[MINH HUỆ 02-08-2014]

Con xin kính chào Sư Phụ!

Xin chào các bạn học viên!

Tôi không phải là một trong những học viên thuộc dạng đốn ngộ hay có nhận thức sâu sắc.

Thay vào đó, đôi lúc tôi dường như vấp ngã, và bị tụt lại trong tu luyện. Thủa đầu,việc tu luyện có vẻ rõ ràng và đơn giản. Hàng ngày tôi học Pháp và luyện công. Ban đầu, giống như tất cả các học viên, tôi gặp phải khảo nghiệm khá lớn từ gia đình. Tôi liên tục tự nhủ mình có một mối quan hệ nhân duyên tiền kiếp với những người này, rõ ràng tôi nợ họ rất nhiều. Tôi cố hết sức từ bi, vì đối với người phương Tây, họ không hiểu Pháp Luân Đại Pháp là gì hay tại sao tôi cần tham gia vào những hạng mục để cho mọi người biết về cuộc bức hại.

Trong vòng một vài năm, gia đình tôi ngừng can nhiễu. Thậm chí một vài lần tôi còn nghe chồng mình khoe với mọi người rằng: “Tất cả các học viên Pháp Luân Công là những người có học vấn cao. Một số người là giáo sư đại học, một số là bác sĩ và hầu hết là những kỹ sư có thu nhập tới sáu con số!” Đôi khi, căng thẳng giữa chúng tôi sẽ bùng phát trở lại. Cuối cùng tôi đã bắt đầu thấy thái độ của chồng mình như một tấm gương, phản ánh trạng thái tu luyện của tôi.

Lý do tôi đề cập đến vấn đề này là quan sát thái độ của chồng thường phản ánh trạng thái tu luyện của tôi, đôi khi anh buồn và bắt đầu phàn nàn, tôi sẽ giảng chân tướng cho anh một lần nữa. Điều đó giúp tôi thấu hiểu chúng ta cần phải giảng chân tướng như thế nào, và sau đó thỉnh thoảng tôi lại giảng chân tướng cho mọi người mặc dù họ dường như đã hiểu và cảm thấy vừa ý.

Để giúp nhiều người hơn biết về tội ác mổ cướp nội tạng, nâng cao nhận thức về Nghị quyết 281 của Hạ viện, điều phối viên đề xuất rằng chúng tôi nên bắt đầu thu thập chữ ký.

Tôi sống gần Detroit, một thành phố đã một thời trù phú và hùng mạnh đang trở nên ngày càng tàn lụi, hoang vắng và tràn ngập những bức hoạ graffiti. Do tỷ lệ tội phạm cao, hầu hết những người có tiền đã chuyển đến những vùng ngoại ô. Tuy nhiên, họ không nỡ lòng từ bỏ khu chợ nông trang 120 năm tuổi, một di tích đáng trân trọng. Mặc dù khu chợ được bao quanh bởi những ngôi nhà bị cháy và cỏ dại um tùm, mỗi tuần hàng ngàn người tới khu chợ nông trang, và điều phối viên của chúng tôi thấy đây có thể là một nơi tốt để thu thập chữ ký.

Các đồng tu thấy rằng thu thập chữ ký sẽ là một cách tuyệt vời để giảng chân tướng và cho mọi người cơ hội đặt định bản thân. Chữ ký thu thập được từ những cử tri sẽ khích lệ các quan chức chính quyền địa phương đồng bảo trợ nghị quyết.

Vì đã sinh ra và lớn lên ở Detroit, tôi có một hiểu biết sâu sắc về cộng đồng người Mỹ gốc Phi. Sau khi trở thành một học viên và bắt đầu học Pháp tôi trở nên rất quan tâm tới việc cứu người tại Detroit. Tất cả các học viên đều sống ở vùng ngoại ô, và không có các điểm luyện công ở Detroit. Tôi cũng cảm thấy đó không phải là một sự trùng hợp khi cả hai con trai của mình đều kết hôn với phụ nữ người Mỹ gốc Phi.

Bất cứ khi nào có thể tôi lại trở lại khu phố cũ và giảng chân tướng cho mọi người, phân phát tài liệu. Đặc biệt tôi rất lo lắng về người vô gia cư lang thang trên phố. Một học viên khác cùng tôi đã tham gia vào Liên hoan sinh viên quốc tế các trường đại học một vài lần và biểu diễn các bài công pháp. Thật không may, chúng tôi không thể nghĩ ra một cách hiệu quả để giảng chân tướng cho cộng đồng dân cư lớn hơn.

Năm ngoái, ngay sau khi nghe nói rằng chúng tôi sẽ đi đến chợ nông trang ở Detroit để thu thập chữ ký, tôi biết đây là cơ hội và đã hy vọng. Khu chợ họp vào thứ bảy trước 7 giờ sáng. Thứ bảy hàng tuần ngay sau thời gian phát chính niệm, tôi vội vàng tới chợ. Đó thực sự là một nỗ lực nhóm, và mỗi tuần một số học viên cao niên người Trung Quốc đi từ cách xa hàng dặm đến hỗ trợ.

Một học viên trẻ vừa mới chuyển đến vùng chúng tôi cũng nhiệt tình bớt chút thời gian bận rộn của mình lái xe đưa các dì ra chợ, và cũng dành nhiều thời gian hỗ trợ. Tôi rất cảm động. Mặc dù hầu hết các dì không thể nói tiếng Anh nhưng họ có chính niệm mạnh mẽ. Trong khi tôi chỉ đứng đó, đề nghị từng người một ký, họ đã làm việc theo nhóm.

