[MINH HUỆ 27-06-2014] Tôi đã may mắn được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 1998. Vào thời điểm đó, gia đình tôi rất nghèo và thậm chí chúng tôi còn nợ tiền người ta. Không cần phải nói, mối quan hệ giữa hai vợ chồng tôi rất căng thẳng. Anh thường xuyên trút giận bằng cách đánh hoặc la mắng tôi, hay ném đồ đạc.

Anh từ chối chi tiền lương của mình cho những nhu cầu thiết yếu trong gia đình. Tôi không biết anh kiếm được bao nhiêu tiền, và anh cũng không cho phép tôi hỏi. Anh thường đánh bạc và đi vay khi hết tiền. Anh ấy cũng qua lại với nhiều người phụ nữ khác. Tôi rất tức giận nhưng tôi không dám nói gì. Tôi thường khóc và cảm thấy cuộc sống thật đau khổ và mệt mỏi. Tôi đã nghĩ đến chuyện tự tử một vài lần, nhưng khi nhìn những đứa con bé bỏng, tôi không muốn rời xa chúng. Vì vậy, tôi đã bí mật lên kế hoạch cho con kết hôn sớm, sau đó sẽ ly hôn.

Năm 1998, cả hai con tôi kết hôn. Tất cả mọi người nói rằng tôi đã qua khổ nạn và những đau khổ đã chấm dứt. Nhưng tôi đã từ bỏ ý định ly dị. Tại sao vậy? Vì tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua học Pháp, tôi ngộ ra rằng tại sao mình phải chịu đựng rất nhiều và tại sao anh ấy lại đối xử với tôi tệ bạc như vậy. Những điều này đều là do nghiệp lực gây nên và tôi phải trả nợ. Lần đầu tiên sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy rằng đây là một cuốn sách quý. Trước đó, tôi chưa bao giờ nghe về các nguyên lý trong cuốn sách. Cùng với toàn bộ lạp tử trong cơ thể của mình, tôi nghĩ rằng: “Tôi sẽ nghe theo Sư phụ, tu luyện tinh tấn, và trở thành một người tốt và thật sự cao quý.”

Mặc dù tôi đã từ bỏ ý định ly hôn, những oán hận của tôi với chồng rất mạnh mẽ.  Sự oán hận này giống như một hòn đá lớn đè lên tâm tôi, sự hận thù giống như những đám mây đen lơ lửng trên đầu. Chồng tôi vẫn ra ngoài đánh bạc và đến nửa đêm mới về nhà. Để trang trải cho gia đình, tôi làm việc từ sáng tới khuya. Tôi cũng phải trả nợ cờ bạc cho chồng.

Tuy nhiên, anh ấy vẫn không hài lòng và thường tìm cớ la mắng tôi.

Anh ném và đập vỡ toàn bộ đồ đạc có giá trị trong nhà. Sau khi thấy anh nổi giận một lần nữa, những người bạn thân và hàng xóm thường nói với tôi: “Mọi chuyện sẽ có kết cục tồi tệ nếu chị cứ sống với anh ta! Hãy ly dị anh ta càng sớm càng tốt đi thôi!” Nhưng tôi luôn nghĩ rằng mình không thể ly hôn vì tôi là một người tu luyện và phải là một người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi sẽ học và ghi nhớ Pháp bất cứ khi nào có thời gian và tìm kiếm giải đáp từ Pháp. Bất cứ khi nào tôi gặp vấn đề, tôi sẽ nhớ:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (“Thế nào là Nhẫn” – Tinh tấn yếu chỉ)

” Làm người tu luyện, thì hết thảy những khổ não gặp ở người thường đều là vượt quan; hết thảy tán dương gặp phải đều là khảo nghiệm..” (“Người tu tự ở trong ấy” – Tinh tấn yếu chỉ)

Những lời của Sư phụ là chìa khóa hóa giải mọi khúc mắc trong tâm. Tôi không còn ghét chồng như trước. Giọng điệu và thái độ của tôi khi nói chuyện với anh cũng thay đổi. Tôi quan tâm đến những nhu cầu của anh. Anh cũng thay đổi và trở nên bình tĩnh hơn.

