Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trùng Khánh

[MINH HUỆ 27-02-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Năm 2000, tôi bị bắt giữ trái phép khi đến Thiên An Môn để luyện công và chứng thực Pháp. Khi được thả, tôi đã có thai 5 tháng. Sau nhiều năm, cuối cùng tôi cũng học được cách tu luyện và loại bỏ chấp trước. Tôi xin chia sẻ kinh nghiệm của mình cùng các đồng tu.

Năm 2001, tôi bị kết án 2 năm lao động cưỡng bức vì phân phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi hiểu được đây là kết quả do tâm tranh đấu thái quá và chứng thực bản thân của mình mang lại. Chồng tôi gần như đã ly hôn tôi và tôi suýt nữa trở thành người vô gia cư. Sau khi được thả ra, tôi luôn suy nghĩ cặn kẽ trước khi làm bất cứ điều gì, đồng thời cũng bắt đầu chú ý đến việc bảo mật.

Vì công ty nơi tôi làm việc giám sát nhân viên rất chặt chẽ, tôi lo rằng bản thân có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của các đồng tu khác. Vì thế tôi nhờ mẹ chồng, người đã hiểu được chân tướng, giúp tôi liên lạc với một học viên khác cũng làm cùng công ty nhưng đã về hưu. Việc này sau đó hóa ra là việc làm đúng đắn.

Vài năm sau đó, ĐCSTQ tiến hành bắt bớ rộng rãi trong toàn bộ công ty chúng tôi. Tôi nghĩ điều này xảy ra là do mâu thuẫn giữa các học viên với nhau. Các học viên hay cãi nhau và những ai không chú ý đến an toàn là những người đầu tiên bị bắt đến trại lao động cưỡng bức. Tôi không bị bắt vì không liên quan đến những mâu thuẫn trên đồng thời cũng chú ý đến an toàn.

Tuy vậy, con đường tu luyện của tôi cũng không suôn sẻ vì bản thân tôi luôn xem cuộc bức hại này là cuộc bức hại giữa người với người. Tôi không giảng chân tướng một cách đường đường chính chính mà luôn nghĩ cách làm sao để tránh bị kẻ xấu nhận ra. Mặc dù học Pháp mỗi ngày nhưng tôi đã không dùng Pháp làm tiêu chí suy luận và dẫn dắt bản thân. Tôi nghĩ rằng nếu tôi vẫn kiên trì học Pháp cho đến khi cuộc đàn áp chấm dứt và tránh để bị bắt giữ, tôi có thể viên mãn được.

Thời điểm đó, tôi làm việc cho một công ty nước ngoài. Tôi phát hiện ra mình đang bị theo dõi. Ban đầu tôi cũng không lo sợ, nhưng sau đó tôi thấy khó chịu và liên tục phát chính niệm. Người ấy thỉnh thoảng xuống cùng một chuyến xe buýt với tôi và theo dõi tôi. Tôi không ngừng lo lắng sẽ bị bắt giữ vì việc tu luyện và giảng chân tướng.

Giờ nghĩ lại tôi thấy thật là vô lý. Tôi đã rất băn khoăn và lo lắng rằng các đồng nghiệp có thể biết tôi là học viên, rằng việc tôi giảng chân tướng sẽ bị phát hiện, rằng tôi có thể bị bắt trở lại và rằng tôi có thể không viên mãn.

Tâm tranh đấu và oán hận của tôi cũng thể hiện ra bề mặt. Tôi không biết phải làm sao và mỗi đêm tôi chỉ ngủ vài tiếng. Mặc dù tôi kiên trì luyện công, học Pháp và phát chính niệm mỗi ngày với hi vọng chấm dứt cuộc bức hại, tôi bắt đầu cảm thấy kiệt sức vì không tìm được chấp trước nơi tâm tính của mình.

Ngày nọ, khi đang ngồi trên xe buýt đến công ty, tôi cảm thấy mắt và đầu sưng lên và rất đau nhức do thiếu ngủ. Tôi không dám chợp mắt mà liên tục phát chính niệm. Đột nhiên, một luồng năng lượng ấm áp bao trùm lấy tôi làm tôi thiếp đi trong khoảng nửa giờ. Khi đến nơi làm việc, tôi cảm thấy rất tươi tỉnh. Nhưng vấn đề tâm tính của tôi vẫn chưa được giải quyết. Tôi đã tập trung vào tà ác mà không nhận ra rằng cựu thế lực không dám cản trở chúng ta giảng rõ sự thật. Tôi đã không nhận ra rằng những ngành nghề khác nhau trong xã hội loài người chính là môi trường cho đệ tử Đại Pháp tu luyện.

Thời gian trôi qua, ĐCSTQ bắt đầu kiểm soát nhiều người hơn, chấp trước sợ hãi của tôi vì thế cũng tăng lên và tôi bắt đầu suy diễn đủ thứ. Nhân viên trong Bộ phận An ninh Quốc nội trong công ty cũng để ý đến tôi. Quan niệm người thường khiến môi trường chung quanh tôi trở nên rất tệ. Tôi thấy rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc xin từ chức. Vì tôi luôn làm việc chăm chỉ nên bộ phận nhân sự đề nghị tôi nên nghỉ ngơi sáu tháng rồi lại quay lại làm việc, nhưng tôi đã từ chối.

