Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-07-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Mặc dù tôi chưa bao giờ được gặp Sư phụ, tôi biết rằng Ngài luôn dõi theo chúng ta. Bằng cách nghĩ về Sư phụ, tôi đã vượt qua được những giờ phút tăm tối nhất trong trại giam.

Ngộ ra từ những bài học quá khứ

Sau khi bài viết “Lý trí” của Sư phụ được đăng, tôi hiểu rằng chúng ta không được hợp tác với tà ác. Khi bị giam giữ, tôi đã chứng kiến nhiều cuộc bức hại tàn bạo: Các học viên bị giết hại hoặc bị tra tấn đến tàn tật. Lúc đó, mỗi đệ tử Đại Pháp đều đang suy nghĩ: “Làm sao mình có thể tiếp tục trụ vững?” Sau khi đào sâu suy nghĩ, tôi quyết định vững tin theo Sư phụ cho đến cùng.

Tôi bắt đầu nhẩm Pháp mỗi ngày. Thật không may, tôi thường quên cầu xin Sư phụ giúp đỡ khi bị bức hại. Tôi thấy hết sức rõ ràng rằng một học viên có thể chết vì bị tra tấn bất kỳ lúc nào nếu không có Sư phụ bảo hộ, vì vậy tôi quyết định ghi nhớ: “Tôi là một đệ tử của Phật Chủ, Ngài luôn bên cạnh bảo vệ tôi, và không ai có thể động đến tôi.” Ngoại trừ lúc nhẩm Pháp, tôi luôn giữ niệm này, dù là khi đang đi hay đang ăn, đang đứng hay đang ngồi, và thậm chí cả khi tôi đang ngủ. Sau đó trong lúc bị bức hại, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Sư phụ trong tâm tôi

Vào năm 2004, tôi bị bắt giữ bất hợp pháp khi đang ở ngoài thị trấn. Ở đồn cảnh sát, họ đã hỏi tôi nhiều câu hỏi, chẳng hạn như tôi đến từ đâu, tên tôi là gì, v.v. Tôi giữ im lặng trong vài ngày. Một ngày nọ, bảy đến tám sĩ quan tới và có vẻ như họ sắp đánh tôi. Lúc đó, tôi giữ hình ảnh Sư phụ rõ ràng trong tâm trí mình. Tôi tập trung vào Sư phụ và không chú ý gì cả đến điều cảnh sát đang nói. Tôi không thấy sợ hãi khi họ bao vây tôi. Họ tức giận đến nỗi đập bàn và làm nó đổ. Nhưng họ không dám động vào tôi.

Sau đó tôi bị kết án tù. Trong tù, tôi từ chối trả lời khi bị điểm danh. Vì tôi không phải là tội phạm, tôi cũng từ chối làm theo các quy định của nhà tù hay làm lao động nô lệ. Tôi từ chối làm theo bất cứ điều gì mà họ bảo tôi phải làm. Họ muốn đánh đập tôi và hai lần cố đưa tôi vào phòng biệt giam. Tôi nghe nói họ đã làm xong các thủ tục và yêu cầu các tù nhân thu xếp quần áo cho tôi để chuẩn bị biệt giam tôi. Họ nói rằng tôi sẽ bị đưa đến đó vào lúc 10 giờ tối. Tôi hoàn toàn phớt lờ tất cả những điều này và không ngừng suy nghĩ về Sư phụ. Sư phụ tôn kính của chúng ta ở trong tâm tôi. Đồng thời, tôi luôn diệt trừ tâm sợ hãi và các chấp trước người thường. Tâm trí tôi lúc nào cũng nghĩ về Sư phụ và tôi cố hết sức mình để giữ bình tĩnh. Cuối cùng, không có ai dám động vào tôi cả.

Họ rất khó chịu với tôi. Họ nói: “Mỗi lần chúng ta muốn trừng trị cô ta thì chúng ta đều không thể, bởi vì có người này hay người kia không đồng ý, hoặc không phê chuẩn. Cô ta đã ‘vi phạm’ nghiêm trọng các quy định của chúng ta, và cô ta làm bất kỳ điều gì mình muốn. Làm sao chúng ta có thể tiếp tục phụ trách đây?”

Họ than phiền lên cấp trên của họ và tức giận hỏi tôi: “Cô có gì đặc biệt vậy? Cô trông giống tất cả những người khác với một mũi và hai mắt?!” Một số tù nhân hỏi tôi: “Cô có các mối quan hệ gia đình quyền lực không?” “Có,” tôi thầm nghĩ: “Tôi thật sự có một người cực kỳ tuyệt vời bên mình – Phật Chủ của vũ trụ.” Họ không thể thấy rằng Ngài luôn ở trong tâm tôi.

