Bài viết của một đệ tử Đại Pháp từ tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2013]

Con xin kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đã bị giam giữ 3 năm trong một trại lao động cưỡng bức. Trong trại, tôi đã không hề sợ hãi đối với tà ác và dùng chính niệm, chính hành chứng thực Pháp. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm trong trại của bản thân với các bạn đồng tu và báo cáo lên Sư phụ.

Một cái dùi cui điện mất hiệu lực

Một sự kiện đã gây sốc cho lính canh tại trại lao động cưỡng bức cùng các tù nhân và khiến họ thể hiện sự tôn trọng đối với tôi. Một lần đã có khoảng ba đến bốn mươi học viên Đại Pháp trong trại lao động cưỡng bức đã từ chối mặc đồng phục nhà tù, báo danh, hoặc làm nô lệ lao động. Chúng tôi cũng đã bắt đầu tuyệt thực để phản đối việc một số học viên bị tra tấn.

Một lính canh nói: “Bất cứ ai không tuân theo quy tắc tại trại lao động cưỡng bức cần phải bị làm gương. Để xem ai có thể qua khỏi màn tra tấn bằng dây thừng của tôi.” Chục học viên đã ngay lập tức đứng lên phản đối. Các lính canh trói từng học viên một bằng dây thừng. Tôi đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Đồng thời, tôi niệm các khẩu quyết Chính Pháp. Giọng nói của tôi rất lớn và đã vang vọng toàn bộ trại lao động cưỡng bức.

Nhiều lính canh đã đến ngăn tôi lại. Tôi vừa chạy vừa hô lớn. Sau khi một lính canh bắt được tôi, có hai lính canh đã vặn các cánh tay tôi, một người đã cởi tất của tôi và người khác dùng còng tay để cạy răng tôi và cố gắng nhét tất vào miệng tôi. Tôi đã dùng hết sức để ngậm chặt miệng và không hợp tác với các lính canh. Những người này đã hoàn toàn không thể nhét bất cứ thứ gì vào miệng tôi. Sau đó, họ đã cố gắng kéo tay tôi ra sau lưng và còng chúng lại. Tôi duỗi các cánh tay ra và không cho họ kéo chúng lại với nhau. Các lính canh đã sợ bị mất mặt trước các tù nhân. Hai người giữ hai cánh tay tôi và đã đẩy tôi đến sân sau.

Trong một căn phòng ở sân sau, các lính canh đã bảo tôi quỳ xuống. Tôi đã nói với họ tôi chỉ quỳ trước Sư phụ của mình. Một lính canh đã đá vào chân và lưng của tôi nhiều lần trong một lúc lâu. Tôi ngẩng đầu lên và nói: “Tôi sẽ không quỳ. Tôi không làm gì sai.” Ba lính canh bước đến. Hai trong số họ đã vặn hai cánh tay tôi và kéo ngược ra sau. Một người đặt một sợi dây thừng quanh cổ tôi và sau đó buộc nó vào cánh tay tôi. Tôi giật đầu thật mạnh và cả ba người đã bị đẩy lùi vài bước. Họ đã tiến lại một lần nữa để cố gắng trói tôi. Tôi giật đầu một lần nữa và họ lại bị đẩy lùi trở lại. Điều này đã diễn ra nhiều lần. Các lính canh đã trở nên kiệt sức. Một lính canh nói: “Tại sao bà ấy có sức mạnh như vậy? Bà ta rất thấp bé.” Cuối cùng các lính canh đã xông đến cùng một lúc, xoay xở để buộc cánh tay và cổ tôi với nhau, kéo đầu tôi xuống. Nhưng tôi đã không cảm thấy đau đớn.

Các lính canh đã siết chặt sợi dây cho đến khi các ngón tay của tôi thâm tím. Sau đó, họ nới lỏng nó một chút rồi lại siết chặt nó một lần nữa. Họ đã lặp đi lặp lại hành động này hàng chục lần nhưng vẫn không thể kiểm soát tôi. Một lính canh đã nói họ nên buộc cổ và chân tôi với nhau. Sau đó, các lính canh thực sự đã buộc chân tôi lại với nhau, và sau đó cột chúng vào cổ tôi. Cơ thể của tôi đã bị uốn cong 90 độ. Thông thường khi các lính canh sử dụng phương pháp này để tra tấn thì các học viên không thể chịu đựng được hơn mười phút. Do vậy, tôi ngồi trên mặt đất và phớt lờ họ. Các lính canh đã túm lấy sợi dây thừng trên lưng tôi, kéo tôi lên khỏi mặt đất, và liên tục đập tôi xuống mặt đất một cách thô bạo. Nhưng tôi không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.

