Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi may mắn đắc được Đại Pháp vào sinh nhật lần thứ 39 và đã bước đi trên con đường tu luyện 18 năm dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Trước khi đắc Pháp, tôi giữ vị trí quản lý khu vực trong một cơ quan chính phủ địa phương, chịu trách nhiệm tiếp đón các viên chức cao cấp quốc gia. Nhờ đó tôi có quyền thế và có thể kiếm thêm tiền. Tôi đã cố gắng không tham không chiếm, không tranh giành danh lợi, và chú tâm làm việc, đối xử với quan khách rất nhiệt tình chu đáo. Một vài người vốn nổi tiếng khó tính đã vài lần yêu cầu đích danh được nghỉ tại chỗ của chúng tôi thì mới yên tâm.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một thời gian, tôi nhận ra Sư phụ đã quản tôi từ trước khi tôi tu luyện. Ngài đã giúp tôi giữ tâm tính tốt và không tạo nghiệp.

Trong vòng hai tuần sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất và tôi đề cao rất nhanh. Tôi háo hức học Pháp, bất kể bận rộn và mệt mỏi thế nào. Các đồng tu luôn so sánh xem ai có thể ngồi xếp bằng lâu nhất, nhưng tôi chú tâm xem ai có thể học Pháp lâu nhất. Sư phụ cũng cho tôi nhìn thấy những cảnh tượng thù thắng ở không gian khác.

Ngày đầu của cuộc đàn áp

Trong tâm tôi cảm thấy rất nặng nề và bất an, vì thế tôi đã xin nghỉ vào ngày 20 tháng 07, 1999, ngày cuộc bức hại bắt đầu. Đây là lần đầu tiên tôi có yêu cầu như vậy, nên người quản lý nhân sự đã ngạc nhiên, nhưng cũng đã chấp thuận.

Khi rời khỏi nơi làm, tôi thấy hai đồng tu đang tìm tôi. Họ nói một vài tình nguyện viên Đại Pháp đã bị bắt vào đêm hôm trước, và không biết giờ họ đang ở đâu.

Tôi rất ngạc nhiên. Tôi xác nhận xem thông tin có đúng không và nói: “Hãy đi yêu cầu thả người.” Tại đồn cảnh sát địa phương có người hỏi tôi đang tìm ai. Đó là giám đốc Sở cảnh sát, tôi biết ông ta. Tôi nghĩ: “Sư phụ đã an bài việc này!” Tôi đáp: “Tôi tìm ông.” Tôi hỏi rằng ông ta có bắt các tình nguyện viên của chúng tôi không, và họ đang ở đâu. Ông lôi tôi vào một góc và nói nhỏ: “Đó là lệnh từ cấp trên, tôi không còn cách nào khác.”

Tôi hỏi ông ấy: “Họ đã phạm tội gì? Họ là một nhóm người tốt, họ chỉ luyện công vào buổi sáng. Anh biết tôi là người tốt, nhưng họ còn tốt hơn. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều khỏe mạnh và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Họ thực sự đang mang lợi ích cho quốc gia. Ngoài ra, vợ của anh cũng đang luyện tập. Tại sao lại bắt người tốt?”

Ông ta đáp lại ngay: “Vợ tôi đã ngừng luyện tập lâu rồi. Chuyện này tôi không có cách nào khác, là cấp trên yêu cầu phải làm.” Tôi đáp: “Nhưng, ông là giám đốc sở cảnh sát, nếu ông ra lệnh thì họ sao dám không nghe lời. Ông hãy bảo họ thả người.” Khuôn mặt ông tỏ vẻ rất kỳ lạ, ông nói với tôi rằng đây không phải vấn đề bình thường và rằng ông có ra lệnh cũng không được. Tôi có một cảm giác kỳ lạ và nói với ông cùng các nhân viên của ông: “Đừng đánh các học viên nếu không các ông sẽ phải nhận báo ứng.” Họ đều nói rằng sẽ không bao giờ đánh các học viên.

Cứu một học viên

Vào một ngày Chủ nhật cuối năm 2000, học viên A trong nhóm học Pháp của tôi gọi điện cho tôi. Cô nói rằng hai cảnh sát đang ở nhà cô. Tôi nhớ rằng cô đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tự hỏi tại sao họ lại đang ở nhà cô.

Tôi cùng một đồng tu khác liền đến nhà học viên A. Cậu con trai bốn tuổi của cô đang khóc, cảnh sát đã lục soát nhà cô và tịch thu các sách Đại Pháp. Người học viên kia đi báo tin cho gia đình cô còn tôi đến đồn cảnh sát để tìm cô.

