[MINH HUỆ 12-09-2014] Chấp trước vào an dật thường được che đậy rất khéo léo và khó nhận ra. Nó sẽ ăn mòn ý chí của người tu luyện từng chút từng chút một trong mọi phương diện của cuộc sống. Tôi là một học viên mới đắc Pháp vào tháng Bảy năm 2012, tôi muốn chia sẻ thể ngộ của mình về chủ đề này.

Tôi không phải là người kiên trì. Tôi khó có thể tập trung làm một việc gì đó. Sau khi tu luyện, tôi nhận ra rằng sự thiếu kiên nhẫn của mình bắt nguồn từ chấp trước vào an dật.

Khi mới tu luyện, tôi rất hào hứng. Tôi luyện công đều đặn trong hơn 20 ngày đầu. Sau đó, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: “Mình chưa bao giờ kiên trì làm bất cứ việc gì. Liệu mình có thể giữ được trạng thái như thế này không?”

Sau đó, tôi bỏ luyện công vào ngày hôm sau. Việc quay trở lại luyện công đều đặn là rất khó vì dường như cựu thế lực đang muốn kéo tôi ra. Tôi đã không thể luyện công trong vòng hai ngày liền mặc dù rất cố gắng.

Sư phụ giảng:

“Một vài người luyện công, nhưng họ không luyện đều đặn mà hôm luyện hôm không. Họ không luyện công một cách nghiêm túc, và họ cũng không giữ bản thân họ theo các tiêu chuẩn tâm tính của chúng ta. Những người này không phải là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, và đủ thứ chuyện có thể xảy ra với họ.” (Giảng Pháp và giải đáp câu hỏi ở Quảng Châu, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải, tạm dịch)

Tôi thậm chí gần như không luyện công. Tôi biết rằng điều đó không đúng nhưng tôi không tìm thấy lối thoát nào hết. Tôi vẫn coi bản thân mình là một người tu luyện vì tôi vẫn lấy các tiêu chuẩn của Pháp để nâng cao tâm tính của mình.

Một đêm nọ, tôi có một giấc mơ. Trong mơ, tôi đã kiên định như núi đá, vì thế cựu thế lực không thể làm gì được tôi. Nhưng đột nhiên tôi cởi áo sơ mi và để lộ lồng ngực của mình. Cựu thế lực rất vui và tôi không biết rằng đó chính là điểm hoá về việc cựu thế lực đang định lợi dụng điểm yếu của tôi.

Sau đó vào một ngày nọ, tôi tỉnh dậy vào lúc tám giờ sáng. Nhìn thấy con trai tôi ngủ thật đáng yêu, tôi muốn nựng nịu thằng bé. Ngay khi tôi vừa định nằm xuống, tôi nghe thấy một giọng nói: “Đừng ngủ nữa. Con không được ngủ.”

Tôi đã không để ý gì và ôm lấy con ngủ tiếp. Cựu thế lực dường như xem việc này là một sự chiêu mời. Tối hôm đó, tôi không thể mở nổi mắt dù còn lâu mới đến giờ đi ngủ của tôi.

Tôi bắt đầu lo lắng. Tôi bắt mình thức dậy vào 03 giờ 50 phút sáng để đi luyện công nhóm buổi sáng. Trước đây, tôi đã quen với việc ngủ 03 tiếng rưỡi. Tôi thường ngủ gục lúc luyện bài công pháp thứ năm và thường đi ngủ lại sau đó.

Kết quả là, tôi chỉ có thể luyện được bốn bài công pháp và tôi còn làm tăng trưởng thêm chấp trước an dật bằng việc đi ngủ vào buổi sáng. Dù Sư phụ đã điểm hoá cho tôi bằng một giấc mơ, trong đó tôi thấy các bánh xe quay liên tục trong khi chiếc xe đang chuyển động rất nhanh, nhưng tôi vẫn không ngộ được. Tôi rất muốn cưỡng lại cơn buồn ngủ nhưng mỗi ngày tôi đều đi ngủ lại sau khi luyện bốn bài công pháp. Chấp trước an dật của tôi càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Mặc dù tôi đã đọc chia sẻ của một số đồng tu cảnh báo về việc không nên đi ngủ lại sau khi luyện công buổi sáng, tôi vẫn nghĩ rằng tôi thật may mắn vì chưa có việc gì nghiêm trọng xảy ra với mình. Cuối cùng, việc này đã trở thành thói quen. Thậm chí khi tôi không quá mệt, tôi vẫn buồn ngủ và thế là hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh chóng.