Trong khi tôi đang làm việc vào tháng 06 năm 2011, con trai tôi gọi điện và nói rằng cháu nhớ mẹ, nên cháu đang trên đường đến thăm tôi. Tôi bảo cháu đừng đến vì tôi đang rất bận, nhưng cháu vẫn đến. Khi cùng con trai về nhà, chúng tôi bắt gặp một cảnh tượng rất kinh hãi. Chồng tôi đang nằm trên giường với một phụ nữ trông trẻ hơn mình 20 tuổi!

Điều duy nhất chồng tôi nói là: “Tại sao cô lại quay về nhà?” Thay vì giận giữ, tôi cảm thấy buồn cho anh. Tôi nói: “Sắc dục là tội nặng nhất trong tất cả các tội. Anh vẫn làm những việc đó ở cái tuổi này sao. Chẳng phải anh đang tới địa ngục? Tôi thật sự không muốn thấy bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra với anh.” Chồng tôi rất sợ và nói người phụ nữ mặc quần áo rồi ra về. Tôi nói: “Đừng đi vội, và đừng sợ. Tôi biết chuyện này từ rất lâu rồi. Cô có chồng, con gái, và còn rất trẻ như vậy. Cô không thể tiếp tục làm những việc như thế này, vì nó không hề tốt cho cô!

“Nếu như cô đang ngoại tình với chồng của một người khác, liệu hậu quả sẽ ra sao?” Tôi cho cô ấy ra về khi tôi đã nói xong. Con trai ôm chầm lấy tôi và thốt lên: “Ôi, mẹ ơi! Chuyện này thật buồn, và thật thảm hại.”

Sau đó các cháu liên tục đề nghị tôi ly dị. Con gái tôi nói: “Bố chưa bao giờ đối xử với mẹ như một con người. Điều này không thể chấp nhận được và thật quá đáng. Mẹ, xin mẹ hãy bỏ ông ấy!” Con trai tôi nói: “Chúng con sẽ chăm sóc bố. Mẹ không cần phải bận tâm về ông ấy.” Tôi nói với hai con: “Việc này đều là do mẹ tu chưa tốt.” Tuy nhiên, tôi không chắc mình tu chưa tốt ở điểm nào.

Sau nhiều lần liên tục học các bài giảng của Sư phụ tại các Pháp hội, tâm tính của tôi đề cao rất nhanh. Tôi cũng tham gia vào nhóm học Pháp trong vùng và so sánh trạng thái tu luyện của mình với các bạn đồng tu. Tôi đã học được cách hướng nội và tu nội. Sư phụ đã giảng: “Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo..” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009]”)

Tôi bắt đầu hướng nội và sử dụng Pháp bảo này để chỉ đạo bản thân, dùng tiêu chuẩn của Pháp để chính lại từng lời nói, hành động, ý niệm của mình. Bằng cách liên tục hướng nội và tu thân, những bất đồng giữa hai vợ chồng tôi dần dần được hóa giải. Cho dù anh có thô lỗ hay hà khắc với tôi, tôi quyết tâm không ghét anh nữa.

Vào mùa xuân năm 2012, mẹ tôi tới nhà giúp tôi chăm sóc lũ trẻ do tôi quản lý học sinh gần một trường học. Một ngày nọ con trai gọi cho tôi và đề cập đến vấn đề nuôi cháu trai của mình, vì chồng tôi không đồng ý trả tiền nuôi dưỡng. Tôi nói với con mình rằng tôi sẽ trả tiền nuôi dưỡng. Chồng tôi đã nghe lén cuộc gọi.

Anh rất tức giận và nói rằng hai mẹ con tôi đang chống đối và từ chối nghe lời anh. Tôi nói với anh về các Pháp lý, nhưng anh không nghe. Anh đánh tôi trước mặt mẹ mình. Người mẹ 80 tuổi của tôi rất tức giận khi chứng kiến điều này và hỏi anh: “Con gái tôi đã làm gì sai khiến anh phải đánh nó? Việc này chẳng khác gì anh đang đánh tôi?” Anh nói rằng mẹ tôi đang bênh tôi, sau đó ném xuống đất và đập vỡ TV LCD, máy tính, và bình nước giữ nhiệt tôi vừa mua.

