Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-07-2014] Bốn năm trước tôi đã đến một khu vực miền núi xa xôi để phân phát tài liệu về Pháp Luân Công. Đến trưa, tôi vẫn còn khoảng mười đĩa DVD khi tôi gặp một nhóm học sinh. Một cô bé khoảng 7 hoặc 8 tuổi đã hỏi tôi cho cháu các đĩa DVD. Tôi nói rằng: “Cô chỉ có thể cho cháu được một đĩa, và các cháu có thể chia sẻ nó cùng nhau. Cô cần phải giữ các đĩa DVD còn lại cho những người khác.” Cô bé đe dọa tôi và nói: “Hãy cho cháu tất cả. Nếu không cháu sẽ hét lên cho ai đó đến bắt cô.”

Cô bé đã thực sự hét lên và một người đàn ông khoảng 50 tuổi đã vội vã tới. Ông ta túm lấy quần áo tôi và buộc tội tôi gây hại. Tôi nói: “Tôi ở đây là để nói cho ông sự thật về Pháp Luân Công. Hãy thả tôi ra!”

Ông ấy kéo tôi về phía ngôi làng và hô lên với một nhóm người. Tôi đã nghĩ: “Đây là một cơ hội tốt để giảng chân tướng.” Mọi người bước đến đều lắng nghe và đã minh bạch.

Tuy nhiên, người đàn ông đó vẫn không bị thuyết phục và muốn gọi cho cảnh sát. Tôi đã cười và nói: “Đừng. Đừng làm điều đó, nó sẽ làm hại chính ông và những người khác.” Ông ta nói: “Tôi mặc kệ”. Tôi bình tĩnh nói: “Đừng gọi. Cuộc gọi sẽ không thực hiện được đâu.” Tôi thầm cầu xin Sư phụ gia trì cho mình. Không nghi ngờ gì, ông ta đã không thể gọi được. Ông ta đã gọi cho đồn cảnh sát tiếp theo nhưng vẫn không thể gọi được. Cuối cùng, điện thoại của ông ấy cũng bị sập nguồn.

Thất bại, ông ta tức giận giơ nắm đấm để đánh tôi. Tôi đã không nổi giận và tiếp tục cười. Tôi nói: “Không nên như vậy. Điều đó không tốt cho ông đâu.”

Ông ta nói quyết liệt: “Đừng cười với tôi. Tôi sẽ đánh cô ngay cả khi cô cười.” Tôi nói: “Tôi không sợ ông, vì ông không thể chạm vào tôi được.” Ông ta nghiến răng tức giận, giơ nắm đấm với bàn tay vẫn còn run rẩy nhưng không dám đánh tôi.

Sau một lúc, một người nào đó đã đến cạnh, kéo ông ta ra và bảo ông ấy để tôi đi. Tuy nhiên, ông ta vẫn kiên quyết. Ông ấy mượn điện thoại của ai đó và gọi cho quân đội địa phương. Khi người sĩ quan đến, tôi đã giảng chân tướng cho người đó và tặng anh một số tài liệu. Anh ấy biết tôi là một người tốt nên đã quyết định không can thiệp.

Sau đó, một cụ già đã đến và nói: “Cô đã nói xong rồi. Hãy rời đi nhanh lên.” Tôi biết rằng Sư phụ đang điểm hóa để tôi rời đi.

Trải nghiệm này đã khiến tôi thực sự nhận ra rằng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”
(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Sư phụ chắc chắn sẽ để chúng ta thể hiện phần thần của mình miễn là chúng ta luôn giữ vững chính niệm và chính hành.

Cảnh sát hành ác thay đổi

Các học viên khác và tôi đã bị bắt giữ khi chúng tôi đi ra ngoài để dán tài liệu giảng chân tướng. Tôi vẫn luyện các bài công pháp, phát chính niệm và ghi nhớ Pháp mỗi ngày khi ở trong trại giam. Tôi than phiền rằng quyền lợi của tôi đã bị xâm phạm khi tôi không được phép tu luyện. Một lính canh gọi tôi vào phòng của anh ta để nói chuyện. Anh ta muốn tôi làm theo các thủ tục khai báo của họ nhưng tôi đã từ chối. Anh ta khóa cửa, kéo tóc và bắt đầu đánh tôi.

Tôi rất bình tĩnh. Tôi biết họ sẽ bắt đầu đánh tôi khi họ đóng cửa, bởi vì họ sợ bị phát hiện, vì vậy tôi đã hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Tôi tiếp tục hô lên trong khi họ đánh tôi. Họ đã dừng lại khi họ mệt. Đầu của tôi đầy những vết bầm, nhưng tôi không cảm thấy đau. Tôi biết rằng Sư phụ đang chịu đựng đau đớn cho tôi.

