[MINH HUỆ 13-01-2014]

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi trong việc giải cứu vợ tôi khi cô ấy bị giam giữ vì niềm tin vào Pháp Luân Công. Với tư cách là một học viên, tôi đã giảng chân tướng cho các đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và giúp ngăn chặn việc cô ấy bị bức hại.

1. Đường đường chính chính yêu cầu thả vợ

Hai năm trước một trong những thủ phạm chính của cuộc bức hại, Chu Vĩnh Khang, đến thăm thành phố chúng tôi. Sau đó, hơn 10 học viên đã bị đưa vào tù. Năm người bị đưa tới trung tâm tẩy não. Vợ tôi là một trong số đó.

Khi vợ tôi bị giam trong tù họ hàng chúng tôi đã đổ lỗi cho tôi. Để giúp những người bắt giữ cô ấy hiểu chân tướng, tôi đã đi dến Phòng 610 yêu cầu họ thả vợ tôi.

Trước hết, tôi đến Ban An ninh nội địa. Họ rất hiếu chiến và đối xử với chúng tôi rất tệ, nhưng chúng tôi không sợ hãi. Chúng tôi làm những gì cần phải làm và sau đó đi tới văn phòng khiếu nại.

Chúng tôi giải thích tại sao chúng tôi ở đó và nhờ cô lễ tân giúp chúng tôi liên lạc với Phòng 610. Cô ấy nói với chúng tôi rằng số điện thoại của Phòng 610 là số máy riêng.

Chúng tôi đi đến một văn phòng và có năm nhân viên trẻ đang ở đó. Tôi bảo họ nói với lãnh đạo của mình rằng có hơn 10 cán bộ đã bắt vợ tôi, và kể từ lúc đó chúng tôi không có tin tức gì về cô ấy. Tôi nói: “Các anh nói nếu cô ấy tu luyện Pháp Luân Công ở nhà, sẽ không ai quan tâm. Nhưng các anh đến nhà tôi và bắt cô ấy. Cuộc sống của chúng tôi vốn đang rất vất vả, và các anh đã khiến nó trở nên khó khăn hơn. Chúng tôi sẽ sinh sống thế nào đây?” Tất cả họ cúi đầu và không nói gì.

Đi đến Phòng 610

Chị dâu tôi (không phải là học viên) và tôi đi đến Phòng 610. Tôi kể về vợ mình và nói với họ rằng cô ấy quả là một người tốt. Họ nói vài điều xấu xa về Pháp Luân Công và nói tu luyện Pháp Luân Công là không được phép.

Tôi bảo họ rằng tự do tín ngưỡng được hiến pháp bảo vệ và nhắc nhở rằng họ đang vi phạm pháp luật khi bắt giữ các học viên. Họ đưa cho tôi vài tài liệu và tôi đọc lướt qua nhưng không có chỗ nào nói rằng tu luyện Pháp Luân Công là vi phạm pháp luật. Họ chẳng màng đến việc tìm bất kỳ văn bản pháp luật nào để biện minh cho việc làm của mình.

Ngày tiếp theo, họ lệnh cho người của Ban An ninh nội địa đến lục soát nhà tôi. Tôi giấu bức hình Sư phụ. Họ không tìm được lý do gì để bắt tôi và bỏ đi mà không lấy được thứ gì.

2. Hướng nội và xuất tâm từ bi

Sư phụ giảng:

Cựu thế lực đã biết phải thành tựu cao như vậy, đều do Sư phụ đến dắt [tay] làm, vậy được tính là họ tự mình thành tựu chăng? Họ phải tự mình đi con đường đó. Trong chịu đựng ma nạn do cựu thế lực thêm vào mà đi cho chính hay không chính thì càng gia tăng thêm nạn, đặc biệt là đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục, trong ma nạn bức hại thì mỗi suy nghĩ mỗi ý niệm đều rất then chốt. Chư vị làm được tốt hay không tốt, chư vị có thể bị bức hại hay không, chư vị làm được chính hay không chính, bức hại đến mức độ nào, đều có quan hệ trực tiếp với con đường chư vị tự mình đi, và vấn đề mà tư tưởng chư vị suy xét. Đối với đệ tử Đại Pháp là cực kỳ khó, bởi vì đệ tử Đại Pháp cũng là từ hoàn cảnh mạt thế phức tạp nhất này mà bước ra, mà tu ra, còn phải cứu độ người khác, cho nên đệ tử Đại Pháp mới có thể thành tựu sinh mệnh to lớn như vậy, thành tựu tầng thứ cao như vậy.” (Thế nào là Đệ tử Đại Pháp)