Các lính canh vẫn không thể kiểm soát tôi. Một lính canh cao lớn lôi ra một dùi cui điện và chuẩn bị sốc điện tôi. Ông ta nhấn nút và tôi thấy tia điện màu xanh phóng ra khỏi dùi cui. Tôi đã có một chút sợ hãi. Nhưng sau đó tôi đã ngay lập tức nhớ lại những gì Sư phụ giảng:

“Sinh tử phi thị thuyết đại thoại,
Năng hành bất hành kiến chân tướng.”
(Tâm tự minh, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi đã ngay lập tức cảm thấy như cơ thể mình rất cao lớn và không sợ bất cứ điều gì. Dùi cui điện chỉ trông giống như một món đồ chơi và tôi cũng cảm thấy lính canh tà ác thật quá nhỏ bé. Lính canh đã dùng dùi cui sốc điện đôi chân tôi. Tôi không có bất kỳ phản ứng nào. Ông ta sốc điện khuôn mặt tôi, tôi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Sau đó, ông ta sốc điện cánh tay tôi. Tôi chỉ cảm thấy như kiến bò trên tay mình. Người lính canh cao lớn nói với những kẻ khác: “Bà ta cách điện. Bà ta không có phản ứng gì cả.” Tôi nói: “Đây là công năng.”

Sau khi cố gắng tra tấn tôi hết buổi sáng và buổi chiều, họ luân phiên canh chừng tôi trong suốt đêm. Nhưng sau đó họ đã dừng việc tra tấn tôi, chỉ dùng dây thừng trói cánh tay tôi một cách lỏng lẻo. Tôi đã bắt đầu giảng chân tướng cho các lính canh. Một vài lính canh đã hiểu ra sự thật. Trong những lần thay ca, lính canh hết ca thường xuyên nói với người đến làm nhiệm vụ rằng: “Bà ấy thực sự vĩ đại! Bà ấy hẳn là một người đặc biệt.”

Ngày hôm sau, khi tôi trở lại phòng giam, gần như tất cả các tù nhân đã đến. Người tù nhân phụ trách tất cả các tù nhân khác đã nói với tôi: “Đại tẩu, chị thực sự đã phải chịu đựng rất nhiều. Tất cả chúng tôi thực sự ngưỡng mộ và tôn trọng chị. Tất cả chúng tôi đều rất sợ bị tra tấn bằng dây thừng. Nhưng chị rất dũng cảm. Chị không sợ họ. Các lính canh sợ các chị – những học viên Pháp Luân Công!”

“Từ giờ chị là ‘Chị hai'”

Mọi tù nhân đều ngưỡng mộ những người có thể chống lại các lính canh và không thỏa hiệp. Tôi đứng lên vì Pháp Luân Công. Họ đã cảm thấy tôi rất nghĩa khí và tất cả đều nói rằng họ muốn làm bạn với tôi.

Khi tôi luyện công, tất cả tù nhân đã tự nguyện trông chừng lính canh cho tôi. Khi tôi ngồi trên giường phát chính niệm, tất cả tù nhân đã để tôi một mình. Có lần khi tôi đang luyện tĩnh công trên giường, đội trưởng đội lính canh đã đến và nhìn thấy tôi. Bà ta đã gọi tôi đến văn phòng của mình. Ngay sau khi tôi bước vào văn phòng, bà ấy quát tôi ngồi xổm trên mặt đất. Tôi nói: “Tôi sẽ không làm thế. Tôi không phải là một tù nhân. Tại sao tôi lại phải ngồi xổm?” Bà ta nói: “Tôi sẽ tra tấn bà thật tàn khốc.” Tôi nói: “Đây có phải những gì mà hàng ngày bà gọi là ‘giáo dục, cảm hóa và sự cứu giúp’? Đó toàn là những lời đạo đức giả.” Tôi nhìn bà ta chằm chằm không chớp mắt. Bà ta đã trở nên bối rối và không thể nói được lời nào trong một lúc. Cuối cùng bà ta nói: “Bà có thể đi.”