Trên đường đi, tôi nhẩm lại những gì Sư phụ đã giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễuTinh Tấn Yếu Chỉ II)

Học viên A đang ngồi ở căn phòng ngoài cùng tại đồn cảnh sát. Tôi có một ý tưởng và đã hành động ngay. Tôi gọi cô: “Cô đang làm gì ở đây thế? Con trai cô đang khóc và tìm cô khắp nơi, nó đã đến nhà tôi, hiện tại tôi đang để cháu ở nhà và khóa cửa lại.”

Rồi tôi nhận ra viên cảnh sát đang ngồi đối diện với cô. Anh ta đã từng theo dõi tôi ở cơ quan. Tôi chào anh ấy và hỏi: “Tại sao cô ấy lại ở đây? Cô ấy không làm gì sai cả. Giờ con trai cô ấy đang khóc đòi mẹ. Tôi sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm nếu có gì xảy ra cho cậu bé. Ngoài ra, các anh em của cô ấy cũng không dễ tính đâu. Và đừng quên rằng các học viên đều là người tốt. Mau thả cô ấy ra đi!” Anh ta nói có người báo cáo cô ta đang quảng bá Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Điều đó có gì sai? Đó không phải là tội.” Tôi đẩy đồng tu ra khỏi cửa trong khi đang nói, và nhanh chóng cứu cô ra ngoài.

Cảnh sát hiểu và chấp nhận sự thật về Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi về nhà, tôi nghĩ rằng mình phải giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người cảnh sát kia. Một người bạn của anh ấy, cũng là học viên, đã cùng tôi đến gặp anh ấy tại nhà riêng, mang theo các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp phù hợp. Chúng tôi yêu cầu anh ấy chấm dứt bức hại Pháp Luân Đại Pháp và không bắt giữ các học viên khi họ nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói với người cảnh sát đó về môn tu luyện bất cứ khi nào gặp anh ấy trên đường. Anh ta đã ngừng bức hại các học viên và làm tam thoái (thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới).

Một ngày nọ, anh ấy cùng giám đốc và phó giám đốc đến văn phòng của tôi. Họ khuyên tôi không nên đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhân cơ hội đó giảng thanh chân tướng về Đại Pháp trong một giờ đồng hồ. Khi rời đi, họ đã bảo tôi chú ý an toàn.

Ngăn chặn một viên chức bức hại Pháp Luân Đại Pháp

Năm 2001, sở cảnh sát ở thành phố chúng tôi có sự thay đổi nhân sự lớn. Chồng của một ý tá mà tôi quen trở thành giám đốc của đồn cảnh sát địa phương chúng tôi, và anh ấy chịu trách nhiệm giám sát tôi.

Tôi đưa cho người y tá một vài tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và nói với cô rằng tôi muốn nói chuyện với chồng cô ấy. Cô không chắc rằng chồng cô có thời gian hay không. Nhưng một ngày trên đường đi làm tôi đã tình cờ gặp anh ấy. Tôi nói: “Chúc mừng! Giờ anh đã trở thành giám đốc! Chúng ta có thể gặp và nói chuyện không?” Anh ấy đã đồng ý.

Tôi đã chuẩn bị tài liệu chi tiết cho anh ấy và luyện tập để trả lời một vài câu anh ấy có thể hỏi. Tôi cũng nhờ các đồng tu phát chính niệm. Tôi đến gặp anh ấy và chúng tôi đã nói chuyện trong hơn hai giờ đồng hồ.

Anh ta nói rằng vào ngày 20 tháng 07, 1999, anh ấy nhận được lệnh giam giữ hơn 100 học viên. Anh ấy muốn tìm hiểu thêm về môn tu luyện. Tôi đã trả lời các câu hỏi về Pháp Luân Đại Pháp và kể về sự thay đổi to lớn cả về tâm và thân sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi nói rằng Đại Pháp đã truyền đến hơn 100 quốc gia, và rằng Trung Quốc là nơi duy nhất đàn áp môn tu luyện này.

Tôi đã thuyết phục anh ấy dùng vị trí hiện tại để bảo vệ các học viên và tích đức cho tương lai. Tôi để lại các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và anh ấy nói rằng sẽ đọc khi có thời gian. Trên đường về nhà, tôi biết anh ấy đã nhận ra sự thật, và cầu Sư phụ gia trì cho anh ấy. Khi về nhà, tôi thấy Sư phụ trong ảnh đã cười với tôi. Sư phụ đang khích lệ tôi.

