Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2013]

Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Cùng với hàng triệu học viên khác, tôi đã theo Sư phụ trong 14 năm đặc biệt qua, và tôi cảm nhận được sự chăm sóc và dẫn dắt từ bi của Sư phụ trong mỗi bước đường tu luyện của tôi.

Hôm nay tôi vô cùng hạnh phúc và tự hào được viết bài chia sẻ kinh nghiệm của mình cho Pháp hội trên Minh Huệ. Cũng giống như những học viên khác, tôi đã trải qua rất nhiều, rất nhiều điều trong quá trình tu luyện. Do thời lượng có hạn, tôi sẽ chỉ chia sẻ một số những trải nghiệm này.

Cơ duyên đắc Pháp

Đầu năm 1998, tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân một lần và nhận thấy Đại Pháp là tốt. Nhưng tôi vẫn có rào cản với việc bắt đầu tu luyện vào thời điểm đó, do đó tôi đã trả sách lại cho chị gái tôi.

Chị ấy hỏi tôi: “Em có muốn bắt đầu tu luyện không?” Tôi nói: “Em là người nóng tính. Tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Nếu em không làm được tốt, điều đó không tốt cho Đại Pháp và em sẽ bị trừng phạt vì điều đó. Đó là lý do em còn dè dặt.”

Chị tôi nói: “Em đừng lo ngại về điều đó. Em có thể bỏ tính nóng nảy của mình từng chút từng chút một.” Được chị khích lệ, tôi đã mang cuốn sách về nhà một lần nữa.

Sau khi tôi đọc cuốn sách lần thứ hai, tôi đã có một sự hiểu biết rất khác. Tôi biết Đại Pháp có thể nâng cao đạo đức của con người. Sư phụ nói:

“Chư vị phó xuất nhiều đến đâu, thì sẽ đắc được nhiều đến đó…” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ Pháp rất công bằng và quyết định chắc chắn bắt đầu tu luyện.

Tôi học Pháp hằng ngày và luyện công vào các buổi sáng và tối. Tôi yêu cầu bản thân chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp cả khi ở nhà lẫn cơ quan. Một buổi tối sau khoảng 3 tuần, tôi cảm thấy một dư chấn ở phía dưới cứ như thể chiếc giường đang bị rung lắc và nó tiếp diễn như vậy trong vài tháng. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy một cảm giác vô cùng dễ chịu với những Pháp Luân xoay chuyển trong khắp cơ thể từ đầu tới chân. Khi tôi luyện công, tôi có thể cảm thấy những dòng năng lượng trong ngực và những chùm ánh sáng phát ra từ sau cổ tôi tới cả hai tai. Tôi biết rằng đó là huyền năng của Đại Pháp và rằng Sư phụ đang điều chỉnh và tịnh hóa thân thể cho tôi.

Sư phụ nói:

“Chúng ta cần lập tức trăm mạch đều khai [thông]. Mới đến hôm nay thì 80 đến 90% trong chúng ta bây giờ đã đạt trạng thái thân [thể] nhẹ nhàng, không có bệnh” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không mong cầu chữa bệnh, nhưng tất cả các vấn đề về sức khỏe đã dày vò tôi trong nhiều năm qua đều đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Đó là những vấn đề như: sự phát triển xương bất thường trong lòng bàn tay trái của tôi, cục u trên cả hai bên cổ, tăng huyết áp, đau ở tất cả các xương, nhiễm trùng tai, và dày màng phổi. Tôi cũng đã có một cơn sốt nhẹ dai dẳng vào giữa trưa và nửa đêm mỗi ngày.

Sau khi uống thuốc trong 09 tháng, bác sỹ của tôi nói tôi phải ngừng uống thuốc vì nó không còn tác dụng nữa. Tôi nghĩ mình chỉ còn chờ chết. Lúc đó tôi 37 tuổi và con tôi mới chỉ vài tuổi. Tôi sống trong đau đớn và tuyệt vọng mỗi ngày. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cuộc sống của tôi trở nên yên bình, dễ chịu và vô bệnh tật. Tôi biết ơn sâu sắc Sư phụ.