Hai tù nhân đưa tôi đến văn phòng đã sợ hãi. Sau khi chúng tôi trở lại, họ nói với người khác những gì đã xảy ra tại văn phòng của đội trưởng. Tất cả các tù nhân đã nói với tôi: “Chị hai, chị thực sự có một ý chí mạnh mẽ.”

Tại trại lao động cưỡng bức, một số tù nhân rất có ác ý với các học viên. Họ thường xuyên la mắng và thậm chí đánh đập các học viên. Khi ở đó, tôi không cho phép điều này xảy ra. Một lần, một tù nhân đã đánh đập tàn nhẫn một học viên. Bà ta cho biết học viên đó đã đưa một số kinh văn Đại Pháp cho các học viên khác và bị các lính canh phát hiện ra. Tôi đã đến kéo tù nhân này đi. Tù nhân khác nói: “Chị hai, tất cả chúng tôi đều tôn trọng chị. Chị nên để mặc chúng tôi.” Tôi nói: “Chúng tôi là các học viên Đại Pháp. Vấn đề của cô ấy cũng là vấn đề của tôi. Cô phải dừng việc đánh đập cô ấy.” Người tù nhân phụ trách tất cả các tù nhân sau đó đến và nói: “Chị hai đã yêu cầu cô dừng lại. Tại sao cô không dừng lại?”

Một lần, một học viên từ một nhà tù khác đã mất do chịu tra tấn. Để giữ im lặng việc này, trại lao động cưỡng bức đã tập hợp các tù nhân chịu trách nhiệm theo dõi các học viên Đại Pháp đến một cuộc họp. Các lính canh đã chỉ trích các học viên, và thậm chí yêu cầu các tù nhân trông chừng chúng tôi chặt chẽ hơn. Sau đó, tôi đã nói chuyện với một học viên khác như thường lệ trước khi đi ngủ. Các tù nhân được gửi đến để giám sát tôi ngay lập tức đã đến nắm tóc tôi và kéo tôi xuống khỏi giường. Sau đó, cô ta bắt đầu đánh tôi. Tôi đã cố gắng đẩy cô ta ra với hai bàn tay của mình. Sau đó cô ta đánh đập tôi một cách điên cuồng. Tôi đã nắm lấy tóc cô ta và lăng sang một bên. Ngay khi cô ấy đứng lên và đánh tôi một lần nữa, người phụ trách tất cả các tù nhân đã đến, túm lấy tóc cô ta và tát liên tục. Sau đó, cô ấy vừa đá người kia vừa la mắng: “Cô biết các quy tắc ở đây chứ? Làm sao cô dám đánh đập chị hai của chúng tôi? Cô vẫn còn muốn sống ở đây đấy chứ?”

“Tôi sẽ không đi bất cứ nơi nào, tôi sẽ nói ở đây”

Mỗi năm một lần, vào ngày gọi là “ngày quốc khánh” của tà đảng, trại lao động cưỡng bức đã cho phép nghỉ nửa ngày. Các học viên đã quyết định phát chính niệm trực tiếp dưới cờ máu của tà đảng. Vào 10 giờ sáng, tất cả các học viên ra khỏi phòng giam của họ và tập trung ở giữa sân. Họ đã bắt đầu phát chính niệm, ngồi trong tư thế đả tọa và với tay lập chưởng ​​trước ngực.

Vài phút sau, các lính canh thấy điều này và đã sợ hãi. Họ ngay lập tức yêu cầu các tù nhân chịu trách nhiệm giám sát chúng tôi kéo các học viên trở lại bên trong. Một số tù nhân đã sử dụng cơ hội này để đánh đập các học viên. Các học viên sau đó đã bắt đầu tuyệt thực để phản đối và từ chối đi ăn trưa. Các lính canh yêu cầu các tù nhân kéo chúng tôi đến quầy ăn. Khi đó cũng đang trong thời gian làm việc của trại lao động cưỡng bức, họ cũng yêu cầu các tù nhân kéo chúng tôi tới xưởng. Quần của nhiều học viên đã bị hư hại. Nhiều học viên và tôi đã bắt đầu hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Chúng tôi thuộc lòng tất cả các con đường dẫn tới xưởng. Đội trưởng đã nói với tôi: “Bà phải đi đến phòng này để hô. Rồi tôi sẽ cho bà hô thỏa thích.” Tôi nói: “Tôi sẽ không đi bất cứ đâu, tôi đang nói ở đây.” Tôi đứng ở giữa xưởng và liên tục hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Khôi phục lại thanh danh của Đại Pháp và Sư phụ!”

