Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-03-2014] Tôi là một phụ nữ 66 tuổi từ một vùng nông thôn, người đã rất may mắn có thể được bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2005. Kể từ đó, tôi đã trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Thân thể tôi đã bị phụ thể khống chế, và tôi phải chịu đựng rất nhiều bệnh tật trước khi tu luyện Pháp Luân Công. Sau một thời gian ngắn, những phụ thể đó đã được lấy đi và thân thể tôi đã được tịnh hóa nhờ Sư phụ.

Tôi đã cố gắng vượt qua các quan, từng cái một, trong mấy năm tu luyện gần đây của mình. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm về cách tôi đã đột phá những giả tướng về nghiệp bệnh gần đây như thế nào, với hi vọng rằng các bạn đồng tu vẫn còn đang trong can nhiễu của nghiệp bệnh có thể học hỏi từ nó, và chúng ta có thể thăng tiến và đề cao cùng nhau trên con đường tu luyện của mình.

Phủ nhận bức hại của cựu thế lực

Vào mùa thu năm 2012, một ngày, tôi cảm thấy thật khủng khiếp. Miệng tôi bị khô và tôi đã đi tiểu nhiều lần. Tôi phải ăn và uống nhiều hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy yếu và liên tục sụt cân. Tôi từng nặng 80 cân, nhưng trong một thời gian ngắn, tôi sụt mất 25 cân. Mặt tôi đầy nếp nhăn và tôi trông giống như một bà cụ 80 tuổi. Khi người khác gặp tôi, những lời đầu tiên của họ thường là: “Làm thế nào mà chị có thể trở nên gầy yếu như thế này? Chị nên đến bệnh viện để kiểm tra đi.” Chồng và con gái đã ép tôi phải đến bệnh viện mỗi ngày. Trong mắt của họ, tôi đang dần chết.

Trong thời gian đó, một sinh mệnh trong một không gian khác luôn luôn hét lên với tôi: “Ta sẽ làm cho ngươi đau đớn, trở nên gầy yếu, cho đến khi ngươi trở nên nhỏ bé.” Với chính niệm và sự kiên định tôi nói lớn: “Ngươi phải chết, ta đã có Sư phụ, Ngài sẽ bảo hộ ta. Những gì ngươi nói không được tính.”

Nhờ sự phản kháng và chính niệm mạnh mẽ của mình, và với sự bảo hộ của Sư phụ, tiếng nói đó đã trở nên càng ngày càng suy yếu. Cuối cùng, nó nói: “Lý Hồng Chí quá uy lực!” Nó đã vội vàng chạy đi trong khi nói điều đó. Tà ác đã bị tiêu diệt trong một không gian khác, và điều này đã làm tăng thêm tín tâm của tôi là mình có thể vượt qua những giả tướng của nghiệp bệnh. Bất cứ khi nào ai đó nói với tôi hãy đi bệnh viện, tôi đều không nghe. Sư phụ giảng: “Người chân tu là không có bệnh.” (Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải • Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994] , ngày 18 tháng 09 năm 1994). Tôi có niềm tin kiên định vào Sư phụ và Pháp, tôi đã nói với gia đình mình: “Đây không phải là một căn bệnh, nó là một giả tướng, tôi sẽ sớm khỏe hơn.”

Có rất nhiều việc phải làm ở vùng nông thôn, đặc biệt vào mùa thu, như việc thu hoạch đậu phộng và hái ngô, vốn đều là công việc nặng. Con gái tôi đến giúp, và khi nhìn thấy tôi chật vật với công việc trên ruộng đồng, cháu khóc và nói: “Mẹ, xin mẹ có thể đến bệnh viện và xét nghiệm không? Nhìn cơ thể mẹ gầy như vậy. Con rất lo lắng. Con đã mất chị gái trong vụ tai nạn ô tô một vài năm trước, con không muốn bất kỳ điều gì xảy ra với mẹ.”

Mọi người trong gia đình tôi nghĩ rằng đây là một căn bệnh. Nó trên bề mặt thì có vẻ giống như triệu chứng của bệnh tiểu đường, nhưng tôi đã phủ nhận nó hoàn toàn. Tôi tiếp tục làm ruộng và đồng thời cầu xin Sư phụ giúp mình. Tôi nói với con gái: “Tới bệnh viện để làm gì khi mẹ không có bất cứ bệnh tật nào? Hãy nhìn xem mẹ khỏe như thế nào khi mẹ đang làm việc đây.” Con gái tôi đã im lặng.

Cơ thể tôi dần dần trở nên tốt hơn, trong khi tôi không ngừng phủ nhận sự bức hại này của cựu thế lực và đã đồng thời làm tốt ba việc. Vì tôi quá gầy nên đã có tác động rất không tốt trong việc chứng thực Pháp của mình. Tôi nghĩ: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, và tôi phải có trách nhiệm với Pháp. Những vấn đề của tôi không thể để ảnh hưởng tới việc cứu độ chúng sinh.”

Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng:

“Tu luyện chân chính là tu thẳng cái tâm của chư vị, gọi là ‘tu tâm tính’.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ nhất: Luyện công vì sao không tăng công)

Tôi bình tĩnh và nhớ lại trạng thái tu luyện của mình trước khi giả tướng nghiệp bệnh xuất hiện. Ngoài lúc làm việc trên đồng ruộng, tôi cũng quản lý một cửa hàng nhỏ. Tôi luôn luôn tranh cãi với chồng khi mua hay bán những thứ gì đó. Thời gian trôi qua, tôi không thể nào chịu đựng được lâu hơn và bắt đầu cãi nhau với ông ấy. Tôi nghĩ rằng mình đã dành nhiều thời gian và sức lực cho gia đình, nhưng ông ấy vẫn có vẻ không hài lòng. Tôi cảm thấy bị đối xử bất công. Tôi đã bỏ lỡ những cơ hội mà Sư phụ an bài cho mình để buông bỏ nhân tâm và đề cao bản thân. Vì vậy, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi và dùng cớ này để bức hại tôi.

Tôi cảm thấy ân hận và đã quỳ xuống trước ảnh Sư phụ, tôi nói: “Sư phụ, đệ tử của Ngài đã làm Ngài thất vọng. Con đã khiến Ngài lo lắng quá nhiều về con.” Tôi đã trịnh trọng lập một lời hứa: Từ giờ mình phải giữ vững tâm tính và tu luyện bản thân, và là một đệ tử chân tu của Sư phụ. Mình sẽ tuân theo an bài của Sư phụ, hoàn toàn phủ nhận can nhiễu của cựu thế lực, và tu chính bản thân mình chiểu theo Pháp. Một lúc sau, đầu tôi trở nên thanh tỉnh hơn.

Ngày hôm sau, con gái tôi lại về nhà, và cháu vẫn muốn tôi đến bệnh viện. Tôi nói với cháu một cách bình tĩnh: “Đây không phải là bệnh, mẹ sẽ sớm khỏe lại. Đừng lo lắng về mẹ.” Cháu đã không còn đề cập đến bệnh viện sau đó nữa.

Sức mạnh của chỉnh thể

Trong suốt quá trình vượt quan của mình, những học viên khác đã không bị đánh lừa bởi những giả tướng nghiệp bệnh của tôi, và đã hỗ trợ tôi bằng chính niệm của họ. Ngoài việc cơ thể tôi nhìn gầy yếu, tôi không cảm thấy khó chịu. Tôi cảm thấy mình trẻ hơn từ bên trong, trái ngược với những gì nhìn thấy ở bên ngoài. Mặc dù khuôn mặt tôi đầy những nếp nhăn, cảm giác ngon miệng của tôi tăng lên. Tôi ăn nhiều hơn, và ngoài các bữa ăn chính, tôi cũng ăn rất nhiều đồ ăn nhẹ và trái cây. Không kể tôi ăn nhiều đến đâu, trọng lượng cơ thể tôi không bao giờ tăng lên. Không kể tôi ăn gì, tôi vẫn luôn cảm thấy đói bụng.

Một lần tôi chia sẻ điều này với những học viên khác: “Không kể tôi ăn nhiều thế nào, tôi không cảm thấy no. Nó có vẻ như thức ăn bị lấy đi từ một không gian khác.” Những từ “không gian khác” đã cảnh tỉnh các học viên khác. Họ đã không nghĩ về loại hình thức bức hại này, chúng tôi chia sẻ và thảo luận làm thế nào để đối phó với tình huống này. Cuối cùng, tất cả chúng tôi đã có một nhận thức mới. Sư phụ giảng: “Người khác có muốn lấy thứ gì của chư vị thì cũng không lấy được.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ bảy: Tâm tật đố). Kể từ đó, tôi luôn thêm vào một niệm trước khi ăn: “Đây là đồ của tôi để ăn và thức ăn sẽ chỉ đi vào dạ dày tôi.”

Tôi bắt đầu ăn ít hơn và dần dần có cảm giác dạ dày mình đã no. Cân nặng của tôi đã tăng thêm hơn 10 cân, da dẻ trên khuôn mặt tôi đã hồng nhuận. Mặc dù những thành viên trong gia đình tôi không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng họ đã chứng kiến những thay đổi siêu thường diễn ra trên thân thể tôi. Họ tin vào Pháp hơn bao giờ hết. Những người trong làng cũng chứng kiến việc tôi đã không đi đến bệnh viện, nhưng kết quả lại là tốt hơn so với đi bệnh viện. Ngoài ra, tôi trông trẻ hơn trước rất nhiều, vì vậy họ không còn nói điều tiêu cực về tôi nữa. Một số họ đã thay đổi thái độ và những hiểu lầm về Đại Pháp.

Nghĩ lại về tiến trình tu luyện mà mình đi qua, tôi đã vượt quan chỉ bởi vì tôi tin tưởng kiên định vào Sư phụ và Pháp. Tôi cũng luôn giữ một niệm về những gì Sư phụ giảng trong bài Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân: “Người chân tu là không có bệnh.” Tôi đã chứng thực Pháp trong quá trình phủ nhận can nhiễu của cựu thế lực. Tôi cũng hướng nội, điều chỉnh bản thân mình chiểu theo Pháp và đề cao dựa trên Pháp. Kết quả là, Sư phụ từ bi nhất của chúng ta đã kéo tôi vượt qua những giả tướng của bệnh tật.

Trên đây là kinh nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện của mình. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/22/正念识破病业假相-289004.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/7/76.html

Đăng ngày 25-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share