Bài viết của Tử Vân, phóng viên báo Minh Huệ

[MINH HUỆ 04-09-2014] Barbro Plogander là một nữ doanh nhân Thụy Điển thành đạt, nhưng bà lại bị mắc bệnh trầm cảm. Khi chứng trầm cảm biểu hiện mạnh mẽ là lúc bà cảm thấy cuộc sống này thật vô vọng. Bà được chỉ định dùng thuốc chống trầm cảm liều cao, nhưng không bác sỹ nào dám chắc nó sẽ giúp bà khá hơn. Đó là vào năm 2005 và khi ấy Barbro đang ở tuổi 60.

May mắn thay, bà đã gặp được môn tu luyện Pháp Luân Công với các bài công pháp nhẹ nhàng, ôn hòa và các bài giảng về Chân – Thiện – Nhẫn. Sau khi Barbro bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, bệnh trầm cảm của bà đã hoàn toàn biến mất. Hiện nay cuộc sống của bà tràn đầy niềm vui.

c32d8283f06a3e3d4a627c4e6ceaf3df.jpg

Bà Barbro Plogander khi còn trẻ

Barbro từng là giám đốc trong một doanh nghiệp cỡ vừa ở Thụy Điển. Bà thành công trong nghề nghiệp của mình và có mọi thứ mà một phụ nữ mong muốn có được.

Tuy nhiên, khát vọng thành công hơn nữa trong giới kinh doanh đã khiến bà phải làm việc ngày đêm và không có thời gian để nghỉ ngơi. Tới một ngày, bà đã ngã gục vì suy nhược.

Bác sỹ cho bà biết bà không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghỉ ngơi. Lúc nào bà cũng cảm thấy chóng mặt và buồn ngủ, nhưng vẫn phải dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Áp lực từ công việc và đời sống riêng tư luôn đè nặng lên bà và cuối cùng dẫn bà đến trầm cảm.

Barbro nhớ lại: “Khi ấy, sức khỏe của tôi rất xấu, trí nhớ kém, không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Tôi không thể cân bằng bản thân và thấy rất khổ sở.”

Bà tự nhốt mình trong bóng tối cả ngày lẫn đêm. Sự duyên dáng và lãng mạn trước kia của Barbro đã biến mất, thay thế bằng một phụ nữ đáng thương, đau khổ và không còn chút hy vọng nào cho tương lai.

Một ngày kia, bà thấy trên tờ báo địa phương có thông báo về việc mở lớp dạy Pháp Luân Công tại trung tâm cộng đồng địa phương. Bài viết này giới thiệu về các bài công pháp của Pháp Luân Công, nó có khả năng giúp giảm căng thẳng, cải thiện chất lượng cuộc sống, và đem lại lợi ích cho con người cả về thể chất lẫn tinh thần. Barbro muốn thử. Suy nghĩ đó mang đến cho bà tia hy vọng và háo hức mong được sớm bắt đầu.

Trung tâm cộng đồng nằm ở một khu vực nhỏ gần Gothenburg và mất khoảng 20 phút để đi tàu đến đó từ Lerum, nơi Barbro sinh sống. Bà nhớ rất rõ ngày đầu tiên khi bà mới biết đến Pháp Luân Công. Khi ấy, bà vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.

Barbro nhớ lại: “Có khoảng 26 người tham gia lớp học. Tất cả đều là người Thụy Điển và đã có tuổi. Lớp học được các tình nguyện viên Pháp Luân Công hướng dẫn miễn phí. Đến nay tôi vẫn còn nhớ họ – Mari-Brit, Steffan và Mike Lee, một người Anh gốc Hoa đến từ Luân Đôn. Tất cả họ đều tốt bụng và thân thiện.”

Các bài công pháp của Pháp Luân Công có chuyển động nhẹ nhàng, mềm mại và rất đơn giản. Chúng tốt cho tất cả mọi người, cả già lẫn trẻ. Barbro hăng hái học các bài công pháp. Tuy nhiên do tình trạng bệnh tật, bà không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, do vậy bà không thể nhớ được bất kỳ động tác nào.

