Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-03-2014] Sư phụ đã giảng: “Nước ta hiện nay bất kể là trong doanh nghiệp nhà nước hoặc doanh nghiệp khác, mâu thuẫn giữa người với người là cực kỳ đặc biệt. Tại nước khác, trong lịch sử xưa nay không có hiện tượng này; do đó mâu thuẫn về lợi ích thể hiện ra hết sức gay gắt; lục đục căng thẳng, tranh đấu chỉ vì chút lợi nhỏ; những tư tưởng xuất hiện, những chiêu thuật sử dụng đều rất xấu; làm người tốt thật khó.”[1]

Bản thân đang công tác trong doanh nghiệp, tôi nghĩ, đây không phải là ngẫu nhiên. Vậy thì tôi cần tại đây tu tâm tính, giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh.

“Tôi thật sự khâm phục, tu luyện Pháp Luân Công thật sự là tốt”

Năm 2005, vì bị bức hại, tôi đã rời khỏi chỗ làm việc cũ, tới một doanh nghiệp khởi sự lại từ một nhân viên văn phòng bình thường. Cấp trên của tôi, ông A, là người ở tuổi trung niên giống như tôi. Không biết tại sao, ông ấy nhìn tôi luôn không thuận mắt, thường xuyên bới móc khuyết điểm của tôi. Một số việc nếu người khác làm thì không sao, nếu là tôi thì ông ấy không đồng ý, làm khó dễ tôi đủ đường. Có những lúc tôi tủi thân đến mức rơi nước mắt; lúc trong lòng khổ sở, liền học Pháp, nhẩm Pháp, Pháp lý của Sư phụ đã phá giải sự ủy khuất của tôi: “Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” [1] Kết quả là, khi tôi buông bỏ tâm oán hận, tâm ủy khuất, thì ông ấy không thấy tôi chướng mắt nữa.

Vì tôi biểu hiện tốt, lại có năng lực, nên được bà chủ đề bạt nhanh chóng. Ba tháng sau, tôi làm giám đốc bộ phận, thành cấp trên của ông A. Ông ấy rất đố kị, cố ý phá rối tôi, việc ông ấy phải làm thì lại nói không làm, tìm đủ mọi cớ. Còn trước mặt tôi nói có giỏi thì hãy sa thải ông ấy đi. Tôi không hề giận, mà hướng nội tìm. Tôi cũng có tâm tật đố, thì tu bỏ tâm tật đố của mình, khoan dung với ông ấy. Nhưng tôi cũng nói rõ ràng với ông ấy rằng phải làm tốt trách nhiệm công việc của mình. Dần dần, ông ấy cũng không làm nháo lên nữa.

Một lần, ở công ty chúng tôi có một cửa hàng mà rất nhiều người muốn vào làm, chỉ riêng những người nộp đơn cũng đã hơn 20 người rồi. Việc này do bộ phận của tôi quản lý. Ông A cũng nộp đơn; sau đó xem xét các loại yếu tố, tôi cho rằng ông ấy làm là thích hợp nhất, liền báo cáo trường hợp của ông ấy lên bà chủ. Sau đó A tìm tôi nói: “Tôi chỉ đâm đơn thử thôi, trong lòng nghĩ sẽ không được chọn, vì tôi đã mang đến cho anh nhiều phiền toái, không ngờ anh lại không để ý đến chuyện cũ, sao anh lại không giận tôi chứ?” Tôi thấy thời cơ đã đến rồi, liền nói với ông ấy: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ bảo chúng tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, vì vậy tôi không có giận anh chút nào đâu.” Tôi cũng nói: “Anh xem xem, những người ở tuổi của chúng ta, ai mà không biết, những gì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nói có gì là thật hay không? Năm đó lật đổ Lưu Thiếu Kỳ, Bành Đức Hoài, chẳng phải đã gán cho nhiều tội danh sao? Cuối cùng đều là vu oan. Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn, thiêu cháy như vậy mà chai nhựa đựng xăng ở giữa hai chân vẫn còn nguyên vẹn, làm sao có thể như vậy được?” Ông ấy vừa nghe liền nói: “Hẳn không phải là ĐCSTQ làm giả chứ.” Tôi nói: “Chính là vụ án giả, nó đã bị Tổ chức Phát triển Giáo dục Quốc tế chứng thực là hoàn toàn do một tay ĐCSTQ tạo nên để đổ tội cho Pháp Luân Công. Nhưng ĐCSTQ đã phong tỏa thông tin không để người dân thấy.” Ông ấy nói: “Tôi minh bạch rồi, tôi phục anh rồi, những người tu luyện Pháp Luân Công các anh đều là người tốt, không phải là giả vờ.” Sau đó tôi còn giúp ông ấy thoái đảng.