Sau đó, mọi việc trở nên tệ hơn. Càng ngủ nhiều thì tôi càng mệt. Tôi biết rằng tôi nên thay đổi nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân mình. Hễ mệt là tôi lại ngủ. Tôi tắt chuông đồng hồ báo thức và tiếp tục ngủ. Cuối cùng thì tôi đã không thể dậy để luyện công buổi sáng.

Tôi đã quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và hứa rằng tôi sẽ loại bỏ chấp trước vào an dật. Thất vọng thay, vấn đề của tôi vẫn còn nguyên và cứ lặp đi lặp lại.

Tôi thấy xấu hổ đến mức không còn dám nhìn vào ảnh của Sư phụ hay vào trang web Minh Huệ. Tôi nghĩ: “Sao các đồng tu có thể dễ dàng luyện công mỗi ngày, mà mình lại thấy khó khăn thế này? Phải chăng mình không đủ tiêu chuẩn? Mình có nên từ bỏ không? Nếu từ bỏ thì liệu mình còn có tương lai hay không? Nếu từ bỏ, mình sẽ mắc bẫy của tà ác và sẽ để tà ác được đắc ý.”

Tôi đã quyết định sẽ tiếp tục tu luyện bất chấp các khuyết điểm của mình. Không ai ngoài Sư phụ có thể biết được tôi đã phải vật lộn khó khăn như thế nào với chấp trước an dật này.

Tôi đấu tranh để ra khỏi giường mỗi buổi sáng và cơ thể tôi dường như nặng trịch. Tôi cảm thấy như có một chất keo gắn tôi chặt với chiếc giường. Tôi nghĩ rằng Sư phụ chắc sẽ rất buồn khi thấy tôi như vậy.

Sau đó, đột nhiên tôi nhìn thấy Sư phụ nở một nụ cười đầy khoan dung và nhẫn nại. Tôi biết rằng Sư phụ đang động viên tôi! Nước mắt tôi chảy dài. Sư phụ từ bi của chúng ta đã tiêu nghiệp cho tôi và chịu đựng thay tôi. Ngài khích lệ tất cả các học viên, bao gồm cả những học viên kém cỏi như tôi. Làm sao tôi có thể không tinh tấn và khiến Ngài thất vọng.

Tôi đã rất mệt mỏi khi cứ phải chiến đấu với chấp trước an dật của mình. Tới một đêm, tôi đã khóc và nghĩ rằng: “Từ trước tới giờ, mình chỉ tu luyện đơn độc. Mình không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu có đồng tu giúp đỡ thì tốt quá.”

Ngày hôm sau, tôi đã làm quen được với một đồng tu. Cô ấy thuần khiết như một bông hoa sen. Dù cho chúng tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện nhưng tôi biết cô ấy cũng là một đệ tử. Con cảm ơn Sư phụ vì đã ban cho con sức mạnh để bước tiếp trên con đường tu luyện của mình.

Thời gian dần trôi qua, sự lười biếng lại hình thành nên một đợt sóng tấn công tôi và tôi lại càng cảm thấy thất vọng với bản thân mình. Tôi nghe thấy một tiếng nói bên tai mình: “Mỗi cơ hội chỉ đến một lần mà thôi.” Đó là lời của Sư phụ. Ngài biết được ý niệm từ bỏ tu luyện của tôi ngay cả trước khi chúng được hình thành. Những lời này đã khiến tôi chấn động.

Dường như có hai con người trong tôi. Một người muốn học Pháp, luyện công, phát chính niệm và chứng thực Pháp. Người kia thì muốn lãng phí thời gian, ngăn cản tôi luyện công và làm cho tôi ngủ mê mệt và quên hết mọi thứ.

Một chiếc mũ to và nặng dường như chụp lên đầu tôi và hai mắt tôi như bị keo dán chặt lại. Tôi liên tục tăng cân và bị cựu thế lực can nhiễu trong mơ về những chấp trước liên quan đến dục vọng. Điều này cho thấy rằng tôi đang bị can nhiễu nghiêm trọng bởi chấp trước an dật của mình.

Một ngày khi tôi đang đọc tâm đắc thể hội trên trang web Minh Huệ, tôi đột nhiên nhận ra rằng tu luyện là việc thiêng liêng như thế nào. Tôi biết rằng tôi thật may mắn vì có thể đắc Pháp; vì thế, làm sao tôi có thể nghĩ đến chuyện từ bỏ chứ? Nước mắt lại dàn dụa trên mặt tôi.

