Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-10-2013] Chúng ta là những đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Những cải thiện lớn trong thân và tâm của chúng ta phản ánh sức mạnh thần thánh của Đại Pháp.

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Công pháp tính mệnh song tu, từ ngoài mà quan sát người ta cảm thấy như trẻ ra nhiều tuổi; cá nhân nhìn bề ngoài khác nhiều so với tuổi thực tế.” (Bài giảng thứ năm)

Pháp của Sư phụ làm tôi hiểu được mục đích làm người và sứ mệnh lịch sử của một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Trong giai đoạn lịch sử này khi vũ trụ đang được Chính Pháp, chúng ta có thể trở thành đệ tử của Sư phụ là một vinh dự tối cao, chúng ta có trách nhiệm và sứ mệnh lớn lao. Sư phụ giảng:

“Trong lịch sử bất kể loại tu luyện nào cũng đều khác với tu luyện Đại Pháp, Chính Pháp là chưa từng có trong vũ trụ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế ở Thủ đô Mỹ quốc 2012)

Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của mình trong hơn 7 năm qua.

1. “Làm sao mà tất cả những học viên Pháp Luân Công các vị đều trông trẻ trung vậy?”

Tôi đã trên 60 tuổi rồi. Khi tôi 30 tuổi, tôi nghĩ nếu tôi sống đến 40 tuổi, thì tôi thật là có phúc; khi 40 tuổi, tôi nghĩ nếu tôi có thể sống sót đến 50, tôi sẽ được may mắn. Tôi cảm thấy mình sắp đến đoạn cuối của cuộc đời. Tôi từng bị mắc đủ các loại bệnh, bao gồm viêm khớp dạng thấp, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, huyết áp thấp và một số loại bệnh về da. Vào thời đó tôi dường như không thể làm được cả những việc bình thường. Ví dụ, tôi không thể ăn thức ăn lạnh cả vào mùa hè. Nếu tôi không mặc hai cái quần, tôi sẽ bị đau dạ dày và đau khớp. Do bị huyết áp thấp, tôi cảm thấy chóng mặt và váng đầu cả ngày, thậm chí trong mắt tôi nhìn trời cũng u ám. Khi tôi ốm yếu nhất, chồng tôi phải cõng tôi trên lưng để đi lên lầu. Một chuyên gia y tế nói rằng nếu tôi không phẫu thuật thoát vị đĩa đệm, tôi sẽ bị liệt trong tương lai.

Dù vậy, kể từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi đã trở thành một người khác hẳn. Không có bất kỳ bệnh tật nào, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng. Con gái tôi nói với tôi: “Mẹ, trông mẹ rất tuyệt! Thậm chí mẹ không có vấn đề gì với thời kỳ tiền mãn kinh.” Quả vậy, các triệu chứng của thời kỳ tiền mãn kinh rất khó xử lý, nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi an toàn vượt qua giai đoạn đó mà không tự biết. Trông thì có vẻ tầm thường, nhưng đó thật sự là một phép lạ từ quan điểm của y học hiện đại.

Một vài ngày trước, tôi đến công ty cũ để đưa đồ. Tôi cố tình mặc một cái áo lụa màu vàng và quần trắng với hoa thêu. Đồng nghiệp cũ không gặp trong nhiều năm của tôi rất ngạc nhiên. Một người nói: “Làm thế nào mà chị như không già đi vậy? Chị trông vẫn vậy, với tóc đen và lưng thẳng. Chị đi những bước nhẹ như thế. Không ai có thể nói là chị đã 60 tuổi.”

Đồng nghiệp cũ của tôi bị lôi vào một cuộc trò chuyện thú vị này. Họ nói rằng hai học viên cao tuổi khác làm việc cùng công ty trông cũng trẻ và sức khỏe của họ trước đây cũng rất tệ. Một đồng nghiệp hỏi: “Làm sao mà các học viên Pháp Luân Công trẻ thế?” Cô đã từng tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ và từng tố cáo một đồng tu với nhà chức trách. Sau khi một đồng tu khác và tôi giảng chân tướng, cô đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới – Đoàn Thanh niên Cộng Sản và thiếu niên tiền phong (thường được gọi là “tam thoái “) .