“Khi anh có mặt thì không nghĩ tới làm điều xấu”

Bộ phận tôi có tám thanh niên, đều từ các nơi khác nhau đến công ty làm việc. Ngay từ đầu họ đã thường xuyên gây ồn ào: người này làm nhiều, người kia làm ít; lời bạn nói sao mà khó nghe, chả tu dưỡng gì cả. Người thì ít, chuyện thì nhiều. Ở bộ phận tôi giữa người với người bị những thứ biến dị lan tràn, không còn chút an hoà nào cả.

Tôi kiên định tin Đại Pháp, kiên định tin Sư phụ. Sư phụ giảng: “Những người tu luyện chính Pháp chúng ta đều có một loại cảm giác thế này: vì đã tu luyện chính Pháp, họ giảng từ bi, họ đồng hoá với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ; do vậy các học viên chúng ta ngồi trong trường này đều có cảm thụ, rằng trong tư tưởng không có niệm đầu nào xấu; hơn nữa rất nhiều học viên chúng ta ngồi tại đây thậm chí không nghĩ đến hút thuốc, cảm thấy bầu không khí hết sức tốt lành, hết sức thoải mái; đó chính là [vì] năng lượng mà người tu luyện chính Pháp mang theo [bên mình]; trong phạm vi của trường này thì [nó] khởi tác dụng ấy.”[1]

Tôi cũng ngộ ra rằng Lý của Đại Pháp cũng có Chính Lý ở tầng con người này. Tôi bèn đưa những điều Chính Lý ở tầng con người mà mình ngộ ra khi học Pháp chuyển thành những lời mà họ có thể lý giải được để giảng cho họ: nói về duyên phận, về ý nghĩa cuộc đời, cái gì nên là của mình thì sẽ không mất, không phải của mình thì tranh giành cũng không được. Tôi nói với họ, trong đối xử giữa người với người, tâm thái mà chân thành, thiện lương, bao dung thì sẽ mang đến an lạc cho bản thân. Đối với những nhân viên có biểu hiện hành vi chân chính, tôi liền biểu dương họ trong buổi họp giao ban. Đối với những biểu hiện hành vi không đúng đắn, tôi không nói là ai làm, tôi chỉ đưa việc đó ra làm ví dụ, để mọi người thảo luận xem nên đối đãi thế nào cho đúng. Quan trọng nhất là tự mình nghiêm khắc chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn mà yêu cầu chính mình.

Chưa đầy hai tháng sau, họ đều đã học được cách nhìn mọi việc và mọi người xung quanh bằng con mắt tích cực, càng làm việc càng hăng say, không ngại bị thiệt thòi. Họ cũng học được khi có người làm việc không tốt, đều phải nghĩ biện pháp giải quyết, và có thể trực tiếp đề xuất chỗ cần cải thiện, thẳng thắn trao đổi. Cựu chủ tịch Jack Welch của công ty General Electric ở Mỹ muốn tạo ra văn hóa trao đổi thẳng thắn, giảm thiểu chi phí giao tiếp thì phải mất đến 10 năm, Với sự chỉ đạo của Pháp Lý, tôi đã dùng thời gian hai tháng, trong xã hội Trung Quốc bại hoại hiện nay, trong công ty hình thành môi trường giao tiếp thẳng thắn như vậy, thực sự đã chứng thực sự thần kỳ và uy lực của Đại Pháp.