Sau đó, họ đề nghị giám đốc nhà tù can thiệp vào vụ việc của tôi. Hơn 20 người đã tới để nói chuyện với tôi, từ ủy viên chính trị của nhà tù đến các đội trưởng. Giám đốc nhà tù hỏi tôi một số câu hỏi căn bản, và ông ta đề nghị giúp đỡ giải quyết các vấn đề liên quan đến tiền lương của tôi sau khi tôi được thả nếu tôi chịu trả lời khi bị điểm danh. Tôi từ chối và nói: “Không, tôi sẽ không làm vậy vì tôi không phải là tội phạm.”

Giữ hình ảnh của Sư phụ trong tâm trí

Vì tôi bị giam giữ trong thời gian dài và không thể thấy được chân dung của Sư phụ, chưa kể đến can nhiễu từ những suy nghĩ không thuần chính của chính mình, đôi khi tôi không thể tạo ra được một hình ảnh rõ ràng về Sư phụ trong tâm trí. Khi can nhiễu dữ dội, tôi thậm chí không thể nhớ được Sư phụ trông như thế nào. Khi điều này xảy ra, tôi thường không ngừng phát chính niệm và nhẩm Pháp, sau đó tôi có thể nhớ được khuôn mặt của Sư phụ, hình ảnh này càng lúc càng rõ ràng hơn và khiến cho tà ác trở nên run sợ.

Khi tôi bị giam trong một trung tâm tẩy não của tỉnh, những kẻ tra tấn tôi nghĩ rằng họ đánh đập tôi chưa đủ và họ nói về việc tăng cường bức hại. Tôi có thể thấy họ đang đến. Đầu tiên là một người đi vào phòng, sau đó anh ta nhanh chóng gọi những người khác vào. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ giữ Sư phụ trong tâm mình mọi lúc. Tôi im lặng ngồi đó. Dù họ có nói gì, tâm tôi cũng không lay động. Tôi giữ điềm tĩnh và tập trung vào Sư phụ. Một lúc sau, tất cả bọn họ rời đi, và không ai còn nói về việc đánh đập tôi nữa. Trung tâm giam giữ liên tục gọi đến Phòng 610 để yêu cầu đem tôi đi và nói rằng giữ tôi ở đó chỉ lãng phí thời giờ của họ.

Viết tài liệu giảng chân tướng

Sau đó, một sĩ quan cảnh sát nói với tôi rằng chính quyền tỉnh muốn làm một nghiên cứu đặc biệt về tôi, và họ muốn biết tại sao tôi lại kiên định đến vậy và tôi đang suy nghĩ điều gì. Tôi bảo họ rằng tôi có thể giúp họ nghiên cứu nếu họ cho tôi thời gian để viết ra những suy nghĩ của mình. Vì vậy, tôi đã viết một tài liệu giảng chân tướng dài từ nhiều góc độ khác nhau, bao gồm cả khía cạnh luật pháp và cuộc đàn áp Pháp Luân Công, rồi đưa nó cho họ. Nhiều người bảo rằng họ đã đọc những điều tôi viết. Một số người nói rằng họ đã đọc nó hai lần và cấp trên của họ cũng đã đọc. Không có ai phản đối vì mọi thứ tôi nói là đúng. Sau đó họ nói với tôi rằng: “Chúng tôi không muốn phí sức chuyển hóa cô nữa. Hãy về nhà đi.” Sau khi tôi ra ngoài, tôi gửi thư về điều mình đã viết đến chính quyền các cấp để tất cả bọn họ có thể biết được điều gì đã xảy ra với tôi.

Tôi nhớ lại khi bị giam giữ vào năm 2004, tôi thấy họ tra tấn các học viên hàng ngày, và kết quả là luôn có thương vong. Tôi muốn viết các lá thư để phơi bài và ngăn chặn tội ác đó.

Tôi có một chút sợ hãi khi viết lá thư đầu tiên và lo rằng tà ác có thể trả thù. Tôi không ngừng gọi Sư phụ trong tâm mình và cầu xin Ngài ban cho tôi dũng khí và sức mạnh để tôi có thể diệt trừ các chấp trước người thường và tâm sợ hãi. Rồi tôi có một niệm kiên định: “Sư phụ quản tất cả mọi thứ. Sẽ không ai dám động đến mình!”

Nhờ giữ hình ảnh Sư phụ trong tâm, tôi đã hoàn thành lá thư đầu tiên và trao nó tận tay các lính canh. Họ sửng sốt khi thấy thư của tôi đề địa chỉ gửi đến thủ tướng.