Một trong các hướng dẫn viên đã đưa cho bà tấm hình mô tả chi tiết các bài công pháp để giúp bà nhớ các động tác. Barbro cũng mua một cuốn Pháp Luân Công, trong đó có hình ảnh mô tả và hướng dẫn luyện các động tác.

Cuốn Pháp Luân Công là dành cho người mới bắt đầu. Nó giới thiệu văn hóa tu luyện và môn tu luyện Pháp Luân Công bằng ngôn ngữ đơn giản và dễ hiểu. Tuy nhiên khi Barbro đọc nó, bà không thể nhớ những gì bà đã đọc nên không hiểu được tác giả đang nói về điều gì.

Bà nhận ra rằng trí nhớ của mình là một vấn đề lớn. Tuy nhiên, bà quyết định học các bài công pháp, vì thế bà không ngừng lặp đi lặp lại từ “kiên trì” trong đầu của mình.

Tuần sau đó, bà quay lại trung tâm cộng đồng và phát hiện một cuốn sách khác nằm trên kệ trưng bày. Bà nói với các tình nguyện viên: “Tôi muốn cuốn sách này – Chuyển Pháp Luân!’

Chuyển Pháp Luân là cuốn sách chính của các học viên Pháp Luân Công. Nó mô tả một cách có hệ thống về tu luyện. Nội dung của cuốn sách này bao hàm toàn diện hơn cuốn Pháp Luân Công.

Nếu ai đó thấy nội dung của cuốn Pháp Luân Công khó hiểu, họ sẽ thấy rằng cuốn Chuyển Pháp Luân thậm chí còn khó hiểu hơn. Bất chấp điều đó, Barbro đã mua cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu đọc nó. Nhưng bà vẫn không thể nhớ được bất cứ điều gì mà bà đã đọc.

Mãi cho đến một ngày, khi bà đọc:

“Chư vị thấy rằng sau khi nó xuất ra, sư phụ liền đưa nó đi tu luyện tại một không gian mà sư phụ diễn hoá ra; cũng có thể là hình thức xã hội quá khứ, cũng có thể là hình thức xã hội hiện tại, cũng có thể là hình thức xã hội không gian khác.” (Bài giảng thứ Tám, Chuyển Pháp Luân)

Vào lúc đó, bà nhớ lại một giấc mơ kỳ lạ trước đây. Bà từng nhớ lại giấc mơ và cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của nó. Bây giờ, giấc mơ đó lại quay lại với bà và nó nói cho bà biết một thiên cơ mà hiếm khi người thường được phép biết đến.

Bà cảm thấy phấn khích, nhưng cũng đồng thời cảm thấy kinh ngạc. “Tôi phải đọc cuốn sách này một lần nữa,” bà nghĩ.

Vì vậy, Barbro bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân một lần nữa và sau đó lại đọc lại một lần nữa. Bà cẩn thận mở cuốn sách ra để đọc và cẩn thận khép nó lại khi đọc xong, vì bà tin rằng cuốn sách này rất đặc biệt.

Barbro bắt đầu suy nghĩ và không ngừng tự hỏi bản thân: “Tu luyện là gì? Tôi có phải là một người tu luyện chân chính không?” Bà cố gắng hiểu ý nghĩa của từ “tu luyện”.

Khái niệm về tu luyện bắt nguồn từ văn hóa châu Á, và là một khái niệm mới đối với Barbro. Hoàn toàn không hiểu tu luyện có nghĩa là gì, và trong đầu chứa rất nhiều câu hỏi, bà lặng lẽ nhìn vào bức ảnh chân dung của Sư phụ Lý Hồng Chí nằm ở trang đầu của cuốn sách.

Barbro dẫn giải: “Nhìn vào bức ảnh của Sư phụ trong cuốn sách, tôi cảm thấy như tôi đang nói chuyện với Ngài. Tôi đã hỏi một vài câu hỏi, và tự nghĩ ra một số câu trả lời. Tôi có thể cảm nhận rằng đôi mắt của Ngài có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi hỏi, và Sư phụ đã trả lời. Sư phụ biết tất cả mọi thứ mà tôi không biết. Tôi cảm thấy rằng tôi không thể giấu Ngài điều gì. Tôi cẩn thận đóng cuốn sách lại.”