Một dì không thể nói tiếng Anh, sẽ đứng, phát chính niệm hay biểu diễn các bài công pháp. Một người có thể nói tiếng Anh sẽ đứng ở phía trước, đề nghị mọi người ký tên thỉnh nguyện. Nếu một người dừng lại ký, họ sẽ nhanh chóng đưa những người khác trong nhóm người đi qua ký. Một học viên mới đến từ Trung Quốc, không biết tiếng Anh, đã có thể thu thập hàng trăm chữ ký chỉ bằng cách phát chính niệm và chỉ vào bảng.

Vì chúng tôi không thể giơ cao biển hiệu, và thỉnh thoảng phải di chuyển tới khu vực ra vào đông đúc, một dì khéo tay đã làm một giá vẽ giữ áp phích và treo bảng. Rõ ràng nó đã chạm tới phần biết của mọi người, nhiều người ôm chầm lấy tôi, và đề nghị tôi cảm ơn các học viên Trung Quốc đã tới Detroit cho họ biết về các vi phạm nhân quyền khủng khiếp ở Trung Quốc. Một số đã khóc. Một số đưa bạn bè của họ đến, và bảo họ ký tên thỉnh nguyện.

Nhờ sự an bài của Sư Phụ, chúng tôi đã có cơ hội làm việc cùng nhau, các nghị sĩ sống ở quận nơi có khu chợ đóng, quyết định đồng bảo trợ nghị quyết. Chúng tôi đã thu thập được hàng ngàn chữ ký, và nó thực sự là một bước đột phá!

Thật tiếc nghị quyết đã không được bỏ phiếu ngay, và các điều phối viên trong khu vực cảm thấy đó là một cơ hội để cứu thêm nhiều người. Mùa hè này, chúng tôi tiếp tục thu thập chữ ký, tập trung vào những khu vực chưa được giảng chân tướng, hoặc thực hiện chưa tốt. Tôi bắt đầu đứng bên ngoài văn phòng chính của thành phố, cuối tuần một vài đồng tu tham gia cùng tôi tại khu chợ. Mặc dù chúng tôi có một điểm luyện công trong vùng, tôi rất ngạc nhiên khi biết rằng một số người chưa nghe nói về Pháp Luân Công hay tội ác mổ cướp nội tạng.

Vì khu chợ nông trang dường như là một nơi tốt để trò chuyện với một số người, chúng tôi đã tới một chợ ở một thành phố mà chúng tôi chưa tới. Cuối tuần, sau khi một học viên rời đi, tôi đã đứng đó vài giờ, giọng nói yếu dần. Một người phụ nữ quay lại và nói: “Gần như tôi không nghe thấy gì cả. Chị chờ ở đó! Tôi sẽ trở lại.” Cô ấy nhanh chóng trở lại, và tôi đã giải thích lý do tại sao tôi đề nghị mọi người ký tên thỉnh nguyện. Sau khi ký, cô ấy nói “Việc này là rất quan trọng! Chị cần phải làm cho tất cả mọi người ký! Chị đang quá nhỏ nhẹ đấy!”

Khi người tiếp mà tôi đề nghị ký cứ đi tiếp, cô ấy hét lên: “Này bạn cần ký đã! Đừng phớt lờ cô ấy, cô ấy đang đề nghị bạn ký tên cho một việc quan trọng mà sau này bạn sẽ cảm thấy nó rất tốt đấy!” Ngay lập tức người đàn ông quay lại và ký tên thỉnh nguyện.

Mười phút sau, cô ấy đứng bên cạnh, nhấn mạnh rằng những người bỏ qua tôi hay từ chối ký, đã ký tên thỉnh nguyện. Tôi rất vui vì: Có lẽ cô ấy đã tới đúng lúc chúng sinh của mình đi qua, và cô ấy đã thực hiện phần trách nhiệm của mình để đảm bảo rằng họ đã được cứu.

Trước khi rời đi, cô chỉ tay về phía tôi và nghiêm khắc nói: “Hãy nhớ rằng, chị cần phải nói to! Hãy nhìn tất cả những người đi bộ ngang qua mà chưa ký này!” Tôi cảm thấy Sư phụ đã gửi cô ấy đến để nhắc nhở và khích lệ tôi.

Năm nay chúng tôi đã không thể thu thập hàng ngàn chữ ký. Tôi chỉ có thể nói về việc mình đã không hoàn thành phần việc của mình trong năm nay.

Hướng nội, tôi thấy rằng mình đã quá gắn bó với Detroit, và không quan tâm đầy đủ đến những người đang chờ để được cứu ở các thành phố khác. Mặc dù Chính Pháp vẫn chưa kết thúc, tôi cảm thấy hối tiếc khi hướng nội và nhìn thấy nhiều cơ hội tôi đã bỏ lỡ, hoặc đã làm không tốt.

Khi mới tu luyện, tôi đã có một số thời điểm căng thẳng với một số dì người Trung Quốc. Họ từ bi bỏ qua sai lầm của tôi, và tới hỗ trợ đợt vận động xin chữ ký năm ngoái. Điều đó thật sự tuyệt vời! Chúng tôi rất ít giao tiếp, nhưng chúng tôi thực sự đã làm việc với nhau như một chỉnh thể để cứu người.

Xin các học viên vui lòng chỉ ra bất kỳ sai lầm tôi đã mắc, hoặc bất cứ điều gì tôi nói không dựa trên Pháp.

(Chia sẻ tại Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp vùng Trung Mỹ 2014 )


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/2/在支持国会281决议征签中向人们讲真相-295481.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/3/2362.html

Đăng ngày 16-09-2014: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share