Giữ chính niệm

Ngày hôm sau, một vài lính canh đến và tổ chức một cuộc họp. Ban đầu tôi hơi dao động vì nghĩ rằng họ sẽ bắt đầu ngược đãi tôi một cách khốc liệt. Ngay lập tức tôi phát chính niệm để loại trừ các chấp trước và tâm sợ hãi đó.

Tuy nhiên, những suy nghĩ này không ngừng tái diễn khi tôi cố diệt trừ chúng. Tôi nghĩ về Sư phụ, nhưng những suy nghĩ xấu đó ngăn hình ảnh của Ngài. Tôi vẫn không ngừng cố nghĩ về Sư phụ. Đó thật sự là một cuộc chiến giữa thiện và ác. Cuối cùng, hình ảnh của Sư phụ đã xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi dần dần bình tĩnh và có thể diệt trừ những suy nghĩ xấu đó. Tôi tự nhắc nhở bản thân mình: “Mình là một đệ tử của Sư phụ. Không ai dám động đến mình! Các lính canh có lẽ hiểu được rằng họ sẽ bị quả báo nếu cứ làm việc ác và họ sẽ bị đưa ra công lý. Họ phải để lại cho chính họ một lối thoát. Nhất chính áp bách tà.” Cuối cùng, tôi cũng thấy có đủ điềm tĩnh để đối diện với bất kỳ chuyện gì.

Có người nói: “Lá thư của cô thì có tác dụng gì? Cảnh sát sẽ không gửi nó đi.” Tôi nghĩ rằng, là một học viên Đại Pháp, tôi không nên chú ý đến những việc ở tầng thứ bề mặt, chẳng hạn như: Nếu lá thư đến tay thủ tướng, ông ấy sẽ phản ứng như thế nào? Tôi chỉ nên làm theo các yêu cầu của Sư phụ. Chúng ta phản đối cuộc bức hại và khiến cho nó phải chấm dứt. Các lính canh thật sự không dám bức hại tôi; ngược lại, họ còn trở nên lịch sự hơn đối với tôi.

Chỉ có bốn học viên bị nhốt ở khu vực giám sát chặt chẽ trong thời gian tôi bị giam tại đó. Đó cũng là nơi mà các học viên bị tra tấn tàn bạo nhất, và tôi thường nghe các đồng tu hét lên trong đau đớn. Tôi bắt đầu viết thư để phơi bày tất cả các vụ tra tấn mà tôi biết. Tổng cộng, tôi đã viết hơn 20 lá thư. Sự tham gia của tôi đã khiến tà ác phải chùn bước. Một lần nọ, có người muốn kéo tôi đi xem các video phỉ báng Pháp Luân Công, nhưng tôi từ chối không đi. Rồi một vài người khác đến đánh đập tôi. Một đội trưởng nhanh chóng ngăn họ lại và nói: “Để cô ta yên. Cô ta là người đã viết các đơn thư khiếu nại.”

Từ các bài giảng của Sư phụ, tôi hiểu rằng cách duy nhất chúng ta có thể thành công là giữ đức tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Miễn là chúng ta đặt niềm tin của mình vào Sư phụ và Đại Pháp, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.

Khi tôi ở trong hang ổ tà ác đó, có người nói với tôi: “Sư phụ của cô nói rằng nếu có ai động đến cô, người đó có thể động đến ông và sẽ có thể động đến vũ trụ này. Vậy tại sao cô lại dao động?” Tôi trả lời: “Anh có biết rằng có một câu khác trước câu này không? Nó nói rằng: ‘Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị.’ (Chuyển Pháp Luân) Mọi điều mà Sư phụ của tôi nói đều là đúng. Chỉ là do chúng tôi không đáp ứng được các yêu cầu của Ngài.”

Ân huệ của Sư phụ là vô biên. Tôi không bao giờ có thể diễn tả bằng lời được hết lòng biết ơn của mình đến Sư phụ. Điều tôi cảm thấy hối tiếc nhất là, vì những sơ hở của chính chúng ta mà tà ác đã phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp, và một số học viên đã qua đời vì bị bức hại. Khi tất cả điều này xảy ra, chính niệm của một mình tôi đã không đủ mạnh để giải thể tà ác lúc đó. Tôi khóc và cảm thấy rất tệ. Sư phụ tôn kính, chúng con nợ Ngài quá nhiều và chúng con sẽ không bao giờ có thể đáp trả được ân huệ vô biên của Ngài, thậm chí dù chỉ một chút.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/11/心里想着师尊-令邪恶胆寒-293748.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/4/2373.html

Đăng ngày 19-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share