Với ảnh hưởng của bộ phận chúng tôi, trong cả công ty đã xuất hiện phong trào giúp đỡ lẫn nhau. Không ít người nói với tôi: “Tại sao khi ở cùng anh tôi không thể nghĩ đến việc xấu chứ? Có chút tư tâm nào, đứng trước mặt anh dường như mất hết, cũng không thể nói ra miệng được.” Tôi bèn giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ, nói về việc Sư phụ bảo chúng tôi làm người theo Chân-Thiện-Nhẫn như thế nào, trường xung quanh người tu luyện chúng tôi là trường an hòa và từ bi. Tu luyện Pháp Luân Công là tu luyện Phật Pháp, hoàn toàn là Chính, vậy mà bị bức hại. Họ liền minh bạch được chân tướng, đồng thời tôi cũng giúp họ làm tam thoái.

“Giao tài sản bạc tỷ cho anh tôi cũng yên tâm”

Bà chủ cùng độ tuổi với tôi, bà ấy rất có năng lực. Bà ấy thấy tôi làm việc chắc chắn cẩn thận, có trật tự, rất biết tuân thủ. Sau ba tháng liền đề bạt tôi làm giám đốc bộ phận. Điều ấy chứng thực được Đại Pháp. Sư phụ giảng: “Chúng ta chỉ là coi nhẹ vấn đề lợi ích thiết thân thôi, còn tại các phương diện khác, thì chúng ta đều rất sáng suốt. Các công trình khoa học nghiên cứu mà chúng ta làm, lãnh đạo giao nhiệm vụ nào, hoàn thành công tác nào, chúng ta đều tỉnh táo minh bạch làm cho thật tốt.”[1]

Bà ấy thường đi công tác, tới Hồng Kông và các nước khác. Khi đi công tác liền bàn giao công việc ở công ty, bảo tôi đôn đốc thực hiện. Tôi đều thực thi rất hiệu quả các công việc mà bà chủ sắp xếp, ngoài ra còn làm tốt những việc phát sinh thực tế mà bà ấy không bàn giao, tóm lại đã coi việc của công ty như việc của mình mà làm, bởi vậy tôi rất được bà chủ tín nhiệm. Tôi còn dùng thiện tâm nói chuyện với bà ấy, bảo bà ấy đứng tại góc độ của nhân viên để xem xét tính khả thi của các chính sách và chế độ mà công ty đặt ra, làm được ‘trong tâm có nhân viên’. Tôi cũng nói chuyện với các nhân viên, để họ có thể thông cảm với bà chủ. Mọi người trong công ty hai nghìn nhân viên đối xử với nhau rất hòa thuận.

Có lần phát sinh việc ngoài ý muốn. Một nhân viên bảo vệ không biết tại sao đã chết trong thùng rác ở hành lang khu nhà nhân viên, và nhân viên dọn vệ sinh phát hiện ra khi dọn thùng rác. Sau khi công nhân thông báo với tôi, trước tiên tôi cho bảo vệ đến coi chừng hiện trường, đồng thời gọi 120 (cấp cứu) và 110 (cảnh sát). Khi xe cấp cứu đưa người đến nhà xác, chúng tôi bàn bạc xem nên xử lý thế nào. Lúc đó bà chủ có phần luống cuống, sợ người nhà sẽ gây chuyện ồn ào, đòi bồi thường một khoản kếch sù, liền giao cho tôi xử lý việc này. Tôi nghĩ rằng bà ấy bảo tôi xử lý việc này, quyết không phải chuyện ngẫu nhiên. Tôi bèn lấy tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn chỉ đạo bản thân xử lý sự việc này. Người nhà đến, đó là bố và anh trai của người chết. Tôi bình tĩnh nói với họ sự việc xảy ra, dẫn họ đến đồn công an để nghe kết quả giám định. Họ rất khổ sở, đến khi họ bình tĩnh lại, tôi liền dùng những Pháp Lý mình đã chứng ngộ được để giảng cho họ về sự vô thường của nhân sinh, nói với họ tại sao mỗi sinh mệnh đều khác nhau, nói với họ những người luyện Pháp Luân Công đối đãi với mỗi sự việc như thế nào. Họ cũng rất thiện lương, không hề yêu cầu điều gì vô lý quá đáng. Một mặt tôi cũng nói chuyện với bà chủ, để bà ấy hiểu được tâm tình của người nhà, tận sức đáp ứng những yêu cầu của họ. Cứ như vậy, một việc nghiêm trọng đột xuất, với chính niệm của một đệ tử Đại Pháp, đã được giải quyết hòa bình. Người nhà cũng đã minh bạch chân tướng.