Khi tôi trở về nhà, tà ác đã không buông tha mà tiếp tục giám sát và theo dõi tôi. Tôi nghĩ đến việc quay về nhà mẹ đẻ để lấy một ít tài liệu giảng thanh chân tướng đến cho đồng tu.

Một đêm nọ tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy những kẻ tra tấn đã lục soát người tôi và tìm được tài liệu Đại Pháp. Tôi bị bắt và tổ chức tuyệt thực để phản đối. Tuy giấc mơ không được rõ ràng khi nhớ lại, tôi nghĩ rằng Sư phụ muốn cứu tôi nhưng tà ác đã ngăn cản một cách điên cuồng.

Giấc mơ đã giúp tôi đề cao cảnh giác. Tôi quyết định không đem tài liệu đến cho học viên kia. Trên đường ngồi xe buýt đến nhà mẹ tôi, một nhân viên An ninh Quốc nội theo dõi tôi đã ngồi kế bên tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng tà ác đang khống chế anh ấy để bức hại tôi, nhưng tôi không hề sợ.

Tôi đã không nắm rõ các Pháp lý. Sư phụ điểm hóa tôi nên tham dự một buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Một học viên chia sẻ việc cô đã ghi nhớ Pháp như thế nào khi còn trong trại tẩy não. Cô biết rằng việc phân phát DVD giảng chân tướng là không vi phạm pháp luật, sau đó cô có thể nói chuyện với mọi người bằng sự tự tin và đĩnh đạc.

Điều này đã làm tôi rất chấn động. Tôi nghĩ rằng mình cần phải dùng Pháp của Sư phụ để lý giải vấn đề. Khi học Pháp, tôi thường quên ngay điều mình vừa đọc và luôn sử dụng cách nghĩ của mình để lý giải những khó khăn. Cựu thế lực đã áp đặt cách suy nghĩ này lên tôi. Tôi học các bài kinh văn gần đây của Sư phụ nhằm phủ nhận những an bài của cựu thế lực. Tôi cũng học được từ Tuần báo Minh Huệ cách các học viên dùng Pháp để vượt qua những tình huống khó khăn như thế nào.

Khi những suy nghĩ của tôi dựa trên Pháp lý và ngày càng trở nên minh bạch, hoàn cảnh xung quanh tôi cũng dần được cải thiện.

Tôi nhận ra ngoài việc cần hiểu một cách chính xác rằng đây không chỉ là cuộc đàn áp giữa con người với con người, tôi cũng cần phải tu luyện với sự tự tin, ngay chính, cần phải có lý trí và không bốc đồng khi giảng chân tướng. Cùng lúc đó, việc loại bỏ những chấp trước của bản thân cũng rất quan trọng.

Tôi không biết làm sao để loại bỏ chấp trước. Cách duy nhất tôi biết là ngăn chặn chấp trước bằng cách hàng ngày không đọc những điều của người thường và tiếp tục học Pháp. Tuy nhiên, vì sống giữa người thường nên tôi nhận thấy chấp trước của mình vẫn còn đó.

Tất nhiên, những chấp trước này có lẽ không thể loại bỏ hoàn toàn ngay một lúc, vì vậy tôi phải không ngừng loại bỏ chúng. Khi làm việc nhà hoặc thậm chí khi đi bộ, tôi đều loại bỏ đi bất kỳ chấp trước nào mà tôi nhận ra, như là tâm tật đố và tâm tranh đấu.

Tôi cũng học cách để ý đến suy nghĩ của mình. Khi một ý nghĩ bất ngờ lóe lên, tôi đã nhận ra đó là chấp trước gì hoặc sự kết hợp của những chấp trước đó là gì. Tôi biết mình phải tìm ra được chấp trước căn bản cám dỗ những người khác, và nhắc nhở bản thân rằng tôi không muốn nó. Khi tôi chân chính tu luyện tâm tính, các chấp trước đã nhanh chóng được loại bỏ, và Sư phụ cũng giúp tôi loại bỏ chúng.

Một số chấp trước có hình dạng của một sinh mệnh, như là một ai đó đang đứng trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy nó trở nên nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi nó được loại bỏ hoàn toàn. Một số chấp trước giống như một cuộn giấy đang dần dần mỏng đi.

Trong một thời gian ngắn, khi tôi nhanh chóng đề cao, bản thể của tôi cũng thay đổi nhanh chóng. Thỉnh thoảng, khi nghiệp bệnh đến, nó có thể được loại bỏ trong nháy mắt khi tôi có chính niệm. Cho dù loại can nhiễu nào mà tôi đã gặp phải, cuộc bức hại đều không thành công.

Xin vui lòng chỉ ra nếu có bất cứ điều gì không phù hợp.

Cảm ơn Sư phụ từ bi! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/27/从不会修炼到精進实修-288130.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/6/145717.html

Đăng ngày 23-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share