Tại thời điểm đó tâm trí tôi trống rỗng. Tôi cảm thấy các Pháp Luân quay xung quanh mặt mình. Vài chục học viên đã ngừng làm việc và bắt đầu phát chính niệm. Xưởng đã trở nên tĩnh lặng và các lính canh đã bị sốc. Sau khi hô lớn, tôi đã bắt đầu luyện công. Các học viên khác nhìn thấy và cũng đứng ở giữa xưởng để luyện công. Hầu hết các tù nhân đã ngừng làm việc và chỉ xem chúng tôi luyện công.

“Bài phát biểu của chị hai thật xuất sắc”

Một lần, tổ tù nhân của tôi đã chấp nhận một số đơn đặt hàng làm chăn bông cho các tân sinh viên tại một trường học. Một số học viên cho rằng chúng tôi nên viết thư để phơi bày bức hại và đặt chúng vào trong vỏ chăn. Bằng cách này, sinh viên sẽ tìm thấy chúng khi họ lột vỏ chăn. Tất cả các học viên đã bắt đầu hỗ trợ. Tôi đã tìm thấy vài tờ giấy và sao chép bài kinh văn mới của Sư phụ “Một chút cảm tưởng của tôi”. Sau đó, tôi gấp các lá thư lại, viết câu “hữu duyên đắc phúc” ở bên ngoài, và đặt chúng vào trong vỏ chăn.

Hai đến ba tuần sau đó, nhà trường báo việc có các lá thư trong vỏ chăn đến trại lao động cưỡng bức. Lãnh đạo trại lao động cưỡng bức đã thực sự tức giận. Lính canh đã được phái đến để điều tra bí mật. Họ đã hỏi những tù nhân đang giám sát các học viên nhiều câu hỏi nhưng không thể tìm thấy bất cứ manh mối nào.

Vào một ngày sau 5 giờ chiều, các lính canh đã tập hợp tất cả các tù nhân trong một cuộc họp. Họ nói: “Cuộc họp hôm nay là về việc tìm thấy các tài liệu Pháp Luân Công trong vỏ chăn bông được làm bởi trại lao động của chúng ta. Bất cứ ai đã làm điều này nên bước ra và thừa nhận nó. Nếu không có ai bước ra thì sẽ không có ai được ăn tối hoặc đi ngủ đêm nay. Chúng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi chúng tôi tìm thấy thủ phạm.” Các lính canh cũng nói với các tù nhân: “Các nhà lãnh đạo không muốn tất cả mọi người ở đây phải chịu đựng. Tại sao các học viên Pháp Luân Công lại sợ chịu trách nhiệm về những việc họ đã làm?”

Tôi nghĩ: “Nếu không có ai đứng lên, tất cả mọi người sẽ phải ở lại đây và bị chửi bới bởi các lính canh. Điều này cũng sẽ dẫn việc các tù nhân có suy nghĩ xấu về Pháp Luân Công.” Vào lúc đó, một số tù nhân đã bắt đầu phàn nàn về Pháp Luân Công.

Tôi đã đứng dậy và nói: “Xin đừng phàn nàn nữa. Hãy dừng việc lắng nghe lời kích động của một ai đó. Tôi đã viết các lá thư và đặt chúng bên trong vỏ chăn bông. Các ông muốn làm gì?”

Những người khác thấy rằng tôi đã thừa nhận và tất cả dừng việc nói chuyện lại. Các lính canh thấy rằng tôi đã thừa nhận mọi thứ. Một người nói: “Được rồi. Tất cả giải tán. Hãy xem các nhà lãnh đạo xử lý trường hợp này như thế nào.”

