Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06 – 12 – 2013] Ngày 11 tháng 07 năm 2013, học viên Pháp Luân Công Mạnh Lệ Quân đã được thả ra khỏi Nhà tù Nữ tỉnh Sơn Đông sau chín năm bị giam giữ. Trước khi thả cô, các lính canh không ngừng hỏi cô những câu như: “Tại sao cô bị bỏ tù?” “Cô ăn sáng với món gì?” Cô Mạnh đáp: “Tôi không biết gì cả.” Lúc đó cô thực sự không thể nhớ bất cứ điều gì. Một lính canh mỉm cười và nói: “Tốt lắm.”

Cô Mạnh Lệ Quân đến từ làng Tây Phàn Lưu, thị trấn Quang Trang, thành phố Chương Khâu, tỉnh Sơn Đông. Cô bị bắt vào ngày 27 tháng 09 năm 2005 vì đức tin của cô đối với Pháp Luân Công và cô đã bị kết án 10 năm tù bởi Tòa án quận Thiên Kiều thành phố Tế Nam vào cuối tháng 12 năm đó.

Trong chín năm tù, cô Mạnh đã bị tra tấn tàn nhẫn bằng thuốc cùng các thủ đoạn tra tấn khác. Cô đã mất rất nhiều trí nhớ khi được thả. Cảm xúc và tinh thần của cô cũng không ổn định. Sau khi được thả, cô Mạnh đã phải dựa vào gia đình để thực hiện những sinh hoạt hằng ngày.

Khoảng hai tháng sau khi được thả, cô Mạnh bắt đầu khôi phục lại một chút trí nhớ. Dần dần, cô có thể nhớ lại một chút về việc các lính canh đã tra tấn cô trong nhà tù như thế nào. Gia đình của cô hết sức kinh hãi bởi những gì cô kể lại với họ. Họ hỏi cô làm thế nào mà cô có thể nhớ được những điều này. Cô đáp: “Họ cố lấy mạng tôi. Làm sao tôi có thể quên được!”

Dưới đây những vũ nhục mà cá nhân cô Mạnh đã bị buộc phải chịu đựng.

“Thiết bị điện tử được cài trong tử cung của tôi”

Tôi được khám phụ khoa trong nhà tù. Họ bắt tôi nằm trên một chiếc giường. Khi các bác sĩ nhà tù đưa thứ gì đó vào tử cung của tôi, tôi nghe thấy một tiếng “ùuuu” và máu của tôi bắn ra chiếc xô bằng gỗ bên dưới. Tôi đã lập tức bất tỉnh.

Tôi không nhớ bao nhiêu ngày đã trôi qua sau đó. Một ngày nọ khi sử dụng bệ xí, tôi nghe thấy tiếng leng keng giống như có một cái gì đó rơi vào bệ xí. Tôi sợ rằng nó sẽ làm tắc bệ xí, vì vậy tôi đã cố lấy nó ra một cách rất khó khăn. Khi tôi chạm vào nó, tay tôi bất ngờ bị sốc đau đớn. Tôi giật mình. Tôi nhìn gần hơn vào nó. Nó đã được tích điện và có một tấm phẳng, có vẻ như để phát tán thuốc. Trong suốt thời gian đó, tôi luôn cảm thấy đầu óc mụ mị, và bây giờ tôi mới nhận ra đó là do ma túy. Tuy nhiên, do trạng thái tinh thần mơ hồ lúc đó, tôi không thể hiểu được lý do.

Tôi đã nói với một lính canh về nó: “Thứ mà các người đưa vào cơ thể của tôi đã rơi ra ngoài.” Họ nhanh chóng cố đưa một cái khác vào cơ thể tôi. Tôi tuyệt vọng chống lại bởi vì không muốn trải qua cơn đau đó một lần nữa. Tôi đã có thể tránh được nó.

“Các tù nhân hình sự cố làm tôi nghẹt thở”

Một đêm nọ khi tôi đang ngủ thì một vài tù nhân hình sự đột nhiên thức dậy và bịt chặt miệng, mũi của tôi. Tôi không thể thở mà chỉ có thể giãy giụa một cách tuyệt vọng. Nhưng vô ích. Cuối cùng tôi đầu hàng và ngừng giãy giụa. Thấy tôi không cử động nữa, họ liền kiểm tra hơi thở và nhịp đập của tôi. Họ đoán chắc rằng tôi đã chết. Một người nói: “Cô ta đã chết. Kéo cô ta ra!” Họ kéo tôi ra và để tôi lại trong hội trường. Ngay sau khi họ rời đi, tôi đột nhiên đứng dậy và hét lên: “Giết người! Giết người!”