Khi học viên A lại bị bắt một lần nữa, người giám đốc cảnh sát đã giúp học viên A được thả mà không gặp vấn đề gì, và anh đã đề nghị chúng tôi phải chú ý an toàn hơn nữa. Anh cũng thả một học viên lớn tuổi, học viên này sau đó nói với tôi rằng chính vị phó giám đốc đã lục soát nhà của bà. Tôi đã yêu cầu giấy thả người, vị giám đốc đã đã đưa cho tôi mà không có vấn đề gì.

Sư phụ đã giảng:

“Chúng ta thực hiện công việc chú trọng nhất vào quá trình; bởi vì trong quá trình ấy có thể để con người nhận thức được chân tượng, trong quá trình có thể cứu độ con người thế gian, trong quá trình có thể chỉ rõ chân tượng.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)

Ngộ ra điểm hóa của Sư phụ

Chúng tôi được yêu cầu phát chính niệm vào một buổi chiều mùa xuân năm 2001. Một học vên đã hỏi làm cách nào để báo cho các đồng tu trong các trại tạm giam. Khi nghĩ về điều này, một cơn gió lạnh thổi vào tôi và bỗng thời tiết trở nên rất lạnh. Bỗng tôi nảy ra ý tưởng lợi dụng thời tiết để đến thăm các đồng tu và mang quần áo ấm cho họ!

Tôi chạy một mạch đến nhà anh trai của một đồng tu và nhờ anh ấy mang quần áo ấm cho em gái của mình, cùng lời nhắn phát chính niệm. Anh nói rằng mình vừa đến đó và không thể đến thăm trong năm ngày tới. Tôi nói với anh ấy Sư phụ đã gửi “gió lạnh” đến để giúp chúng tôi. Khi thời tiết thay đổi, mang quần áo cho cô ấy là rất bình thường. Anh ấy liền đi tìm một vài bộ quần áo ấm và tôi đã may tin nhắn vào túi áo. Cô đã nhận được tin nhắn và thông báo đến cho tất cả học viên trong trại tạm giam. Từ đó trở đi môi trường trong trại tạm giam đã trở nên tốt hơn.

Sau kinh nghiệm này, tôi hoàn toàn hiểu rằng Sư phụ luôn bên cạnh chúng ta trong mọi thời khắc, bảo hộ và chăm sóc cho mỗi học viên. Chỉ cần chúng ta bảo trì chính niệm, và tín Sư tín Pháp, không ai có thể ngăn cản chúng ta. Từ đó đến nay, trong hơn một chục năm vừa qua, tôi đều kiên trì phát chính niệm vào mỗi giờ đồng hồ, đã hình thành một cơ chế, trở thành một bộ phận của sinh mệnh của tôi.

Bị bắt và tra tấn

Vào dịp Tết Thanh Minh 2004, ba nữ học viên đã đi đến vùng nông thôn để giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Một học viên trẻ bị lạc và đã ba ngày không thấy trở về. Các học viên đã tìm cô và phát chính niệm nhưng không thành công. Ngay lập tức tôi đi hỏi thăm về cô và tình cờ gặp một viên chức mà tôi đã nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp. Ông kiểm tra và nói rằng không có ai bị bắt cả. Ông cũng yêu cầu chúng tôi không đưa tên ông vào danh sách ác nhân. Tôi nói rằng ông đừng lo, ông đã không bức hại các học viên.

Người học viên này đã bị bức hại nhiều lần, chồng và con cô đã bị tổn thương nặng nề vì cuộc đàn áp. Khi các đồng tu đề nghị chồng cô đi cùng để tìm cô, anh ấy đã từ chối mở cửa. Tôi không biết phải làm gì trước thái độ của anh ấy.

Rồi tôi nhớ ra Sư phụ đã giảng:

“Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)

Tôi nghĩ đối với việc giải cứu đồng tu, tôi sẽ không chần chừ, và xem nó như trách nhiệm và sứ mệnh của mình. Tại sao giờ đây tôi lại không có ý tưởng gì? Tôi tự hỏi bản thân có xem gia đình của học viên này như gia đình của tôi chưa. Tại sao tôi lại chỉ muốn ép anh ấy đi tìm?