Tôi hướng nội và tìm thấy sơ hở của mình. Tôi không sợ khi yêu cầu thả các học viên hoặc đứng ra bảo vệ Pháp Luân Công. Tuy nhiên, trong quá trình đó tôi nhận ra là mình không đủ tâm từ bi, vì vậy mọi người không sẵn lòng lắng nghe tôi giảng chân tướng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng giúp công an và các nhân viên Phòng 610 hiểu chân tướng Pháp Luân Công cũng quan trọng như giải cứu vợ. Sau khi đã học thêm các bài giảng của Sư phụ, giờ thì tôi đã hiểu rõ rằng những người bức hại thực sự cũng là nạn nhân.

Tôi đi đến Phòng 610 và đồn công an địa phương. Tôi đã giảng chân tướng cho họ với tâm từ bi.

Nói chuyện với Ủy ban Chính trị và Pháp luật

Tôi đi đến Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Một trong các nhân viên ở đó rất tức giận và hét lên: “Tại sao anh thường xuyên đến đây thế?” Tôi đưa cho cô ấy một lá thư giảng chân tướng và nói: “Xin hãy đọc nó và cô sẽ hiểu. Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.” Tôi cũng đưa lá thư cho lãnh đạo của cô ấy.

Lãnh đạo cô ấy đọc và nói: “Tôi sẽ nói chuyện với sở giám đốc công an và chuyển bức thư của anh đến Phòng 610.” Ngày tiếp theo tôi đến Phòng 610. Nhân viên nói thư của tôi dã được gửi tới Phòng 610.

Vợ tôi bị tra tấn

Vợ tôi đã bị tra tấn trong trung tâm tẩy não. Một vài cái răng của cô ấy bị vỡ và rơi ra ngoài trong lúc bị đánh đập, và cô ấy cũng bị tra tấn bằng dùi cui điện. Sau đó cô ấy bị chuyển tới trung tâm giam giữ.

Tôi viết một bức thư miêu tả việc vợ tôi đã bị bắt giữ như thế nào và cô ấy đã phải chịu đựng những gì. Tôi đưa bức thư cho  trưởng ban kiểm sát  và khuyên họ không ra bất kỳ quyết định phi pháp nào và có trách nhiệm trong công việc và đối với nhân viên của mình. Một trong những luật sư khởi tố bảo tôi yêu cầu thẩm phán cấp thành phố xử lý vụ này, bởi vì đây là một vụ về Pháp Luân Công.

Sau đó tôi đi đến gặp thẩm phán cấp thành phố để giảng chân tướng cho ông ấy. Đã 5 tháng trôi qua, trong thời gian này tôi đi đi lại lại gặp cả thẩm phán địa phương và thành phố.

Phần lớn thời gian, tôi không thể tìm thấy bất kỳ ai trong văn phòng kiểm sát để có thể nói chuyện . Nhưng tôi không nản chí. Tôi giữ niềm tin rằng vì mình là một người tu luyện, mình đến là để giảng chân tướng.

Với sự bảo hộ của Sư phụ và sự hỗ trợ của chính niệm của các học viên địa phương, luật sư quyết định rằng không có đủ “bằng chứng” để kết án tù vợ tôi. Vụ án được chuyển sang Phòng 610 và Phòng An ninh nội địa. Tuy nhiên Phòng 610 vẫn tiếp tục bức hại vợ tôi.

Tôi rất thất vọng. Tôi thảo luận tình hình với các học viên khác. Tôi nhận ra là mình có chấp trước mạnh mẽ vào việc cứu vợ tôi và đưa cô ấy ra khỏi nhà tù. Tôi không tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho các loại phòng ban. Tôi quyết định thuê một luật sư để bảo vệ vợ tôi.

Thái độ của họ hàng thay đổi

Chúng tôi tìm thấy một luật sư chân chính và vài người họ hàng đã tham dự buổi xét xử tại tòa. Nhiều học viên phát chính niệm bên ngoài tòa án. Vợ tôi hợp tác với luật sư và cũng tự bảo vệ mình.