Sự từ bi của Sư phụ đã làm tan chảy tất cả những gì không chính. Từ thẳm sâu trong trái tim, tôi đã khóc lên rằng: “Thưa Sư phụ, con sẽ theo Ngài!” Tôi cảm thấy một lần nữa tôi lại quay lại con đường tu luyện.

Tôi đã học thuộc Pháp, phát chính niệm và cố gắng hết sức mình để luyện công. Tôi cũng tiêu diệt các ý niệm xấu nổi lên trong đầu não mình. Tôi tự hỏi bản thân rằng: “Vì sao mình không thể xem việc tu luyện là nghiêm túc phi thường? Đó là lời thề nguyện của mình cơ mà! Làm sao mình có thể nuông chiều bản thân và theo đuổi sự an dật.”

“Là một đệ tử Đại Pháp, mình đang đứng ở hàng ngũ đầu tiên trong chận chiến giữa chính và tà. Tà ác sẽ lợi dụng mình nếu mình không cẩn thận. Nó sẽ mang đến cho mình phiền toái hoặc các bi kịch. Làm sao mình có thể bất cẩn như thế? Làm như thế là vô trách nhiệm đối với chúng sinh và với bản thân mình.”

Sư phụ giảng:

“Tu luyện và Chính Pháp là nghiêm túc; có thể biết quý tiếc giai đoạn thời gian này hay không—trên thực tế—chính là có thể có trách nhiệm đối với bản thân được hay không. Giai đoạn này sẽ không lâu; nhưng nó có thể tôi luyện được những Giác Giả, Phật, Đạo, Thần vĩ đại tại các tầng khác nhau thậm chí cho đến uy đức của Chủ các tầng khác nhau; [nó] cũng có thể làm cho một người tu luyện buông lung bản thân sẽ bị huỷ hại từ một tầng cao phi thường dẫu chỉ trong một buổi sớm. Các đệ tử, hãy tinh tấn! Hết thảy những gì vĩ đại nhất, tốt đẹp nhất đều từ tiến trình chứng thực Đại Pháp của chư vị mà xuất sinh. Những thệ ước của chư vị sẽ trở thành những chứng kiến của chư vị trong tương lai.” (Đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi muộn màng nhận ra rằng mình đã vướng phải rắc rối mà không hề biết. Tôi đã tự mình đánh mất cơ hội và không thật sự nghiêm túc với việc tu luyện. Tôi đã cho phép chấp trước an dật và lười biếng của mình phát triển.

Có vẻ như một cái chợp mắt lại chính là khởi đầu cho một hành trình tuột dốc không phanh. Điều này giống như câu nói: “Một lỗ thủng nhỏ có thể làm đắm cả con tàu lớn.”

Tôi cũng nhận ra rằng chấp trước vào an dật được che giấu rất khéo léo dưới nhiều dục vọng của con người như sắc dục, đồ ăn ngon, giấc ngủ, niềm vui và dưới các hình thức như truy cầu, phù phiếm, hiển thị, chứng thực bản thân, v.v.

Chấp trước vào tình yêu, tình bạn và tiền tài rồi cuối cùng cũng dẫn đến chấp trước vào an dật. Chúng ta cảm thấy thoải mái hơn khi được giữ ấm trong thời tiết lạnh và được mát mẻ trong những ngày nóng nực. Dựa lưng vào đâu đó thì thoải mái hơn là phải đứng thẳng. Đi xe thì thoải mái hơn là đi bộ.

Ngay cả khi chúng ta học Pháp, chúng ta cũng tìm cách ngồi sao cho thoải mái. Chấp trước vào an dật biểu hiện ở mọi chi tiết nhỏ. Cả thế giới này là nơi mà ai cũng tìm kiếm sự thoải mái, an nhàn. Thật là một ảo tưởng! Chúng ta càng cố gắng đạt được sự an nhàn chừng nào thì chúng ta càng bị mắc bẫy sâu và càng khó có thể thoát ra được.

Là đệ tử Đại Pháp tu luyện trong thế giới này, nhục thể của chúng ta cũng bị can nhiễu bởi các chấp trước vào an dật. Rất khó để chúng ta có thể phát hiện được nó bởi vì nó đã thâm nhập vào mọi chỗ. Nó có thể huỷ hoại chúng ta trước khi chúng ta biết đến sự tồn tại của nó.

Môi trường càng thoải mái bao nhiêu thì chúng ta càng có nguy cơ chấp trước vào an dật bấy nhiêu. Tôi cảm thấy các khảo nghiệm của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn khi con đường tu luyện của chúng ta đang tiến đến bước cuối cùng. Chúng ta nên cảnh giác với các chấp trước về an dật và hậu quả của nó. Bất kể là chúng ta đã tu luyện bao nhiêu năm, nếu chúng ta không cẩn trọng thì vẫn có nguy cơ là nỗ lực của chúng ta sẽ trở thành con số không.