Đứng lên bảo vệ Pháp

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, ban đầu tôi cảm thấy bối rối và thấy vô cùng đau buồn. Tôi khóc to khi ở nhà. Đôi khi tôi không cầm được nước mắt trong khi học Pháp. Tôi tự nhủ: “Cho dù tà ác hoành hành đến mức nào, mình phải tiếp tục tu luyện. Có Sư phụ và Pháp ở bên, mình không có gì phải sợ.” Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và học thuộc Pháp.

Trong những giấc mơ của tôi giai đoạn ấy, tôi thường xuyên có các bài kiểm tra về văn học, toán, vật lý và hóa học. Các bài kiểm tra đều là dạng có nhiều đáp án lựa chọn. Tôi cũng mơ về việc bắt tàu hỏa đi tới bến cuối, và nhiều hành khách đều xuống tàu ở mỗi ga dừng trên đường đi. Tôi đã ngộ ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi tiếp tục tiến bước.

Tôi tự nhủ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp và được hưởng lợi ích vô cùng to lớn từ việc tu luyện. Mình phải chứng thực và bảo vệ Đại Pháp. Nếu mỗi đệ tử đều bước ra, chúng ta sẽ tạo nên một trạng thái trong đó hàng trăm kênh năng lượng được khai mở và kết nối với nhau, và chúng ta sẽ có sức mạnh của một chỉnh thể hợp nhất. Chứng thực Pháp sẽ có sức mạnh hơn.” Tôi quyết định tới Bắc Kinh và lên tiếng đòi công lý cho Pháp Luân Công.

Tôi muốn có ai đó đi cùng mình, và Sư phụ đã từ bi an bài cho 1 đồng tu đi cùng tôi. Có rất nhiều cảnh sát và các nhân viên mặc thường phục. Vì chúng tôi không có kinh nghiệm, chúng tôi đã bị bắt ngay khi chúng tôi bước vào Quảng trường Thiên An môn. Cảnh sát đã lấy chứng minh thư của chúng tôi và nhốt chúng tôi đứng trong một lồng sắt tại đồn cảnh sát quận Hải Điến, ở đó chúng tôi đã gặp nhiều học viên khác đến từ mọi miền đất nước.

Tất cả chúng tôi đều vui mừng gặp nhau, như là thành viên của một gia đình lớn. Sau đó, hai chúng tôi bị đưa trở lại thành phố quê nhà. Trên tàu trở về nhà, tôi mơ thấy mình khi còn thiếu niên, đang ngồi trên một cái ghế rất đẹp trôi trong không trung. Sư phụ đang ở bên cạnh tôi, mỉm cười và có nhiều người khác đang chào đón tôi. Sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy hạnh phúc và nhận ra rằng đó là một sự khích lệ của Sư phụ.

Trên đường trở về quê, chúng tôi đã bị bắt giữ tại trại tạm giam địa phương. Một tối, tôi mơ thấy mình đứng trong một khu vườn với các trái cây màu tím và vàng. Tôi cảm tạ Sư phụ đã cho tôi thêm khích lệ.

Sau đó một tháng, cảnh sát đã cố gắng ép buộc tôi ký bản tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nhớ lời giảng của Sư phụ:

“Đã không làm theo yêu cầu của Pháp, [chư vị] không là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi; thân thể của chư vị sẽ lùi lại trở về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân).

Tôi không hợp tác với cảnh sát và không ký tuyên bố. Sau đó, tôi được thả. Lúc đó, cơ thể tôi cảm thấy rất nhẹ và tôi không thể cầm được nước mắt bất cứ khi nào nhìn thấy ai đó vì tôi cảm thấy họ đang sống trong đau khổ. Các đồng tu nói với tôi rằng trạng thái tu luyện của tôi là kết quả của tâm từ bi mà tôi đã tu xuất lai.

Sau khi tôi trở về nhà, 5 quan chức khác nhau từ chỗ làm của tôi, tổ dân phố, và đồn cảnh sát địa phương đã tới để nói chuyện với tôi nhằm nỗ lực buộc tôi từ bỏ tu luyện. Tôi nghĩ đó là cơ hội tốt để chia sẻ với họ về những lợi ích tôi có được nhờ tu luyện và nói với họ: “Pháp Luân Công dạy người ta phải tốt với người khác, đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu, và có tiêu chuẩn đạo đức cao. Nếu có nhiều người tốt hơn, xã hội sẽ ổn định và cảnh sát sẽ không cần phải vất vả để giữ an toàn cho chúng ta.” Sau khi nghe tôi nói, họ nói với nhau: “Thôi quên đi. Chúng ta tới đây để chuyển hóa cô ấy. Bây giờ chúng ta đã tự chuyển hóa mình.”