Ngộ ra rằng tu luyện là uyên thâm và thiêng liêng, Barbro cảm thấy rằng mình thật nhỏ bé, và một cảm giác tôn kính dành cho Sư phụ trào dâng trong tâm bà. Nó là một loại cảm giác mà không thể diễn tả thành lời.

Nhờ tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân, bà có thể cảm nhận rằng trí nhớ của mình đang hồi phục. Tuy nhiên, nó vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Bà tự hỏi bản thân một câu hỏi quyết định: “Mình đã là một người tu luyện Pháp Luân Công chân chính chưa?”

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính.”

Barbro nhớ lại việc bà đã từng nói với bản thân: “Nếu ‘chân chính học công và học Pháp’ nghĩa là đang tu luyện chân chính, vậy thì tôi muốn trở thành một học viên chân chính.”

Cuối cùng vào năm 2005, bà đã quyết định ngừng sử dụng tất cả các loại thuốc chống trầm cảm và chân chính tu luyện Pháp Luân Công. Niệm muốn “tu luyện” đó đã làm cho thân thể của bà cảm thấy nhẹ nhàng và chứng trầm cảm giảm xuống. Bà không ngừng học các bài giảng của Pháp Luân Công và luyện 5 bài công pháp mỗi ngày.

Giờ đây nụ cười đã xuất hiện lại trên gương mặt của bà. Barbro hào hứng dẫn giải: “Bạn có tin nổi không, đối với tôi, để luyện được cái bài công pháp là vô cùng khó vì tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Nhưng giờ đây tôi đã có thể dễ dàng luyện các bài công pháp theo nhạc. Tôi hiểu điều Sư phụ truyền tải khi Ngài nói bằng tiếng Trung Quốc mặc dù tôi không hiểu các từ ngữ đó. Bạn có thể tin nổi rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 9 năm rồi không?”

ef0bd766fc7a69bf02112af01aecf5e7.jpg

Barbro Plogander đang luyện tĩnh công

Barbro đã đến Washington DC để tham dự Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 22 tháng 07 năm 2007. Hơn 5.000 học viên Pháp Luân Công từ khắp nơi trên thế giới đã đến tham dự.

Các học viên đến từ châu Âu ngồi ở khu vực phía trước và giữa hội trường. Barbro cảm thấy vô cùng may mắn và biết ơn vì bà có thể tham dự Pháp hội trong tình trạng sức khỏe tốt và được lắng nghe các học viên khác chia sẻ kinh nghiệm của họ.

Không lâu sau khi Pháp hội bắt đầu, bà có thể cảm nhận được rằng mình đang được bao phủ bởi một trường năng lượng mạnh mẽ. Bà biết rằng Sư phụ Lý đã đến. Khi Sư phụ bước lên sân khấu, bà có thể nhìn thấy khuôn mặt của Ngài rất rõ ràng.

Các học viên người Thụy Điển được gặp Sư phụ một lần nữa vào ngày hôm sau. “Sư phụ đã nói chuyện với chúng tôi như thể chúng tôi là những người bạn lâu năm. Ngài thậm chí còn đề nghị chúng tôi cùng nhau chụp một bức ảnh.”

Tất cả các học viên vui mừng đứng quanh Sư phụ, và khi Barbro di chuyển gần hơn về phía Sư phụ, vừa lúc máy ảnh bấm máy, trí óc của bà ấy cũng chuyển biến.

Barbro nói: “Tôi có thể lập tức cảm nhận rằng phần trí nhớ bị lỗi của tôi đã được kết nối. Sư phụ đã chỉnh nó lại cho tôi.”

“Hiện nay, tôi không còn cảm thấy chán nản và buồn bã nữa vì tôi đã tu luyện Pháp Luân Công. Bây giờ tôi đã tích cực và lạc quan về tương lai hơn. Cả tâm lẫn thân của tôi tràn đầy niềm vui,” Barbro nói.

Bà đã bán căn nhà của mình, và hiện đang sống ở một vùng nông thôn giữa những ngọn đồi, hồ nước và cánh đồng. Bà cũng đã bỏ đi những mối hận thù dai dẳng và vui vẻ chia sẻ vẻ đẹp của Pháp Luân Công với những người khác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/4/296888.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/14/3239.html
Đăng ngày 26-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share