Sư phụ giảng:

“Nếu như đến tận bây giờ chư vị vẫn chưa rõ thế nào là đệ tử Chính Pháp, thì không thể từ trong ma nạn trước mắt này mà bước ra được, thì sẽ bị tâm mong cầu yên ổn của con người thế gian dẫn đến tà ngộ. Sư phụ vẫn luôn đau lòng trước những vị bị rớt xuống; đa số là bị cái tâm này làm huỷ hoại mà rớt xuống.” (Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ của mình bằng bốn đoạn giảng Pháp của Sư phụ. Hãy động viên khích lệ lẫn nhau để cùng kiên định tinh tấn.

“Học Pháp là ngủ, đọc sách là ngủ, luyện công chư vị cũng ngủ, rốt cuộc ngay cả những điều ở thời kỳ đầu nhất vẫn chưa vượt qua, đây là [vấn đề] ý chí! Như mọi người biết, chư vị trong tu luyện thì không chỉ là bất kể nhân tố nào cấu thành nên con người đều không để chư vị thoát ly con người, mà bất kể thứ gì cấu thành nên hoàn cảnh con người cũng không để chư vị ly khai, cái gì chư vị cũng phải đột phá, ma nạn nào cũng phải vượt qua. Biểu hiện lớn nhất là chúng tạo thống khổ cho chư vị. Nhưng thống khổ có các hình thức khác nhau, ngủ cũng là một loại. [Người] tu luyện không được [và] người không tinh tấn lại không biết là khổ. Chư vị không đắc được Pháp, không để cho chư vị đắc Pháp, mà chư vị vẫn cảm giác không ra rằng chúng là ma nạn, trừ phi tâm của chư vị không đặt ở Pháp [và] không muốn tu. Vậy tại sao không khắc chế chúng? Hãy tăng cường ý chí của chư vị. Người mà có thể ức chế vững chắc cái ngủ của bản thân thì có thể thành Phật, thế thì tôi nói quá dễ rồi. Ngay cả một quan [khảo nghiệm] nhỏ đó mà chư vị còn không vượt qua thì còn tu thế nào nữa? (Giảng Pháp tại Pháp hội cho các phụ đạo viên ở Trường Xuân)

“Thực ra,  tại xã hội nhân loại là phản lý trong vũ trụ. Con người có nạn, có thống khổ là để con người hoàn trả nghiệp, từ đó có tương lai hạnh phúc. Còn người tu luyện chính là chiểu theo chính lý mà tu luyện. Chịu khổ chịu nạn là cơ hội rất tốt để tiêu trừ nghiệp lực, tiêu trừ tội lỗi, tịnh hoá nhân thể, đề cao cảnh giới tư tưởng, và thăng hoa tầng thứ; đó là việc rất tốt; Pháp lý chân chính là như vậy. Tuy nhiên, trong tu luyện thực tế, khi thống khổ đến, khi mâu thuẫn xung kích đến tim gan, đặc biệt là khi xung kích chạm tới những quan niệm ngoan cố kia của con người, thì quả là khó vượt quan được; thậm chí biết rõ rằng đó là khảo nghiệm mà vẫn không vứt bỏ được chấp trước.” (Càng về cuối càng tinh tấn, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

“Sinh mệnh này của chư vị tới Trái Đất đều là vì sự việc này, chư vị tại sao không thể tinh tấn, thành giải đãi rồi? Cơ duyên này, là cơ duyên vạn cổ! Mặc kệ thời gian lâu ngần nào, đều là làm chuẩn bị, chịu khổ, tiêu nghiệp vì để sự việc này, trong thống khổ mà đi tới hôm nay, chư vị trái lại lại không tinh tấn, chẳng phải quá đáng tiếc ư?! Nhưng bước đi này là then chốt, không tinh tấn thì sẽ xong cả. Sinh mệnh của chư vị chẳng phải đều vì thời khắc này sao? (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới)

Một sinh mệnh từ lịch sử mà bước đi tới hôm nay, chư vị là vì điều gì? Chính là vì một chớp mắt này thôi. Trong dòng sông dài lịch sử, đoạn thời gian này chính là như một cái nháy mắt. Đừng tiêu cực thế, hãy phấn chấn lên. Chư vị là người tu luyện. Chúng sinh đang chờ đợi chư vị cứu độ! (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/12/297630.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/17/3303.html

Đăng ngày 27-10-2014; Bản dịch có thể sẽ được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share