Sư phụ bảo vệ tôi trên mọi nẻo đường

Một sáng tháng 09 năm 2001, tôi đang nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công và đã bị báo với chính quyền. Một số sỹ quan cảnh sát đã còng tay và bắt tôi đi. Tôi đã bị đưa tới đồn cảnh sát địa phương và buộc phải đứng trong 6 giờ đồng hồ. Sau 11 giờ đêm, gia đình tôi trả tiền bảo lãnh và đón tôi về nhà. Lúc được thả, cảnh sát cố gắng tống tiền 2.500 Nhân dân Tệ của gia đình tôi. Gia đình tôi chỉ trả họ 1.000 Nhân dân Tệ.

Sau khi thả tôi, cảnh sát nói họ sẽ quay trở lại trong 3 ngày tới. Gia đình tôi sợ họ sẽ quay lại và bảo tôi rời khỏi quê nhà. Trước khi tôi bị bắt, tôi đã bị giam giữ 45 ngày trong trại tạm giam địa phương và buộc phải ở lại trung tâm tẩy não trong 12 ngày. Để giảm áp lực đối với gia đình, tôi đã đồng ý rời đi.

Tôi ở với họ hàng ở một thành phố khác. Trước khi tôi tới, một người họ hàng của tôi đã tìm việc trong vài tháng. Sau đó chúng tôi bắt đầu cùng nhau đi tìm việc và cả hai đều tìm được việc làm. Tôi biết Sư phụ đang giúp đỡ chúng tôi. Tôi đi làm cả ngày và học Pháp, luyện công vào buổi tối. Giờ nghỉ trưa, tôi viết những thông điệp tích cực về Pháp Luân Công trên những tờ giấy dính và ra ngoài vào buổi tối để dán chúng khắp thị trấn. Vì tôi không liên lạc với nhóm học viên tại địa phương, tôi không có vật lực để làm được tài liệu tốt hơn.

Một năm sau, tôi trở lại quê nhà và ở nhà người họ hàng. Một tối, tôi ra ngoài dán tờ rơi. Tôi chỉ còn lại một tờ rơi và đang dán nó lên cột điện đối diện với lối vào Sở cảnh sát. Một người lái mô tô chạy qua và hỏi: “Chị đang làm gì vậy?” Tôi giấu bản dính phía sau lưng mình và nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Xuất niệm rằng tôi đang làm việc ngay chính nhất, tôi đáp: “Anh đang làm gì ở đây?” Anh ấy hỏi lần nữa: “Chị đang làm gì một mình vào buổi tối thế này?” Tôi đáp không sợ hãi: “Tôi đang thăm một người họ hàng. Bây giờ tôi đang trên đường về nhà. Tôi không được phép làm như vậy sao?” Sau đó anh ấy nói một cách quan tâm: “Chị ổn cả chứ?” Tôi đáp: “Dĩ nhiên là tôi ổn.” Sau đó anh ấy lái xe vào khu dân cư gia đình của Sở cảnh sát, và tôi trở về nhà an toàn với sự bảo hộ của Sư phụ.

Lần khác tôi tới một làng quê cùng với một đồng tu để phân phát các tài liệu Pháp Luân Công. Khi tất cả tài liệu đã được phát hết đã là 9 giờ tối. Chúng tôi bắt đầu đi bộ quay về dưới mưa với một cái đèn pin. Chúng tôi nhanh chóng tới ngã ba đường.

Vì chúng tôi không biết chắc chắn nên đi theo đường nào, chúng tôi dừng lại ở đó và bắt đầu phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Đột nhiên tôi nghĩ: “Đường về nhà là đường thẳng phía trước.” Do đó chúng tôi đi vào con đường thẳng trước mặt. Chẳng bao lâu chúng tôi nhìn thấy một rừng cây trước mặt và chúng tôi không biết đi qua khu rừng đó mất khoảng bao lâu. Tôi nghĩ: “Vì chúng ta đã quyết định, chúng ta nên tiếp tục đi.”