Những đồng nghiệp khác mà không tu luyện đều đã già đi và trông thay đổi đáng kể, vì vậy họ đều hâm mộ các đệ tử Đại Pháp. Tôi đưa họ DVD Thần Vận và đĩa phần mềm giúp họ đăng nhập vào các trang web ở nước ngoài. Họ vui vẻ đón nhận thông tin, cảm ơn rất nhiều và trông rất hạnh phúc và hồ hởi. Phó phòng, hai cán bộ và nhân viên khác cũng vui vẻ đón nhận tài liệu. Trông họ như đang khao khát muốn biết sự thật. Thật không may là tôi không đem đủ đĩa, vì vậy tôi để lại thông tin liên lạc cho một vài người trong số họ và dự tính đưa họ đĩa sau đó. Trước khi trở lại đó, tôi nhờ một đồng tu phát chính niệm cùng tôi và kết quả rất tốt.

2. Cứu thêm người nhanh chóng và hiệu quả nhờ nghe lời Sư phụ

Tôi bắt đầu nói với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp năm 2002. Vào lúc đó tôi đã không làm được gì nhiều và không tu luyện tốt chút nào. Nhưng năm 2007 chúng tôi đã lập một nhóm học Pháp và sau đó tôi trở nên tích cực hơn.

 – Một bông hoa nhỏ nở trong nhà của tôi

Tôi không biết gì về máy tính. Là một đồng tu đã dạy tôi cách tải, in và đóng các tài liệu. Tôi có thể sản xuất tài liệu Đại Pháp, tạp chí hàng tuần, và tiền giảng chân tướng (tiền giấy có thông điệp Đại Pháp đóng trên đó, nhờ vậy đã giảm gánh nặng cho một đồng tu – người đã cung cấp một lượng lớn tài liệu cho chúng tôi. Tôi cho chạy máy in tại nhà của tôi và trả chi phí cho việc này. Bất kể thời tiết nào, các đồng tu của tôi và tôi đều đi tới hàng chục ngôi làng lân cận để phát tài liệu.

Máy in của tôi rất thông minh. Thỉnh thoảng khi nó không hoạt động, tôi phát chính niệm và tham khảo các bài viết trên Minh Huệ để hướng nội. Mỗi lần như vậy, các vấn đề của máy in được giải quyết thành công. Có một lần, nó in ra các tài liệu, nhưng chữ không rõ ràng. Tôi hướng nội và tìm thấy lý do: Tôi đã quá háo hức hoàn thành nhiệm vụ, và mặc dù tôi học Pháp, nhưng tôi không học tốt. Sau đó tôi phát chính niệm và giao tiếp với máy in. Ngay sau đó, máy in bắt đầu làm việc một cách chuẩn xác. Trong vài năm qua, tôi không cần phải đem máy in đi sửa ở tiệm. Tất cả các vấn đề xảy ra đều được tôi tự mình giải quyết lấy.

-Sử dụng trí huệ Đại Pháp cấp cho để cứu người

Những năm này trong khi giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi dần dần loại bỏ được tâm sợ hãi. Tôi đã giúp hàng ngàn người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Vào lúc mới bắt đầu, tôi giảng chân tướng cho họ hàng, những người bạn tốt, hàng xóm của tôi và những người trong những trung tâm cộng đồng. Bây giờ tôi không bỏ qua cơ hội nào để cố cứu bất kể ai mà tôi gặp. Mỗi lần tôi cần phải ra ngoài, tôi mang tài liệu giảng chân tướng theo. Trong khi tôi đang mua đồ, chờ xe buýt hay tụ họp với bạn học hay bạn bè, tôi giúp họ làm “tam thoái”. Sau đây là một vài tình huống:

– “Bà ấy có phải là bà của cô không?”

Cách đây không lâu, cha một đồng tu cũng tập Pháp Luân Công bị bất tỉnh. Mặc dù tôi chưa quen biết ông ấy, nhưng tôi nhận ra rằng chúng tôi đều là đệ tử của Sư phụ và là những người may mắn nhất trên đời. Như Sư phụ giảng trong bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002”: “việc của bạn cũng là việc của mình, … ” Tôi đem một vài thứ đi giúp gia đình ông ấy và nhân cơ hội này giảng chân tướng cứu người.