Ngày hôm sau, một số lính canh đã đưa tôi đến văn phòng. Ngay sau khi tôi bước vào văn phòng, đội trưởng đã bảo tôi ngồi lên một băng ghế nhỏ. Tôi nói: “Tôi sẽ không ngồi lên băng ghế nhỏ này. Nó là dành cho tù nhân. Tôi không phải là một tù nhân. Tôi cần phải ngồi trên một chiếc ghế bình thường.” Vì vậy, một lính canh đã yêu cầu một tù nhân mang đến một chiếc ghế. Sau đó, tôi ngồi xuống. Cô ta nói: “Về việc bà đặt các lá thư trong vỏ chăn, giám đốc trại lao động nói rằng bà đã một mình thừa nhận nó và bà có thái độ tốt. Sau khi thảo luận, chúng tôi đã quyết định để bà viết một văn bản thừa nhận sai lầm của mình. Như vậy chúng tôi có thể gửi cho trường một lời giải thích tốt.”

Tôi nói: “Tôi không thể viết một văn bản như vậy. Tôi không làm gì sai cả. Chế độ Giang Trạch Dân đã sử dụng bộ máy tuyên truyền của nhà nước để đánh lừa mọi người trên thế giới. Tại sao tôi không thể nói sự thật về Pháp Luân Công cho người dân? Thói đời gì đây? Kẻ xấu bức hại người tốt và chúng vẫn còn rất kiêu ngạo. Tôi sẽ không viết văn bản đó ngay cả khi cô giết tôi.” Cô ấy nói: “Nếu bà chỉ nói về nó trước tất cả các tù nhân trước khi ăn trưa thì sao? Họ có thể xếp hàng hai mươi phút trước khi ăn trưa.” Tôi đã đồng ý.

Tôi đã nghĩ: “Cô yêu cầu tôi nói chuyện. Nhưng tôi nói gì thì cô không quyết định được.” Trước bữa trưa, tất cả các tù nhân xếp hàng và một lính canh kêu tôi lên để nói chuyện. Tôi đã thản nhiên đứng trước mọi người và nói: “Xin chào tất cả mọi người. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi đã bị kết án lao động cưỡng bức chỉ vì đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉ muốn nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và yêu cầu họ khôi phục lại thanh danh cho Đại Pháp và Sư phụ Lý. Tôi không làm gì sai. Tôi là một công dân Trung Quốc. Hiến pháp cho tôi quyền khiếu nại. Pháp Luân Công không cố gắng gây tổn hại cho nhà nước và đã bị đàn áp dã man. Tôi có quyền phát biểu niềm tin của mình. Đây là quyền con người cơ bản nhất.”

Tôi đã giải thích thêm: “Tại sao tôi nói Pháp Luân Đại Pháp là tốt? Bởi vì Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta trở thành người tốt, vị tha, nghĩ đến người khác trước, và cuối cùng trở thành một người có thể sống vì người khác. Pháp Luân Công không chỉ dạy tôi làm thế nào để trở thành một người tốt mà còn chữa khỏi bệnh của tôi. Tôi đã từng tiêu tốn hàng chục nghìn nhân dân tệ tại các bệnh viện để điều trị nhiều căn bệnh của bản thân. Nhưng tôi đã không cải thiện. Sau khi tập luyện Pháp Luân Công trong chín ngày, tất cả các bệnh của tôi đã biến mất. Các vị cho tôi biết như vậy Pháp Luân Công là tốt hay không! Tại sao tôi lại viết thư cho các sinh viên trong trường? Bởi vì Pháp Luân Đại Pháp đã đến để cứu độ tất cả chúng sinh. Những người nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp là không tốt sẽ bị nguy hiểm lớn trong tương lai. Do đó, chúng tôi – những học viên Đại Pháp mạo hiểm mạng sống và sự an toàn của bản thân để cố gắng nói với công chúng sự thật về Pháp Luân Công. Chúng tôi muốn mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhờ đó họ có thể có một tương lai tươi đẹp.”

Một vài lính canh đi tới đi lui. Tôi không chắc chắn là do họ không hiểu những gì tôi nói, hay là do họ e ngại rằng nếu phản đối những gì tôi nói, họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ khiến tôi thừa nhận việc đặt các lá thư bên trong vỏ chăn.

Một đội trưởng đã hỏi: “Bà đã thừa nhận những gì mình làm. Bà sẽ làm gì trong tương lai?”

Tôi nói: “Tôi sẽ làm tốt hơn trong tương lai. Và tôi thực sự cảm thấy tiếc cho những người không hiểu sự thật về Pháp Luân Công. Tôi thực sự cảm thấy thương hại cho những người vẫn còn đang giúp tà ác bức hại các đệ tử Đại Pháp. Cảm ơn tất cả mọi người. Tôi đã nói xong. Tôi sẽ không trì hoãn bữa ăn trưa của mọi người.”

