Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-06-2014] Tháng 08 năm 2004, một đồng tu người cùng phối hợp với tôi thành lập điểm lưu giữ tài liệu thông tin đã bị bắt giữ phi pháp. Một người nhà của anh ấy đã chuyển các băng tiếng và sách Đại Pháp đến chỗ tôi và nói với tôi rằng cảnh sát đã theo dõi anh ấy suốt hai tháng nay.

Ban đầu khi nghe thấy điều đó tôi đã khởi tâm sợ hãi. Tôi nghĩ nếu chính quyền đã theo dõi anh ấy, họ sẽ có thể tìm ra điểm cất giữ tài liệu của chúng tôi. Tôi tự hỏi mình biết làm thế nào khi có quá nhiều sách, vật tư, và giấy in như thế này!

Lúc đó, tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:

“Một bất động có thể [ức] chế vạn động.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc) (tạm dịch)

Tôi nghĩ: “Nếu mình bất động tâm, thi chúng không thể làm gì cả.” Tôi chỉ chuyển một vài cuốn sách đến nhà của các học viên khác và phần còn lại giữ tại nhà tôi. Tôi đã điều chỉnh tâm thái và chỉ giữ một niệm duy nhất: giải cứu đồng tu sớm nhất có thể.

Tôi đã thảo luận với vợ của đồng tu đó và lên kế hoạch giải cứu anh ấy. Tuy nhiên, vợ của anh ấy đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của mình, nên tôi đã rất khó khăn để thuyết phục cô ấy. Tôi đã đề nghị các đồng tu khác hỗ trợ phát chính niệm, và thảo luận với các luật sư. Tôi cũng gặp những người mà tôi biết rằng họ đang làm việc ở đồn cảnh sát nơi mà đồng tu đó đang bị giam giữ, và tôi đã giảng chân tướng cho họ. Chiều ngày hôm đó, tôi cũng phát tài liệu giảng chân tướng ở gần nhà của học viên và đồn cảnh sát nơi học viên đó đang bị giam giữ.

Tôi nhớ lại ngày hôm đó tại đồn cảnh sát tôi đã gặp một người mà tôi từng quen biết. Tại lối vào tôi được yêu cầu cung cấp số chứng minh nhân dân của mình, lúc đó tôi có đôi chút mất bình tĩnh. Nhưng ngay lúc họ kiểm tra chứng minh nhân dân của tôi, tôi đã cảm thấy rằng tôi quá to lớn còn những cảnh sát kia quá ư nhỏ bé, và tâm sợ hãi của tôi bỗng nhiên biến mất. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã gia trì cho mình.

Khi tôi gặp người mà tôi đã quen biết đó, tôi nhanh chóng nói với anh ta lý do mà tôi ở đây, vì anh ấy đã biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã hỏi xem liệu anh có thể giúp thả học viên đang bị bắt giữ kia ra không.

Anh ấy nói: “Anh thật sự rất dũng cảm khi dám đến đây để nói về Pháp Luân Công.” Sau đó anh ấy hỏi tôi lý do mà đồng tu kia bị bắt giữ. Tôi đã nói với anh rằng chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và giục anh ấy giúp thả học viên kia ra ngay lập tức.

Sau đó tôi nói với anh về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với anh ấy rằng, trong quá khứ, việc cấp thức ăn cho hòa thượng là đã có thể tích đức, còn ngày nay, việc giúp đỡ một học viên Pháp Luân Công có thể tích đại đức.

Anh ấy thực tâm nói rằng anh ta không biết về điều đó nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để giúp học viên kia. Anh cũng bảo đảm với tôi rằng anh sẽ yêu cầu cảnh sát không được đánh đập học viên kia.

Tôi nói: “Chúng tôi luôn ghi nhớ việc anh giúp đỡ một đệ tử Đại Pháp, và những điều anh làm sẽ có phúc phận.” Khi tôi đi ra khỏi đồn cảnh sát, một lần nữa tôi cảm nhận rõ một luồng nhiệt từ đỉnh đầu xuống thông thấu toàn thân. Con cảm tạ Sư phụ từ bi bảo hộ!

Ba tuần sau, học viên đó đã chính niệm chính hành rời khỏi trung tâm giam giữ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/14/不动心,邪恶就什么都动不了-293453.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/26/2230.html

Đăng ngày 23-08-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share