[MINH HUỆ 25-06-2014] Mùa xuân năm 2012, tôi đã đảm nhận công việc nấu ăn trong một nhà máy [sản xuất] đồ nội thất. Trong những ngày đầu, chỉ có một người bảo vệ lớn tuổi và một công nhân hợp đồng đến ăn cơm trưa. Tôi đã tự hỏi rằng tại sao lại có quá ít người đến căng tin đến thế.

Người bảo vệ thấy tôi không hiểu được nên đã nói với tôi: “Căng tin này đã được mở ra và lại đóng cửa ba hay bốn lần rồi, và mỗi lần cũng chỉ nấu ăn được vài ngày thôi. Thật khó để duy trì được một nhà ăn.”

Bố của tổng giám đốc nhà máy đã nói với tôi: “Chuẩn bị bữa ăn cho nhiều người là một công việc khó khăn. Những đầu bếp trước kia đã bị các công nhân gây khó dễ và họ đã bị đuổi việc. Chị cần phải báo cho quản lý biết nếu như có ai đó gây khó khăn cho chị. Đừng bao che cho họ. Ông ấy nói thêm: “Nếu chị đến ăn ở một quán ăn, chị buộc phải lựa chọn đồ ăn có sẵn ở đó hoặc là chị sẽ không đến đó.”

Sau khi nghe được điều này, tôi đã không tự tin, nhưng tôi nghĩ: “Dù sao thì cũng ở đây rồi, mình sẽ thử xem sao.”

Theo quy định của nhà máy, người nấu ăn sẽ phụ trách các bữa ăn và chi phí cho các bữa ăn sẽ được trừ vào tiền lương của các công nhân vào cuối tháng. Hàng ngày người làm bếp phải trả tiền cho các cửa hàng rau và thịt. Các mặt hàng mua về sẽ được cân và được một người [bất kỳ] được chỉ định ở trong nhà máy ký nhận. Sau đó đầu bếp sẽ đưa tờ giấy kê các khoản chi phí đã được ký nhận đó đến cho người quản lý bộ phận của anh/cô ấy để được thanh toán số tiền đã chi trả đó. Quả là mất nhiều thời gian cho công việc đó, vì thường thì cả hai người đó đều không luôn có mặt ở đó.

Ngày đầu tiên khi tôi đi chợ vào sáng sớm để cố gắng mua được những rau tươi và dầu ăn với giá tương đối thấp hơn, và sau đó tôi chọn thịt tươi ngon.

Tôi đã cố gắng hết sức để chuẩn bị những bữa ăn ngon, và cố gắng chăm sóc từng công nhân, một số người trong số đó đã quên không đăng ký đặt ăn bữa trưa và một số trường hợp đặc biệt khác nữa. Sau khi những người công nhân này rời đi, tôi thường kiểm tra lại những đồ ăn thừa ở trong bát của họ để tìm cách cải thiện bữa ăn tiếp theo.

Số lượng công nhân đến căng tin đã bắt đầu tăng lên. Nhưng không chỉ có vậy, sau khi tính toán vào cuối tháng, thì mỗi người chỉ mất có 4 nhân dân tệ cho một bữa ăn trưa (mức giá này là rất tiết kiệm).

Sang tháng sau, nhiều công nhân đến ăn trưa hơn. Tin tức về đồ ăn trong căng tin rất ngon đã lan rộng khắp nhà máy. Tôi cũng đã được yêu cầu chuẩn bị bữa ăn cho các vị khách của nhà máy.

Chẳng mấy chốc đã sang hè. Nhà máy đã dự trữ một số củ cải mà rễ của nó đã rất dài. Tôi đã hầm hoặc chiên chúng vài lần, một số công nhân thấy chán nó và than phiền rằng nhà máy đã cho họ ăn củ cải quá thường xuyên. Một số củ cải đã phải đổ bỏ khi họ ăn không thấy ngon. Tôi đã nghĩ rằng những người công nhân đó hẳn là sẽ thích ăn bánh bao nhồi củ cải. Nhưng làm bánh bao nhồi củ cải cho hàng chục công nhân ăn quả là không phải việc dễ dàng. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi cần làm việc chăm chỉ hơn nữa để công nhân có những bữa ăn ngon hơn và đồng thời cũng tránh việc củ cải bị đổ bỏ.

Ngày hôm sau tôi đến bếp ăn từ sớm và tất bật với việc làm bánh bao, đến nỗi người tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng tôi đã có thể làm đủ số bánh bao nhồi củ cải trước khi các công nhân đến căng tin để ăn trưa. Họ đã thích thú với bữa ăn trưa và và họ đã khen ngợi bữa ăn.

Cuối năm đó tôi đã nghỉ việc bởi vì tôi cần phải giải quyết một số vấn đề của gia đình. Vài tháng sau đó, tôi đã gặp vài công nhân của nhà máy. Họ nói với tôi: “Sau khi chị rời đi, nhà máy đã thuê một người nấu ăn khác, và giá mỗi bữa ăn đã tăng lên 6 nhân dân tệ, còn chất lượng thì rất tệ. Bây giờ chỉ có vài người đến căng tin để ăn trưa và nó sẽ lại sớm bị đóng của thôi. Chị hãy quay lại [làm] đi. Nếu nhà máy không tăng lương cho chị, thì công nhân chúng tôi sẽ lấy tiền túi của mình để bồi dưỡng thêm cho chị.”

Tôi đã rất xúc động khi biết rằng tôi được các công nhân rất quý trọng. Tôi đã cảm tạ Sư phụ, người đã dạy chúng ta phải luôn nghĩ cho người khác trước.

Vài ngày sau đó, giám đốc nhà máy đã gọi điện cho tôi và nói: “Chúng tôi rất nhớ chị, mong chị hãy quay lại [nhà máy], và chúng tôi sẽ tăng thêm ngày nghỉ cho chị. Hãy cho chúng tôi biết nếu chị có những đề nghị nào khác nữa, và chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng những yêu cầu của chị.”

Tôi không hứa vì với ông ấy cả, vì những vấn đề của gia đình tôi vẫn chưa được giải quyết. Vài ngày sau đó, người giám đốc đó lại gọi cho tôi với đề nghị tương tự, do đó tôi đã quay lại nhà máy. Các công nhân đã rất vui mừng, và thông tin tôi đã quay lại bếp ăn đã nhanh chóng lan rộng. Ngày hôm sau, nhiều công nhân đến ăn trưa ở căng tin đến nỗi đã không có đủ bàn ăn [cho họ]!

Tôi rất trân quý những ngày tôi làm việc ở nhà máy cùng với những công nhân đó. Những người cao tuổi và những thanh niên đã làm bạn với tôi. Tôi đã nói cho phần lớn trong số họ biết về chân tướng Pháp Luân Công. Họ tin tưởng tôi, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, nhiều người trong số họ đã thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/25/伙房的故事-293916.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/20/2125.html

Đăng ngày 01-09-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share