Họ kéo tóc tôi và đập đầu tôi vào tường. Tôi đẩy họ ra và nói một cách nghiêm khắc: “Liệu một người tu luyện Pháp Luân Công có sợ chết không?” Họ ngay lập tức buông tôi ra và rót cho tôi một ly nước. Họ hỏi tôi một cách bình tĩnh: “Cô có ghét chúng tôi không?” Tôi đã trả lời: “Không, tôi không ghét các anh. Chúng tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Làm sao tôi có thể ghét các anh chứ?”

Họ thấy tôi rất kiên định và đã hỏi vì sao tôi tu luyện. Tôi đã chia sẻ những trải nghiệm của mình để giảng chân tướng cho họ, và họ đã bày tỏ sự đồng tình của mình. Hai ngày sau, họ mua cho tôi một bộ quần áo đẹp. Tôi rất vui vì họ đã quyết định làm những điều đúng đắn, vì như thế họ đã tự chọn cho mình một vị trí tốt.

Tôi đã bắt đầu tu luyện như thế nào

Sức khỏe của tôi rất yếu khi tôi còn trẻ và cha mẹ tôi đã dành tất cả số tiền tiết kiệm của họ để điều trị cho tôi. Năm 1998, cha tôi có cơ hội để bắt đầu tu luyện. Tôi đã được chứng kiến uy lực siêu thường của Đại Pháp. Bệnh đau đầu nan y của ông đã hết và đôi chân tàn tật của ông đã trở lại bình thường. Ông không còn những tính xấu nữa.

Những thay đổi của cha tôi khiến tôi tò mò. Tôi đã mượn ông cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau một lần đọc cuốn sách, tôi đã tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi mà mình đã tự hỏi trong nhiều năm, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công cùng với cha mình.

Tôi trở nên mạnh mẽ và khỏe mạnh sau khi tu luyện. Tôi đã thay đổi từ bi quan thành vui vẻ. Có thể đắc được Đại Pháp của vũ trụ, cuộc sống trở nên quý giá và thật đẹp!

Trở thành một đệ tử chân tu

Có một gánh nặng ở nhà vì mẹ tôi chết trẻ. Để giúp cha, tôi đã bắt đầu làm việc khi mới 16 tuổi để kiếm tiền trả học phí cho anh mình. Vì tôi phải ở ký túc xá khi làm việc ở một nhà máy, tôi đã không thể học Pháp và luyện công. ĐCSTQ lúc đó đang đàn áp Pháp Luân Công một cách rất khốc liệt.

Sư phụ đã dùng nghiệp bệnh để điểm hóa cho tôi về nhà. Tôi đã nhớ lại những gì Sư phụ giảng:

“Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi minh bạch ra rằng khi trở thành một đệ tử chân tu và có yêu cầu một cách nghiêm khắc đối với bản thân mình, tôi sẽ có thể thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử và sự luân hồi.

Tôi tìm thấy một công việc trong một thành phố gần nhà và thuê một phòng trọ. Bằng cách đó, tôi có thể học Pháp và luyện công mỗi ngày. Tôi cũng mang tài liệu giảng chân tướng bên mình và phân phát chúng khi tôi có thời gian. Cha tôi đề nghị tôi nên viết một lá thư giảng rõ chân tướng của mình khi tôi không có đủ tài liệu và không có thời gian về nhà để lấy thêm.

Trong quá khứ, rất khó khăn để tôi có thể viết một bài văn. Tuy nhiên, bây giờ tôi là một đệ tử Đại Pháp. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ khi tôi đặt tâm mình vào đó. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi có thể cầm bút viết. Tôi không cần phải viết nháp và có thể viết hàng chục bức thư mỗi ngày. Tôi phân phát chúng sau khi hết giờ làm việc. Tôi cũng phát chính niệm thanh trừ can nhiễu của tà ác khi tôi phân phát các bức thư. Có thể là vì tôi chân thành muốn cứu người nên đã cảm động họ, và họ luôn luôn nhận lá thư một cách vui vẻ.

Tôi cảm thấy hạnh phúc cho tất cả những người đã nhận lá thư của tôi. Tôi đặt tất cả tâm mình vào việc viết mỗi lá thư. Mặc dù vào năm 2004 cuộc bức hại rất đáng sợ, tôi đã có thể có chính niệm và chính hành dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ. Tôi cố gắng hết mình để cứu thêm chúng sinh và không có chấp trước sợ hãi. Tôi không nghi ngờ gì vào việc mọi thứ đã được an bài bởi Sư phụ từ bi của chúng ta và tôi chỉ cần chiểu theo những yêu cầu của Sư phụ để làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/2/把坏事变成救人的机会-292657.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/19/2099.html

Đăng ngày 27-08-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share