Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19 – 06 – 2014] Khi bà Mai và con gái bà đi cùng nhau, mọi người luôn hỏi: “Hai người có quan hệ thế nào?” Con gái của bà Mai thường trả lời: “Đây là mẹ tôi.” Điều này làm mọi người rất ngạc nhiên. “Tôi nghĩ bà là chị của cô ấy,” họ nói với bà Mai. “Bà trông thật trẻ. Bà đã dùng sản phẩm chăm sóc da gì thế?” Bà Mai luôn trả lời: “Tôi không bao giờ đi đến thẩm mỹ viện hay dùng sản phẩm chăm sóc da. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi càng ngày càng trẻ ra.”

Trước khi bà Mai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay bà. Bà rất ganh đua và không bao giờ chấp nhận thất bại khi còn học trung học. Kết quả là, sức khỏe của bà bị giảm sút bởi một căn bệnh lạ. Bà thường ho ra máu. Bà đã thử rất nhiều loại thuốc nhưng đều vô ích. Căn bệnh trở nên nặng hơn từ khi bà bắt đầu đi làm và sinh con.

Bà Mai đã phải uống thuốc và tiêm. Sợ rằng sức khỏe của cô con gái nhỏ có thể bị ảnh hưởng nên bà đã cai sữa cho con khi cô bé chưa đầy một tuổi và nhờ mẹ chồng chăm sóc con gái.

Chồng của bà Mai đã cùng bà đi đến khắp các bệnh viện lớn nhỏ ở cả tỉnh lẫn địa phương. Các bác sĩ chẩn đoán bà bị giãn phế quản và nói rằng căn bệnh này không thể chữa được. Họ đề nghị phẫu thuật nhưng không nghĩ rằng sẽ có hiệu quả. Họ cho biết phẫu thuật có thể làm cho bệnh nặng hơn. Chi phí phẫu thuật vượt quá khả năng chi trả của gia đình bà Mai, vì vậy, bà quyết định mua ít thuốc và trở về nhà sau khi thảo luận với chồng. Sau một thời gian, các triệu chứng tương tự đã quay trở lại với bà.

Mặc dù bà Mai đã dành gần một nửa tiền lương của bà cho việc thuốc men, bà vẫn không thể làm gì cũng như không thể quan tâm đến bất kỳ điều gì khác. Đôi lúc trong khi ngủ, bà nghe thấy âm thanh trong cổ họng và khạc ra một búng máu. Sau đó bà toát mồ hôi và cảm thấy mệt mỏi. Chồng bà mắc chứng chóng mặt buồn nôn khi nhìn thấy máu, vì vậy, bà Mai không nói cho chồng biết mỗi khi bà ho ra máu.

Càng ngày sức khỏe bà càng đi xuống với các loại bệnh mới xuất hiện như đau lưng, cứng đốt sống cổ, viêm mũi, kinh nguyệt thất thường và chuột rút. Bà không dám uống nước lạnh và chân tay bà lúc nào cũng lạnh.

Bà Mai đến công viên mỗi buổi sáng với hy vọng tìm được một phương pháp chữa bệnh, chẳng hạn như tập Thái Cực Quyền hay một môn khí công nào đó, nhưng đều vô ích.

Học Pháp Luân Công

Khi bà Mai lần đầu tiên luyện các bài công pháp Pháp Luân Công vào năm 1997, bà đổ mồ hôi đầm đìa nhưng lại cảm thấy rất thoải mái. Bà nghĩ rằng bà đổ mồ hôi nhiều như vậy là vì bà quá yếu nhưng thật ra đó là vì Sư phụ (ông Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Công) đang tịnh hóa thân thể cho bà.

Khi bà đọc Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Công, bà nói: “Chà, Pháp Luân Công thật tuyệt vời. Trong sách viết: Công luyện người, cũng được gọi là ‘Pháp luyện người.’ Lúc chư vị không luyện công, công luyện chư vị; vào lúc chư vị luyện công; công cũng luyện chư vị. Chư vị ăn, ngủ, đi làm, cũng đều được công chuyển hoá liên tục. Pháp Luân Đại Pháp rút ngắn quá trình luyện công.”

Đó là lúc bà thật sự trở thành một học viên. Không lâu sau, bà trở nên khỏe mạnh. Bà trông trẻ hơn tuổi và đồng nghiệp của bà thường nói: “Bà Mai là người lớn tuổi nhất trong văn phòng của chúng ta nhưng bà lại là người khỏe mạnh nhất.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/19/办公室年龄最大、身体最棒的梅姐-293668.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/1/1862.html

Đăng ngày 28-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share