Bài viết của Tâm Vũ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thượng Hải, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03 – 06 – 2014] Lên tiếng nói có thể đưa bạn vào tù nếu như bạn đang sống ở Trung Quốc. Một phụ nữ trẻ sống ở Thượng Hải cùng với chồng, con trai, và cha mẹ chồng thuật lại câu chuyện cô đã phủ nhận việc bị ủy ban khu phố địa phương theo dõi như thế nào.

Thỉnh thoảng người ta bị buộc phải phản bội lương tâm của chính mình và họ hoàn toàn nhận thức được rằng họ đang làm điều sai trái. Ủy ban khu phố Thượng Hải nơi tôi sống đã làm theo lệnh của ĐCSTQ để giám sát và sách nhiễu gia đình tôi. Điều này buộc tôi phải lên tiếng.

Chắc hẳn bạn đã nghe nói về hội nghị thượng đỉnh CICA Thượng Hải (hội thảo thường niên về các biện pháp tương tác và xây dựng lòng tin ở châu Á). Tất cả các ủy ban khu phố ở Thượng Hải đều nâng cao cảnh giác trong dịp này. Trước hội nghị thượng đỉnh, họ được chỉ đạo theo dõi các học viên Pháp Luân Công 24/7.

Trong khi tôi đi vắng, bí thư và giám đốc của ủy ban khu phố đã đến nhà chúng tôi và nói chuyện với cha mẹ chồng của tôi. Họ nói với mẹ chồng tôi: “Chúng tôi không có sự lựa chọn. Chúng tôi phải ra lệnh bà báo cáo về con dâu của bà vào thứ Ba và thứ Năm hàng tuần.”

Ngày hôm sau, tôi gọi điện đến văn phòng ủy ban. Bà giám đốc đã trả lời.

“Bà không được chào đón ở nhà của tôi. Xin đừng sách nhiễu tôi hay gia đình tôi lần nữa,” tôi nói. “Và một việc nữa: Mẹ chồng của tôi sẽ không báo cáo các hoạt động của tôi cho bà”.

“Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, chứ không phải là một tội phạm. Tại sao bà lại bảo mẹ chồng của tôi làm một việc như vậy? Các học viên chúng tôi đều là những người tốt theo Chân – Thiện – Nhẫn. Bà không nên trợ giúp một việc xấu xa như vậy. Bà nên tích đức cho bản thân và cho gia đình của bà.”

Giám đốc nói rằng bà ấy phải làm theo lệnh. Bà ấy nói với tôi rằng bà ấy sẽ thảo luận với bí thư Đảng chuyện này.

Tôi khuyên bà ấy: “Tôi đã nói với bà quan điểm của tôi về việc này. Xin đừng phản bội lương tâm của mình.”

Tôi tăng cường phát chính niệm để tà ác không bức hại tôi và gia đình tôi. Tôi cũng cầu xin Sư phụ gia trì.

Cuối cùng, ủy ban khu phố đã ngừng sách nhiễu.

Sách nhiễu không có tác dụng, vì vậy ủy ban khu phố lại thử một chiến thuật khác. Một tối trước Hội Thuyền Rồng, vị giám đốc mang một đĩa bánh bao đến nhà tôi. Sau khi tôi về nhà, cha mẹ chồng của tôi bảo tôi rằng bánh bao là từ ủy ban khu phố.

Sáng hôm sau tôi gọi điện đến cho văn phòng: “Cảm ơn các anh chị vì đã cho tôi bánh bao, nhưng tại sao các anh chị lại đem nó đến? Tôi sẽ không nhận quà mua chuộc, vì tôi là một học viên Pháp Luân Công.”

“Bánh bao là để cho cha mẹ chồng của cô,” bà giám đốc nói. “Họ là những người tốt và đã lớn tuổi. Tôi làm việc này cho những người cao tuổi. Ngoài ra, cô rất tốt, tử tế, và có giáo dục, và cô có một gia đình hạnh phúc. Cô có một người chồng tốt và con trai của cô học hành chăm chỉ”.

“Xin đừng phát tài liệu về cuộc bức hại; đó là trái pháp luật. Sẽ không tốt cho cô. Chúng tôi phải thực hiện mệnh lệnh.”

Tôi cố giải thích tại sao bà ấy không nên thực hiện mệnh lệnh của ĐCSTQ. “Tất cả những gì tôi có được là từ phúc lành của Pháp Luân Công. Tất cả các học viên đều là những người tốt. Chúng tôi đối xử tốt với gia đình của chúng tôi và mọi người. Chúng tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn”.

“Giang Trạch Dân, cựu bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, trả lời một phóng viên của tờ báo tiếng Pháp Le Figaro rằng Pháp Luân Công là tà giáo. Truyền thông nhà nước lập tức phát đi các tin tức mang tiêu đề này. Nếu bà kiểm tra lại các điều luật của Trung Quốc, bà sẽ thấy không có chỗ nào nói rằng Pháp Luân Công là một tà giáo. Tin vào Pháp Luân Công là hợp pháp”.

“ĐCSTQ đã làm quá nhiều điều xấu để khiến người dân chống lại Pháp Luân Công. Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn cũng là do ĐCSTQ dàn dựng. Họ thậm chí còn lấy nội tạng từ các học viên bị giam giữ trong khi họ vẫn còn sống.

“Bây giờ nhiều quan chức bức hại các học viên đang bị bắt giữ. Trong đó có Bạc Hy Lai, cựu bí thư tỉnh Trùng Khánh; Chu Vĩnh Khang, cựu giám đốc an ninh; và Lí Đông Sinh, cựu giám đốc Phòng 610. Sự thật về Pháp Luân Công sẽ sớm được minh bạch.”

Vị bí thư nói: “Tôi đã đến Đài Loan và Hồng Kông. Tôi đã thấy nhiều học viên Pháp Luân Công tự do luyện công trong công viên và đã đọc một số tài liệu thông tin.

“Nhưng cô không thể làm vậy ở Trung Quốc. Cô cần phải cẩn thận. Nếu cô ở Đài Loan, cô sẽ không gặp rắc rối như thế này.”

“Cám ơn bà vì đã tốt bụng nhắc nhở,” tôi nói với bí thư: “Bà là một người tốt bụng. Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Việc này sẽ đem lại cho bà sự bình an và hạnh phúc.”

Bí thư nói rằng bà sắp đi Hoa Kỳ.

“Có nhiều học viên ở đó. Tôi hy vọng bà sẽ đọc thêm tài liệu Pháp Luân Công. Sẽ rất tốt cho bà,” tôi nói với bí thư. Cuối cùng, bà ấy cũng đã cảm ơn tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/3/给居委会主任、书记讲真相-292971.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/12/1612.html

Đăng ngày 07-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share