường và nghĩ về những gì Sư phụ giảng:

“…là không thừa nhận hết thảy những an bài của các ngươi trong lịch sử, tôi kể cả bản thân cựu thế lực các ngươi thì tôi cũng không thừa nhận.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

Vụ tai nạn xe không phải là an bài của cựu thế lực sao? Tôi đã phủ nhận nó. Tôi bảo con trai mình giúp tôi đứng dậy. Con trai tôi nói: “Không, mẹ bị đột quỵ, các bác sĩ nói mẹ không nên di chuyển.” Tôi nói: “Mẹ là đệ tử Đại Pháp, mẹ nghe theo Sư phụ. Không nghe theo những người khác.”

Tôi cứ khăng khăng, vì vậy con trai tôi đã giúp tôi dậy. Tôi luyện bài công pháp thứ nhất và khi tay tôi di chuyển, tôi nghĩ trong tâm rằng các động tác của tôi là chính xác. Vì vậy, đến ngày thứ hai và thứ ba, tôi đã luyện cả 5 bài công pháp. Tôi cảm thấy ngày một khỏe hơn. Một tuần sau, tôi cố tự đi vào nhà vệ sinh. Chỉ chưa tới 5 mét mà tôi phải mất 2 giờ để di chuyển. Sau đó, tôi đã di chuyển tới chiếc ghế để đi lại trong phòng. Sau hai tuần, con trai tôi giúp tôi đi ăn tiệc cưới tổ chức ở bên kia đường. Hàng xóm của tôi nói: “Chị có thể đi lại được, đúng là phép màu.” Họ nhận xét rằng Pháp Luân Công thật kỳ diệu, bị thương nặng như vậy mà lại có thể phục hồi một cách rất thần kỳ.

Sau ba tuần, tôi đã có thể xuống cầu thang và ra ngoài đứng. Do đó, nhiều người đã chứng kiến sự phi thường của Đại Pháp. Sau 5 tuần, tôi đến nhà của tài xế taxi, họ đã không thể nhận ra tôi vì tôi hồi phục rất tốt. Con trai tôi nói: “Đây là mẹ cháu.” Họ rất ngạc nhiên và không nói nên lời. Họ nói họ cũng sẽ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều này thể hiện sự từ bi của Sư phụ và sức mạnh siêu thường của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/22/296318.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/5/146243.html

Đăng ngày 28-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share