Khi tôi bắt đầu về nhà, thời tiết bất ngờ thay đổi, có gió mạnh và nhiều mây. Tôi nhanh chóng bước lên xe buýt. Một vài người đã ngồi trên xe và không có ai ngồi cạnh tôi cả. Tôi quay người lại và chỉ nhìn thấy một cô bé ngồi ở đằng sau. Tôi hỏi thăm: “Cháu đi đâu thế?” Cô bé nói nhỏ trả lời tôi: “Khu trung tâm”. Tôi nói, “Cháu đi một mình à?” Cô bé gật đầu và nói: “Bà ơi, cháu có thể ngồi cạnh bà được không?” Tôi nói: “Lên đây”. Tôi nhận thấy rõ ràng rằng đây là một cô bé có tiền duyên. Tôi nghĩ: “Đây hẳn là sự an bài của Sư phụ.” (Tôi từng gặp khó khăn trong việc giảng chân tướng cho học sinh tiểu học. Tôi cảm thấy chúng còn quá nhỏ để có thể hiểu được.) Tôi hỏi xem cô bé bao nhiêu tuổi. Cô trả lời cô 12 tuổi và đang học lớp 5. Cô bé nói rằng không nên nói với bất kỳ ai về nơi dự định đến bởi vì có nhiều người xấu. Tôi nói: “Vậy tại sao cháu lại nói với bà?” Cô bảo: “Bà là người tốt.” Cô bé dường như có ý thức mạnh mẽ về việc tự bảo vệ mình.

Tôi nghĩ rằng tôi nên làm cho cô bé tin tưởng tôi trước để cứu cô, vì vậy tôi bắt đầu nói chuyện với cô. Cô bé nói rằng cô và bà mình cả hai đều theo Phật giáo. Tôi khích lệ cháu: “Tin vào Phật thì tốt chứ sao. Những ai có niềm tin như vậy sẽ được sinh mệnh cao tầng bảo hộ và có thể giữ mình không phạm phải việc xấu. Cô bé nói một cách thận trọng, “Bà, xin bà nói nhỏ thôi.” Rõ ràng là cô bé sợ. Tôi tiếp tục trò chuyện cùng cô bé về những việc hàng ngày. Cô kể rằng cha mẹ của cô đều là giáo viên trung học. Tôi đưa cho cô bé đĩa phần mềm cho phép người dùng đăng nhập vào các trang web giảng chân tướng. Tôi bảo cô bé đưa nó cho ba mẹ và cô bé đồng ý.

Sau đó tôi nói với cô bé về tội ác của ĐCSTQ. Cô chỉ vào trái tim mình và nói nhỏ: “Bà ơi, có phải là ĐCSTQ chỉ tốt trên bề mặt nhưng lại thối nát bên trong không?” Tôi nói: “Cháu nói đúng rồi, cháu thật là thông minh! Tà Đảng che giấu bản thân và tuyên bố nó là “vinh quang và đúng”, nhưng nó đã làm những điều xấu xa một cách kín đáo.” Sau đó, tôi đã giúp cô bé thoái khỏi đội thiếu niên tiền phong của ĐCSTQ. Bên ngoài, mưa bắt đầu trút xuống. Cô bé nói cô cần mua một chiếc ô để dùng khi chuyển xe buýt, nếu không thì cô sẽ bị ướt. Chúng tôi chưa đến trạm dừng của tôi, nhưng vì cô bé không biết phải đi đâu nên tôi xuống xe buýt sớm để tháp tùng cô bé đi mua dù. Trời thật sự mưa như trút. Chúng tôi dùng chung cây dù của tôi. Cô nắm lấy tay tôi khi chúng tôi bước đi trong mưa. Tôi kể cho cô bé nghe về vụ “tự thiêu ở Thiên An Môn” được dàn dựng hoàn toàn và cô ấy nên nói với ba mẹ về điều đó. Cô thì thầm: “Bà ơi, đừng để người khác nghe thấy.” Tôi nói: “Những người tốt có thể nghe thấy, nhưng những người xấu thì không.” Cô ấy nói: “Dạ phải.”