Sau sự việc , bà chủ cố ý mời tôi ăn cơm để nói lời cảm ơn. Tôi rất tình tĩnh nói với bà: “Không cần cảm ơn tôi, hãy cảm ơn Sư phụ tôi.” Tôi nói bản thân mình tu luyện Pháp Luân Công. Bà ấy nghe vậy cũng không ngạc nhiên và nói: “Tôi đến Hồng Kông, nước ngoài thấy rất nhiều người luyện Pháp Luân Công. Mẹ tôi nguyên trước đây cũng từng luyện. ĐCSTQ chính là sợ người ta đoạt quyền. Là tín ngưỡng thì nên phải được tự do, họ muốn đả đảo thì chẳng phải sai hay sao? Chúng tôi không nghĩ vậy đâu, các anh là ngay chính, tôi có giao tài sản bạc tỉ cho anh cũng không lo.” Tôi cảm thấy vui mừng vì đã chọn được một người chủ minh bạch chân tướng.

Đã gặp đều là người có duyên

Trong công tác, tôi vận dụng các hình thức khác nhau để giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh. Khi thông báo tuyển dụng người mới, nếu họ có thể được nhận, liền để sau này có thời gian thì giảng chân tướng; nếu họ không thể được nhận, tôi liền thuận tiện giảng chân tướng cho họ, giúp họ tam thoái. Khi công nhân gặp khó khăn tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi giúp đỡ họ giải quyết khó khăn xong liền giảng chân tướng cho họ, để họ minh bạch Pháp Luân Công là bị vu oan, tuyên truyền của ĐCSTQ đều là vu khống. Tôi bảo họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” thì sẽ có phúc phận. Khi công nhân có mâu thuẫn lẫn nhau tìm đến tôi nhờ phân xử, tôi liền chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn nói với họ đạo lý làm người, nói với họ sự an lạc của việc khoan dung người khác, cuối cùng giúp họ đối xử hòa thuận với nhau.

Trong số các đồng nghiệp có duyên làm việc cùng tôi, có một số người ngộ tính rất tốt, không những minh bạch chân tướng, còn có thể chiểu theo những tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn mà họ lý giải được để yêu cầu bản thân. Tuy họ chưa bước vào tu luyện, nhưng những đồng nghiệp này vài năm qua phát triển rất tốt, cũng chứng thực Đại Pháp.

Lúc đầu có một đồng nghiệp là người đào tạo cho bộ phận của chúng tôi, anh ấy khá hiền lành, cũng sẵn sàng học hỏi, nhưng làm việc có chút chậm chạp, ý thức tuân thủ không cao. Điều này là tối kỵ ở công ty chúng tôi, bởi vì trong công việc kinh doanh, một khi kéo dài liền mất đi cơ hội làm ăn. Tôi không những vô tư mang kinh nghiệm quản lý của mình chia sẻ với anh ấy, mà còn nói chuyện để chúng tôi cùng đạt nhận thức chung, giúp anh ấy thay đổi những thói quen không tốt, giúp anh trưởng thành. Anh ấy tiến bộ rất nhanh, sau hai năm đã lên chức giám đốc bộ phận; hiện tại đã là quản lý cấp cao ở công ty khác, trên cương vị cá nhân đã tạo ảnh hưởng tốt cho công ty, sự nghiệp rất sáng sủa.

Còn có giám đốc một bộ phận khác, cô ấy là người dám nghĩ, dám làm, nhưng hôn nhân không hạnh phúc. Chúng tôi làm chung với nhau rất tốt, cô ấy rất tán thành các Pháp Lý của Pháp Luân Đại Pháp, trong thực tiễn cũng dùng các Chính Lý để chỉ đạo bản thân và nhân viên cấp dưới. Hai năm trước, cô ấy tự mình khởi nghiệp kinh doanh. Hiện tại đã có lợi nhuận, doanh thu cũng không tồi, hơn nữa còn có một gia đình hạnh phúc.

Ghi chú (của nguyên bản tiếng Trung):

[1] «Chuyển Pháp Luân», Sư phụ Lý Hồng Chí


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/28/289259.html
Đăng ngày 11-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share