Ngay sau khi tôi kết thúc, tất cả mọi người đã bắt đầu vỗ tay. Tất cả họ đều nói: “Bài phát biểu của bà ấy thật tuyệt vời. Chúng tôi thực sự đã không nhận ra bà ấy là một người tốt như vậy.” Vào giờ ăn trưa, một tù nhân nói với tôi: “Chị hai, chị nói rất tốt. Vấn đề duy nhất là nó quá ngắn và tôi ước gì chúng tôi có thể nghe nhiều hơn nữa.”

“Các học viên Pháp Luân Công thực sự không tầm thường”

Nhiều tù nhân thích nói chuyện với tôi. Khi họ có mâu thuẫn với ai đó, họ đã đến gặp tôi để nói về nó. Một số bị người khác hiểu lầm. Họ đến gặp tôi để trò chuyện. Khi gia đình của một số tù nhân gửi cho họ thực phẩm tốt, họ đã muốn chia sẻ với tôi. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ và nói với họ về sự cải biến của bản thân sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng hướng dẫn họ cách hướng nội và học cách kiên nhẫn với người khác.

Một tù nhân đã bị đưa đến trại lao động cưỡng bức sau khi bị buộc tội mại dâm. Tất cả mọi người đều không thích cô ấy. Cô ấy nhận ra bản thân không được ưa thích. Một lần cô ấy bị ốm và phải nằm trên giường vài ngày. Vài lần tôi đã đến để chăm sóc cô ấy. Cô đã rất xúc động. Tôi đã bảo cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cô ấy thành tâm gật đầu. Một người nào đó đã cho tôi một vài viên kẹo. Tôi đã đưa kẹo cho cô ấy. Cô ấy đã khóc: “Chị, em không biết làm thế nào để cảm ơn chị.” Tôi nói: “Cô nên cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí. Ngài đã dạy tôi phải nghĩ đến người khác trước.”

Một người phụ nữ sáu mươi tuổi đã bị bắt giữ vì bán lại vé tàu. Một lần bà ấy bị trượt chân, và ngã trong phòng ăn và bị gẫy tay. Bà ấy đã không thể ăn, giặt quần áo của bản thân, tắm vòi hoa sen hoặc đi vào nhà vệ sinh. Không ai khác chăm sóc bà ấy, do vậy tôi đã tới để giặt quần áo cho bà ấy. Đó là vào mùa hè nóng bức, do vậy tôi cũng giúp bà ấy tắm rửa mỗi ngày. Tôi đã nấu mì ăn liền và đưa cho bà ấy. Bà ấy đã rất xúc động và nói rằng mình phải học Pháp Luân Công sau khi được thả vì các học viên Pháp Luân Công đã rất tốt với mọi người. Các tù nhân khác nói với tôi: “Cô không phải thân nhân của bà ấy. Nhưng cô đối xử với bà ấy rất tốt. Cô hẳn phải đối xử rất tốt với mẹ chồng ở nhà.” Người khác nói: “Bất cứ ai có cô con dâu như cô chắc phải rất may mắn.”

Cuối cùng, ba năm lao động cưỡng bức bất hợp pháp đối với tôi cũng kết thúc. Trong vài ngày trước khi tôi được thả, gần như tất cả các tù nhân đã đến nói lời tạm biệt với tôi. Họ nói rằng tôi thực sự cần phải chú ý đến an toàn của bản thân và tu luyện Pháp Luân Công tốt ở nhà. Họ nói rằng họ sẽ tìm tôi khi họ được thả và để lại thông tin liên lạc cùng số điện thoại của họ cho tôi. Tôi cũng đã đưa thông tin liên lạc và số điện thoại cho họ.

Vào ngày tôi được thả, hành lang nhà tù chật ních người. Mọi người ở đó để tiễn biệt tôi. Sự tôn kính chân thành mà những người này dành cho Đại Pháp sau khi biết được chân tướng thực sự cảm động. Thấy vậy, một lính canh đã nói: “Các học viên Pháp Luân Công thực sự không phải người tầm thường.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/20/明慧法会–劳教所里的“大姐”-282294.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/17/143713.html

Đăng ngày 02-02-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share