Luật sư của cô ấy hỏi công tố viên: “Ông nói thân chủ của tôi lợi dụng một tổ chức để phá luật. Nhưng tôi xin hỏi thân chủ tôi lợi dụng một tổ chức trong hay ngoài nước? Cô ấy đã phạm luật gì?… Pháp Luân Công dạy người ta tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn. Các ông đang ép buộc thân chủ tôi thay đổi niềm tin và các ông đang tra tấn cô ấy. Hành xử của các ông là phi pháp. Thân chủ tôi vô tội. Hãy thả cô ấy.”

Lý lẽ của vị luật sư có tác động mạnh. Ông ấy nói với mọi người trong phòng xét xử rằng Pháp Luân Công đã được tu luyện ở hơn 100 nước như thế nào, và rằng nó dạy người ta làm người tốt và giúp mọi người được khỏe mạnh. Người thân của tôi lắng nghe biện hộ của luật sư và hiểu ra chân tướng. Bây giờ họ hiểu rằng tu luyện Pháp Luân Công là hoàn toàn hợp pháp.

Thân nhân của tôi và tôi cũng viết thư giảng chân tướng và đưa cho thẩm phán và những nhân viên khác. Cuối cùng, thẩm phán nói vụ án không có căn cứ. Tuy nhiên, Phòng 610 tiếp tục bức hại vợ tôi, và cô ấy bị kết án tù ba năm. Vợ tôi đã thỉnh nguyện lên tòa án thành phố.

Tất cả thân nhân giúp giải cứu vợ tôi

Chúng tôi đến tòa án thành phố, ở đó tất cả thân nhân của tôi đã tham gia vào cứu vợ tôi. Chúng tôi giảng chân tướng cho các nhân viên liên quan. Chúng tôi gửi thư đến các thẩm phán khác nhau và trả lời câu hỏi của họ.

Vào hôm diễn ra phiên xét xử, các học viên địa phương liên tục phát chính niệm. Vợ tôi có chính niệm mạnh mẽ đứng lên bảo vệ Pháp Luân Công và tự bảo vệ mình. Trường không gian rất chính.

Các đồng tu cả trong và ngoài phòng xét xử và họ hàng tôi phối hợp với nhau như một chỉnh thể. Thẩm phán không thể tìm ra bất kỳ lý do gì để kết án tù vợ tôi. Anh ta ở trong tình thế khó xử. Nếu anh ta quyết định vợ tôi vô tội, anh ta lại không được phép đưa ra quyết định đó. Ngược lại, thì rõ ràng là tòa án vi phạm luật.

Công tố viên muốn thương lượng với chúng tôi, yêu cầu xem xét lại vụ án. Chúng tôi đồng ý. Nhưng sau hai tháng, không có một phản hồi nào. Tôi yêu cầu thẩm phán của tòa án thành phố đưa ra quyết định. Ông ấy nói việc đó sẽ mất vài ngày.

Vợ tôi được về nhà

Hai ngày sau, vợ tôi trở về nhà. Ngay khi tôi nghe tin tòa án thành phố muốn chuyển vụ án về tòa án địa phương. Nhưng tòa án địa phương không thể thụ án vì nó đã được xử hai lần. Họ không thể đưa ra quyết định. Nếu cô ấy được tuyên bố vô tội, đó rõ ràng là một án sai. Nếu tuyên bố vô tội, Phòng 610 và công an sẽ gây rắc rối. Đây là lý do tại sao các vụ án Pháp Luân Công thường được Phòng 610, công an hoặc Ủy ban Chính trị và Pháp luật xử lý.

Kết luận

Vợ tôi bị giam giữ trong hai năm. Trong quá trình cứu cô ấy, tôi đã đối mặt với nhiều khó khăn nhưng vẫn không tìm ra được cách tốt nhất để cứu các học viên. Sau đó tôi niệm bài thơ của Sư phụ:

 “Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ân trong Hồng Ngâm II)

 “Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”

(Pháp chính càn khôn trong Hồng Ngâm II)

Khi chính niệm của tôi mạnh, tôi có tâm từ bi và mọi thứ trở nên dễ dàng.

Các đồng tu, nếu có bất kỳ điều gì trong thể ngộ của tôi không đúng, xin vui lòng chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/13/用慈悲和正念去营救同修-285641.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/1/145649.html

Đăng ngày 22-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share