Mẹ tôi cảm thấy buồn vô cùng. Bà hỏi tôi: “Nếu anh ta đối xử với con như thế này trước mặt mẹ, anh ta sẽ đối xử với con như thế nào nếu mẹ không ở đây?” Tôi nói: “Tất cả là lỗi của con. Con đã tu không tốt.” Sau đó tôi đã kể về những lần anh ấy tôn trọng mẹ mình và mẹ của anh ấy.

Tôi mất ngủ đêm đó. Những gì xảy ra trong quá khứ cứ liên tục ùa về trong kí ức tôi. Tôi tự hỏi: “Liệu mình có phải là đệ tử Đại Pháp không? Mình đã tu được hơn 10 năm. Tại sao mọi chuyện vẫn thế này? Đây là lỗi của ai?” Lần này tôi chợt nhớ lời Sư phụ:

“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma” (“Thuỳ thị thuỳ phi” – Hồng Ngâm (III))

Tạm dịch:

Ai thị ai phi (ai đúng ai sai)

“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”

Đột nhiên tôi ngộ ra. Tôi tự nhủ trong tâm: “Thưa Sư phụ, đó là lỗi của con, lỗi của con.” Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, dường như không có chuyện gì xảy ra. Tôi đã làm bất cứ việc gì cần phải làm. Tôi nấu món yêu thích cho chồng, giặt quần áo bẩn, và nói chuyện với anh.

Trong quá khứ khi sức khỏe của anh không được tốt và bị ốm, anh sẽ phàn nàn với tôi. Tôi sẽ không nói ra, nhưng trong tâm nghĩ rằng: “Anh đã làm quá nhiều điều xấu và đây chính là nghiệp lực. Hãy chịu đau đi.” Tôi vẫn còn oán hận. Bây giờ tôi cảm thấy khác. Tôi thấy rằng anh rất đáng thương khi thấy anh bị ốm và đau đớn.

Một ngày vào mùa xuân năm 2013, anh ấy bắt đầu rầy la về những chuyện nhỏ nhặt. Anh tự đốt một túi quần áo của mình. Anh chỉ vào mặt tôi và nói rằng kết hôn với tôi là điều mà anh hối tiếc nhất trong cuộc đời này, rằng anh đã có thể sống tốt mà không có tôi. Tôi nghĩ thật khôi hài khi chính anh là người không để tôi sống tốt, mà anh lại nói ngược lại. Khi niệm này lóe lên trong trong tâm, tôi chợt nhận ra: “Đây là tâm oán hận.” Tôi không muốn sự oán giận này. Tôi cần phải tu bỏ tâm oán hận.

Ngày hôm sau anh ấy nói rằng mình bị đau toàn thân và nó rất nghiêm trọng. Tôi đưa anh ấy tới gặp bác sĩ. Trên đường về nhà, tôi đã nói chuyện với chồng mình về vẻ đẹp của Đại Pháp, “một người luyện công, cả gia đình được lợi ích.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu”) Anh ấy nói rằng mình cảm thấy rất nhẹ nhõm, như thể trút được một gánh nặng lớn. Sau đó sức khỏe của anh ấy đã cải thiện đáng kể. Tôi quên đi các cuộc xung đột đã qua và chăm sóc anh ấy tốt hơn. Chúng tôi không còn nói về những gì đã xảy ra trước đây. Tôi đang dần dần thay đổi. Anh ấy cũng đang thay đổi.

Lòng từ bi của tôi đã cảm hóa và giúp anh nhận ra sự khác biệt giữa một đệ tử Đại Pháp và một người thường. Tôi cũng thường được nghe những lời khen ngợi từ phía anh, điều chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Năm ngoái trong một cuộc thảo luận với một đồng tu, cô ấy nói rằng, vì cô ấy không tu khẩu khi nói chuyện với chồng, răng cô ấy bị lung lay và thỉnh thoảng bị đau. Tôi ngộ ra rằng đồng tu này chính là tấm gương phản ánh bản thân mình, vì vậy tôi nên hướng nội. Tôi bắt đầu hướng nội. Đôi khi răng của tôi cũng bị đau. Liệu tôi cũng gặp vấn đề không tu khẩu chăng? Sau khi hướng nội, tôi đã tìm ra.

Sau rất nhiều năm, tôi đã tu bỏ được nhiều oán hận của mình với chồng. Nhưng khi mâu thuẫn xuất hiện, tôi sẽ nhớ lại quá khứ và sự oán hận sẽ quay trở lại. Tôi sẽ phàn nàn với bạn bè và con cái về những thiếu sót của chồng mình, để tôi có thể giải tỏa cảm xúc.