Chúng tôi đi lên lầu đến một cửa hàng. Tôi nói với nhân viên bán hàng: “Tôi đã gặp cô bé này trên xe buýt. Cháu không có đủ tiền để mua một chiếc dù. Cô có thể bán rẻ hôm nay không?” Người bán hàng biết tôi và nói: “Cô bé có thể trả ít hơn năm nhân dân tệ bởi vì tôi biết bà. Tôi không giảm cho bất cứ ai khác đâu.” Cô ấy thấy rằng cô bé cứ gọi tôi là bà. Cô không thể tin rằng tôi chỉ mới gặp cô bé này trên xe buýt. Cô hỏi cô bé hai lần: “Không phải đây là bà của cháu thật à? Phải vậy không?” Cô bé nói: “Không, bà ấy không phải là bà thật của cháu.” Cô bé rời đi, cầm chiếc dù mới. Tôi quay lại nhìn và cảm thấy hạnh phúc cho cô bé. Cô bé đã được cứu, bao gồm cả thiên thể khổng lồ phía sau cô. Mặc dù tôi phải đi bộ thêm một trạm nữa trong mưa, nhưng tôi cảm thấy thật bõ công.

– Tôi xử lý một sự cố hợp lý

Mùa xuân năm 2012 khi đang đi xe buýt, tôi nói với những hành khách khác về sự kiện Vương Lập Quân. (Vương là một quan chức cấp cao có liên quan đến tội ác mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Ông ta đã tìm cách xin tị nạn tại Đại sứ quán Mỹ). Một cô gái trẻ nói cô đã nghe nói về nó, nhưng những người khác không biết gì về nó cả. Tôi nói với họ rằng chính quyền không công bố thông tin cho công chúng biết. Tôi nói với họ về Cửu Bình và về tội ác của ĐCSTQ. Những người đồng ý với tôi cũng đã tham gia vào cuộc bàn luận này.

Sau đó, hai người phụ nữ ở độ tuổi 50 lên xe. Họ nghe một vài lời và nói rất lớn tiếng: “Bà là một học viên Pháp Luân Công! Bà thật to gan dám quảng bá những thứ của mình trên xe buýt đấy.” Tôi nói: “Pháp Luân Công rất là tốt. Đó là ĐCSTQ đang lừa dối người dân và không để cho mọi người biết sự thật.” Một trong hai phụ nữ nói: “Đảng đã trả lương của bà, tại sao bà chống lại nó?” Tôi nói: “Bây giờ mọi người đều biết ai đang nuôi ai. Công nhân thì làm việc, nông dân thì cày cấy, và thậm chí cả người nướng khoai lang để bán cũng phải làm việc. Còn ĐCSTQ thì làm gì? Chẳng làm gì cả.”

Những hành khách khác trên xe thì rất yên lặng. Người phụ nữ nói: “Sao bà dám? Tôi có thể gọi 110 [số điện thoại khẩn cấp ở Trung Quốc] đến bắt giam bà.” Tôi rất bình tĩnh và nói một cách ôn hòa nhưng to rõ: “Nhìn chiếc xe buýt này xem, có rất nhiều người ở đây, nhưng không ai trong số họ phản đối ý kiến của tôi cả. Trong lòng tất cả họ đều đồng ý với tôi.” Mọi người trên xe buýt đều có thể nghe thấy tôi nói. Người phụ nữ không nói thêm gì nữa.

Tôi đang tiến gần đến trạm dừng của mình. Phía sau tôi là một nhân viên bảo vệ. Tôi nói với hai người phụ nữ: “Lần tới tôi sẽ nói nhiều hơn với các bà; tôi tin rằng sớm muộn gì các bà cũng sẽ biết được sự thật. Bây giờ tôi nhận ra rằng tôi đi quá 2 trạm dừng rồi.” Tôi xuống xe và gặp một người đàn ông độ 60 tuổi. Nhìn ông trông nghèo khổ. Tôi nói: “Tại sao mọi người lại mê muội như vậy, tin rằng ĐCSTQ trả lương cho họ.” Sau đó, tôi bắt đầu nói chuyện với ông ấy. Tôi đưa cho ông ấy một cuốn sách nhỏ giảng chân tướng. Ông rất vui lòng nhận nó. Ông nói rằng ông đã tập Pháp Luân Công một lần. Tôi khuyến khích ông quay lại con đường tu luyện. Ông đã rất cảm kích với các thông tin.