Sư phụ đã giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp, chư vị đều nói làm tốt những gì đệ tử Đại Pháp cần làm, thật sự có thể khởi tác dụng trong Chính Pháp, trợ Sư Chính Pháp. Chư vị cần dụng tâm thì mới có thể làm được; không dụng tâm thì sẽ trở thành gánh nặng bị kéo theo; làm không được lại còn can nhiễu và không thực hiện được nổi lời hứa của đệ tử Đại Pháp; thật sự phải coi trọng thì mới được.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009])

Một buổi tối nọ, tôi đi cùng một đồng tu đến thăm gia đình của đồng tu mất tích. Chúng tôi bình tĩnh nói lý lẽ với chồng của cô và đã thực sự dùng thiện niệm và đứng tại góc độ của người nhà của đồng tu để thông cảm với áp lực đè nặng và sự khó khăn của anh. Chúng tôi đã nói chuyện hơn hai giờ đồng hồ, và cuối cùng anh đã đồng ý đi tìm vợ cùng chúng tôi. Các đồng tu khác giúp chăm sóc đứa trẻ và làm việc nhà.

Cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy người học viên mất tích. Khi cô được người khác dìu ra, chúng tôi đã rất chấn động. Các vết sẹo do bị đánh đập tàn nhẫn, và những vết bầm trên mặt. Cô kể rằng đã bị đánh bởi côn đồ do đồn cảnh sát thuê. Chồng cô thấy cô như vậy đã không cầm được nước mắt, lính canh liền vội đưa cô quay lại phòng giam.

Sư phụ cấp thần thông giúp tôi trốn thoát

Một vài ngày sau, tôi đang ở nhà chuẩn bị bài giảng mới của Sư phụ và chuẩn bị để gửi đi cho đồng tu, bỗng tôi nghe tiếng ai đó gọi tên mình. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy phó giám đốc đồn cảnh sát địa phương cùng một vài cảnh sát yêu cầu tôi mở cửa. Tôi đi đến cửa và thấy cánh cửa không khóa mà chỉ mở hé, trong tâm nghĩ tại sao họ lại không phát hiện ra cánh cửa không khóa. Tôi nhanh chóng đóng và khóa lại. Sư phụ hẳn đã bảo hộ tôi!

Tôi từ chối mở cửa, nên họ đã yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát ngày hôm sau. Tôi nói: “Tôi không phạm tội. Tại sao tôi phải đến đồn cảnh sát?” Tôi liền gọi cho vị giám đốc đồn cảnh sát (chồng của người y tá đề cập ở trên) nhưng ông không dám nghe máy. Tôi gọi cho đồng tu và nhờ họ phát chính niệm cho tôi. Tôi đọc tập Hồng Ngâm II mới được công bố và phát chính niệm. Sáng hôm sau, một người hàng xóm ra hiệu với tôi từ ban công nhà anh ấy. Tôi nhìn ra ngoài và thấy một vài xe cảnh sát bao vây khu phố tôi ở. Tôi nhanh chóng gói sách, tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, ảnh Sư phụ vào một cái túi và để trong sân nhà hàng xóm. Rồi tôi phát chính niệm và xin Sư phụ bảo hộ. Tôi phát chính niệm cả ngày, và nhờ Sư phụ bảo hộ, cảnh sát chỉ bao vây nhà tôi mà không xông vào.

Mãi cho đến 10 giờ tối, tôi nghe tiếng các đồng tu gọi tên, bảo tôi đi với họ. Tôi liền nhanh chóng lấy sách Chuyển Pháp Luân và chạy ra khỏi cửa. Ngoài đường không có đèn, tôi không thấy các học viên đâu cả. Nên tôi chỉ chạy, cảm giác như tôi đang chạy trong phim quay chậm và còn phát ra ánh sáng.

Tôi nói trong tâm: “Cảm tạ Sư phụ đã cấp cho con thần thông, giúp con trốn thoát.” Các đồng tu bắt kịp tôi tại bờ sông. Chúng tôi bắt taxi đến nhà một học viên khác, rồi cùng nhau đọc một bài giảng và phát chính niệm lúc nửa đêm. Tôi thấy một vị Phật cười với tôi trên đỉnh núi trong thành phố. Tôi cảm thấy Sư phụ đang điểm hóa rằng tôi đã an toàn.

Ngày hôm đó hai viên cảnh sát bị đột quỵ vì nóng, nhưng làm sao họ lại bị nóng đến mức đột quỵ vào tháng 04? Chỉ có thể là quả báo.

Tôi di chuyển khoảng hơn chục lần rồi ổn định ở một tỉnh khác, sau hai năm rưỡi tôi mới quay lại nơi ở cũ. Trong thời gian đó, tôi viết thư cho những người bức hại mình và giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tôi về lại nhà cũ, không có ai đến quấy nhiễu tôi nữa.

Hướng nội tìm và buông bỏ chấp trước

Tôi đã hướng nội sâu sắc và tìm thấy chấp trước hiển thị, tự mãn, chứng thực bản thân và suy nghĩ rằng thần thông mà Sư phụ ban cho là năng lực của bản thân. Suy nghĩ của tôi không phải lúc nào cũng chính và tôi không duy trì được việc học Pháp thường xuyên.