Chính vì việc này, người thân và các con tôi đều ghét anh. Làm sao anh ấy không thể phản ứng nếu như bị mọi người ghét? Tôi luôn luôn nói rằng mình không làm tốt và tất cả đều là lỗi của mình nhưng tôi không màng tìm kiếm những việc làm chưa tốt hay đã mắc sai lầm. Lần này tôi đã tìm thấy gốc rễ của vấn đề. Tôi nói với Sư phụ: “Con sai! Con sai!” Chính con là người chưa tu tốt. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta tu theo các đặc tính tối cao của vũ trụ, Chân-Thiện-Nhẫn, vì vậy chúng con không có thù hận. Khi đã ngộ ra, Sư phụ loại bỏ một hòn đá cứng khỏi tôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy tâm mình được tẩy tịnh và cơ thể được tịnh hóa. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc!

Tôi đã không nói chuyện với hai chị, hai anh, hay nhiều người thân khác của chồng mình nhiều năm vì mối quan hệ căng thẳng giữa hai vợ chồng. Sau khi đề cao, tôi liên lạc và cùng chồng đi thăm họ. Tôi mua quà và giảng chân tướng và đề nghị họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tất cả họ đều nhận ra và thoái. Họ cũng nói với chồng tôi rằng anh ấy đã may mắn có một người vợ rất tận tâm và rằng anh ấy nên trân trọng tôi. Chồng tôi rất vui và nói rằng đó là lỗi của anh ấy và anh ấy đã không đối xử tốt với tôi.

Đôi khi bạn bè của anh ấy đến nhà chúng tôi. Tôi luôn luôn coi họ như những người đến gặp tôi để được cứu. Tôi nói với họ chân tướng, vẻ đẹp của Đại Pháp, về những thảm họa đến gần, lý do cần thoái Đảng. Chồng tôi cũng giúp tôi nói về những điều này và nói với họ rằng tôi đã thay đổi như thế nào sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi thay đổi, gia đình của chúng tôi cũng thay đổi. Con chúng tôi chứng kiến việc nhà của chúng tôi, nơi đã từng ngập những cuộc cãi vã không ngừng, ngày càng trở nên hòa bình hơn. Tôi không còn phải làm tất cả việc nhà, không ai cầu kỳ về ăn uống, và mọi đau buồn trong quá khứ đã đi qua.

Con gái tôi thường hỏi về tình hình ở nhà, và tôi dặn cháu không phải lo lắng. Những việc xảy ra trong quá khứ sẽ không tái diễn một lần nữa. Tất cả mọi thứ đã thay đổi. Chồng tôi hạnh phúc mỗi ngày. Hàng ngày tôi làm việc, vì vậy anh ấy chuẩn bị đồ ăn và chờ tôi. Tất cả các hành vi xấu của anh ấy đã chấm dứt. Về phần mình, khi có những điều cần giải quyết, tôi thảo luận, xin ý kiến, tôn trọng và tin tưởng anh.

Con gái tôi cũng nhận thấy những thay đổi tích cực trong tôi trước và sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Cháu cảm động nói: “Chỉ có Đại Pháp mới có thể thay đổi con người!” Năm ngoái, con gái tôi và con rể của tôi cũng bắt đầu tu luyện.

Sau 17 năm tu luyện, cảm giác lớn nhất của tôi là: Chỉ bằng cách tu luyện và hướng nội mới có thể thay đổi mọi thứ. Đó là những gì Sư phụ yêu cầu. Những gì xảy ra trong quá khứ đều đã qua. Các đồng tu đề nghị tôi viết lại trải nghiệm này, vì vậy tôi phải mất vài ngày để nhớ lại hết thảy mọi việc. Tôi hy vọng rằng trải nghiệm này sẽ giúp các bạn đồng tu, những người có những trải nghiệm tương tự.

Trong thời gian hạn hẹp này, tôi chắc chắn sẽ thực hiện lời thệ nguyện của mình, làm tốt ba việc để xứng với từ bi khổ độ cứu độ chúng sinh của Sư phụ! Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/27/向内找修自己-善解冤怨-293958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/10/1986.html

Đăng ngày 11-08-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share