Bây giờ, bất cứ khi nào có việc phải ra ngoài, tôi xuất ra một niệm: “Sư phụ, xin hãy an bài những người có tiền duyên được cứu và xin giúp con thanh trừ hết thảy tà linh và các nhân tố cản trở chúng sinh được đắc cứu. Bởi vì những gì chúng ta làm là chân chính nhất trong trời đất, nên chỉ có tà ác mới phải sợ chúng ta.” Mỗi lần không có sợ hãi và cảm thấy bình tĩnh thì tôi làm khá tốt. Nhưng vào lúc đầu thì không được như vậy. Nó là một quá trình cải thiện và đề cao tâm tính dựa trên Pháp.

Một ngày, con gái hỏi tôi: “Mẹ, mẹ có cảm thấy đơn độc không?” Tôi nói: “Không. Mẹ không có thời gian để cảm thấy như vậy.” Mặc dù tôi ở một mình suốt ngày, nhưng tôi luôn bận rộn với việc luyện công vào buổi sáng, học Pháp, phát chính niệm, và sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Tôi quá bận đến nỗi đôi khi còn không có thời gian để ăn. Bất kể khi nào đồng tu cần giúp đỡ, tôi liền có mặt nhanh nhất có thể. Tôi cố gắng hết mình để giúp họ.

3. Tu luyện bản thân là nền tảng để cứu độ chúng sinh

Giờ tôi đã tu luyện được trên 10 năm, nhưng mãi cho tới 2 năm trước tôi mới bắt đầu thật sự biết cách tu luyện bản thân mặc dù tôi liên tục học Pháp. Trước đó, tôi thường thấy lỗi của người khác khi gặp phải mâu thuẫn, bởi vì tôi bị ảnh hưởng bởi thiếu sót của mọi người và văn hóa đảng. Nhưng giờ tôi có thể luôn xem mình như một người tu luyện thực sự bằng cách sử dụng chính niệm. Đôi khi mâu thuẫn nảy sinh giữa tôi và các đồng tu, tôi lập tức hướng nội. Quá trình này từng mất một thời gian khá lâu, nhưng giờ tôi nhanh chóng lập tức hướng nội xét chính mình. Nếu có bất kỳ chấp trước nào lộ ra, tôi sẽ giải thể chúng không chút chậm trễ.

Cách đây không lâu, các đồng tu tập trung vào sản xuất đĩa Thần Vận. Họ phải làm hàng trăm bản copy một lúc. Thỉnh thoảng tôi thấy họ quá bận rộn, vì thế tôi tình nguyện đảm nhận trách nhiệm in bìa đĩa. Sau khi in ra, tôi phải cắt các cạnh giấy. Do số lượng giấy nhiều, tôi đã có một đoạn thời gian gặp khó khăn trong việc cắt giấy bằng con dao lớn. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nếu một người trẻ có thể làm được thì tôi cũng có thể. Mỗi lần vậy, tôi phải dùng hết sức mình để cắt chúng.

Một lần, tất cả mọi người đang làm việc với nhau. Một đồng tu nam nói nhiều lần rằng tôi cắt bìa đĩa quá to. Tôi phản ứng trong lòng. Tôi nhận thấy rằng nếu một người trẻ làm bìa đĩa thì không ai nói gì, nhưng khi tôi làm thì họ chỉ trích tôi. Tôi chỉ vào một người đồng tu trẻ và nói: “Anh là một người nam, nhưng anh không cắt chúng. Làm sao mà lại để một phụ nữ làm công việc này được?” Tôi gần như muốn nói rằng họ đã để một bà già làm việc này.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng điều này không đúng, rằng chấp trước của tôi đã trỗi dậy. Đây là tu luyện. Sư phụ chỉ nhìn nhân tâm chứ không phải việc ta làm nó thế nào. Chẳng phải đây là chấp trước tranh đấu và tật đố hay sao? Tôi tiếp tục cắt các cạnh giấy và nghĩ về bài thơ của Sư phụ “Viên mãn công thành:”

“Tu khứ danh lợi tình,
Viên mãn thượng thương khung,
Từ bi khán thế giới,
Phương tùng mê trung tỉnh.” (Hồng Ngâm)

Dần dần tôi bình tĩnh lại. Sau đó, cứ như là chưa có gì xảy ra giữa chúng tôi, và chúng tôi hoàn thành việc sản xuất tài liệu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/25/正念正行救人-脚踏实地修炼-280777.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/21/143332.html

Đăng ngày 15-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share