Các lính canh vội vàng tới. Họ nói với các tù nhân một cách dễ dãi: “Không sao, không sao. Quay lại ngủ đi.” Các lính canh gọi tôi vào phòng của họ và tôi mô tả lại những gì đã xảy ra.

Các lính canh đã không làm gì về việc đó. Bây giờ tôi đoán có thể chính những lính gác đó đã chỉ đạo các tù nhân hình sự làm tôi nghẹt thở. Nếu thành công, có thể họ sẽ được thưởng bằng việc mãn hạn tù sớm.

Sau đó các tù nhân liên tục gây rắc rối cho tôi. Họ được các lính canh chỉ đạo để làm như vậy. Họ nói rằng lót giường của tôi bẩn và hôi nên đã ném chúng đi. Tôi phải ngủ trên chiếc giường trống. Sau một khoảng thời gian, họ cho tôi một số chăn màn tàn tạ. Họ hỏi tôi: “Cô được đào tạo để trở thành một bác sĩ. Cô không thấy khó chịu với miếng lót giường bẩn thỉu này sao?” Họ không nghĩ rằng tôi sẽ sử dụng chúng. Tôi nói với họ rằng tôi không thấy khó chịu. Sau đó tôi được phép sử dụng miếng lót giường đó.

“Các thuốc gây hại được trộn vào thức ăn của tôi”

Cuộc sống của các học viên bị giam giữ trong Nhà tù Nữ tỉnh Sơn Đông giống như một địa ngục trần gian. Mỗi ngày các lính canh dùng nhiều phương pháp khác nhau để tra tấn chúng tôi. Tôi không biết những loại thuốc nào đã được trộn vào đồ ăn của tôi, nhưng nhiều lần sau khi ăn, tôi cảm thấy cơ thể mình lâng lâng và đầu óc thì mụ mị, không cảm giác được phương hướng.

Một lần nọ, tôi đi vào nhà vệ sinh với một tâm trí mụ mị. Tôi đã rất khó khăn để bước vào đó. Một lính canh giơ tay ra giả vờ giúp tôi. Khi tôi sử dụng tất cả sức lực của mình để với lấy tay của ông ta, ông ta đột nhiên rút tay lại. Tôi ngã mạnh xuống đất và phía sau đầu của tôi đập xuống sàn nhà. Sau đó một số người đã đè mạnh tôi xuống mặt đất, và làm tôi bất tỉnh.

Tái hiện cảnh tra tấn: Bị tiêm các chất độc hại

Khi tỉnh dậy, toàn bộ cơ thể của tôi bị co giật và tim tôi đập dữ dội. Tôi thấy rằng một số loại thuốc dạng lỏng đã được tiêm vào cơ thể của mình thông qua một ống nhỏ IV. Tôi chợt hiểu những gì đang xảy ra. Tôi đột ngột kéo kim tiêm ra. Sau đó, nửa đầu phải của tôi thường xuyên cảm thấy nặng nề đau đớn, còn mắt phải và cánh tay phải của tôi thường xuyên bị đau.

Ngoài ra, tôi còn bị sốc bằng dùi cui điện, bị biệt giam, bị trói trên ghế cọp, và các loại tra tấn khác. Đối với tôi, một ngày trong đó dài tựa một năm.

Thêm các bài viết phơi bày cuộc bức hại mà cô Mạnh phải chịu đựng

Một bài viết ngắn không thể kể chi tiết tất cả những gì mà cô Mạnh Lệ Quân phải chịu đựng tại Nhà tù Nữ tỉnh Sơn Đông trong suốt chín năm đó. Các bài viết dưới đây sẽ mô tả thêm các tra tấn mà cô đã trải qua:

Wiping Out “Wrong” Beliefs before the Olympics

Ms. Meng Lijun from Zhangqiu City, Shandong Province Suffered Gross Abuse

Women’s Prison in Shandong Province Uses Unknown Drugs on Practitioner Meng Lijun

Ms. Meng Lijun Lost Her Memory Due to a Poisonous Injection


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/6/山东女子惊曝监狱残忍药物摧残-283607.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/19/143730.html

Đăng ngày 21-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share