Khi cháu tôi sinh ra vào năm ngoái, tôi phải tới đó và chăm sóc cho cháu và con trai. Tôi rất bận rộn và không có thời gian làm ba việc. Tôi biết như thế là không đúng, nhưng tôi không thể tách bản thân ra khỏi tình thế đó.

Tôi cảm thấy bất an và không biết nên làm gì. Con dâu tôi bỗng nhận được điện thoại từ quê. Một đồng tu đang tìm tôi. Tôi quyết định quay về và giải quyết việc ở căn hộ của tôi và tiền lương của tôi. Mặc dù các con không muốn tôi đi, nhưng thấy tôi kiên quyết nên chúng không ngăn tôi nữa.

Chỉ còn vài ngày là đến Tết. Tôi lo rằng không mua được vé. Tôi đi đến quầy vé, và họ nói chỉ còn lại một vé, tàu tốc hành. Tôi sẽ có mặt ở nhà buổi chiều hôm đó. Sư phụ đã an bài tất cả!

Giúp đỡ học viên bị bắt giam

Tại nhà, một học viên kể cho tôi nghe tình hình trong thành phố. Tôi biết rằng khi học viên C bị bắt giam, con trai ông đã hợp tác với các đồng tu, nhưng sau một thời gian cậu ta đã sao lãng.

Chúng tôi đồng ý rằng tôi sẽ tìm xem học viên C bị giam ở đâu và sẽ giải cứu ông. Con trai ông đã đồng ý hợp tác với chúng tôi để cứu cha mình. Tôi nhờ một đồng nghiệp có thái độ tốt về Đại Pháp giúp đỡ, và anh ấy đã tìm ra nơi C bị giam. Chúng tôi đã phối hợp cùng nhau, và trong quá trình đó đã giúp cho tất cả những người liên quan biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

Nhìn lại cả quá trình tìm người, có vẻ như tình cờ, nhưng thực ra tất cả là do Sư phụ an bài. Nước mắt tôi chảy dài trên mặt, lòng biết ơn của tôi không thể diễn tả bằng lời.

Các đồng tu đã phối hợp rất tốt, phát chính niệm hàng ngày ở tòa, dán khẩu hiệu, và gửi thư giảng thanh chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.

Con trai của học viên C nhận được một cuộc gọi rằng cha của anh sẽ sớm được thả. Sau khi học viên C được thả, ông rất ngạc nhiên, nhất là khi ông đã nghe rằng họ đã tìm cách kết án ông từ ba đến bốn năm.

Sư phụ đã an bài con đường cho các đệ tử Đại Pháp và không ai có thể thay đổi. Chúng tôi đã phối hợp nhóm rất tốt trong nỗ lực giải cứu này. Học viên C cũng phát chính niệm mạnh mẽ. Dù họ có tra tấn ông thế nào, ông cũng không từ bỏ, không cung cấp thông tin của đồng tu. Cả nhóm đã thăng tiến và đề cao cùng nhau.

Rèn luyện bản thân

Trong hơn một chục năm tu luyện của mình, tôi đã rèn luyện bản thân khi giải cứu các đồng tu, và cảm nhận tâm tính thăng hoa tới cảnh giới cao hơn. Tôi đã hướng nội và thấy được nhiều thiếu sót và chỗ hở của mình nhờ sự giúp đỡ của các học viên. Tôi đã đề cao lên rất nhiều.

Tôi hiểu rằng mình cần từ bi hơn, bỏ tật nóng tính và phản ứng tốt hơn khi bị áp lực. Tôi vẫn cảm thấy bồng bột, chưa bỏ được tâm hiển thị, và loại bỏ văn hóa đảng. Các đồng tu thường không thích cách tôi nói chuyện và giọng điệu của tôi. Tôi vẫn xem thường những học viên chậm đề cao và làm việc không hiệu quả.

Mặc dù môi trường tu luyện đã có vài cải thiện, trạng thái tu luyện của tôi vẫn không tốt như trong những năm khó khăn ấy. Chính Pháp đang tiến đến rất nhanh, nên tôi hứa với Sư phụ sẽ tinh tấn hơn, làm tốt ba việc, tu luyện kiên định, hoàn thành thệ ước tiền sử, không làm Sư phụ thất vọng, và theo Sư phụ về nhà.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hãy cùng nhau tinh tấn hơn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/8/明慧法会–在营救同修中救度世人-281572.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/16/143700.html

Đăng ngày 23-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share