Thật ngạc nhiên là chúng tôi chỉ mất vài phút để đến được con đường lớn trải nhựa với đèn đường chiếu sáng. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc vì “Liễu ám hoa minh, hựu nhất thôn!” (Bài giảng thứ 9 trong Chuyển Pháp Luân).

Một lúc sau, một người lái xe mô tô đi qua và cho chúng tôi đi nhờ tới trạm xe buýt gần nhất. Dọc đường, anh ấy nghe chúng tôi giảng chân tướng và đồng ý thoái Đảng. Cuối cùng, chúng tôi may mắn bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng và trở về nhà an toàn trước nửa đêm.

Trên con đường trợ Sư Chính Pháp trong nhiều năm qua, tôi đã từng bước trưởng thành, nhận ra trọng trách và sứ mệnh của mình, và biết được cách thanh trừ can nhiễu và phủ nhận an bài của cựu thế lực.

Tháng 5 năm 2008, tôi bị ngã ở nhà và bị thương ở đầu gối bên trái. Tôi hoàn toàn không thể đi lại. Tôi nói chồng mình không phải lo lắng. Tôi biết đó là do cựu thế lực đã bức hại cơ thể mình. Tôi bò về phòng mình mặc dù đau đớn cùng cực và phát chính niệm trong 90 phút. Chỗ khớp nối ở đầu gối tôi là đau đớn nhất và nó nóng ran lên. Nó như thể là có một nam châm ở chỗ đó đang hút các xương bị vỡ ở xung quanh trong quá trình ghép các mảnh vỡ lại với nhau. Tôi tự hỏi: “Liệu có thực sự là đầu gối bị vỡ không? Không, đó chỉ là một giả tướng. Mình cứ kệ nó và tiếp tục như bình thường đi.” Do đó tôi đã học Pháp vào buổi chiều như thường lệ.

Vào bữa tối, tôi không thể cử động chân được và nó đau đến mức tôi không thể đi ngủ. Sau đó tôi dậy và phát chính niệm để thanh trừ bức hại của cựu thế lực, hắc thủ và lạn quỷ. Tôi nghĩ: “Tôi không theo bất cứ sự an bài của ai mà chỉ theo an bài của Sư phụ trong cuộc sống và trong tu luyện của tôi.” Tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Khoảng vào 3 giờ sáng hôm sau, một điều kỳ diệu đã xảy ra: Tôi có thể đi lại được bằng cách tựa vào tường. Tôi nghĩ: “Thật sự là không có khổ nạn nào mà tôi không thể vượt qua miễn là tôi tín Sư tín Pháp.” Tôi tiếp tục luyện 5 bài công pháp và đọc 3 bài giảng mỗi ngày. Một tuần sau, tôi có thể đi lại với những bước dài và tôi vui mừng trở lại với công việc giảng chân tướng thường ngày của mình.

Trong 10 năm qua, đã có nhiều kỳ tích như vậy xảy ra trong tu luyện của tôi.

Điểm sản xuất tài liệu của tôi

Khi mới bắt đầu giảng chân tướng, tôi thường lấy tài liệu từ một đồng tu đang điều hành một trung tâm sản xuất tài liệu tương đối lớn. Sư phụ dạy chúng ta:

“Thực ra các đệ tử ở Trung Quốc gian khổ hơn, các điểm tư liệu về cơ bản đều là [hình] thức do gia đình, mọc ra khắp nơi; cũng nói từng người đều đang đi con đường của mình; mỗi cá nhân, hoặc phối hợp trong phạm vi nhỏ, đều đang làm những việc này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005)

Tôi nghĩ: “Là một học viên, tôi nên làm theo những gì Sư phụ dạy chúng ta. Đồng thời, tôi cần thông cảm với hoàn cảnh của các học viên khác và cố gắng giảm bớt áp lực cho họ. Tôi phải tạo dựng điểm sản xuất tài liệu của riêng mình với quy mô nhỏ.” Tuy nhiên, tôi sợ rằng tôi không đủ khả năng để làm công việc vinh quang đó do trình độ và tuổi tác có hạn.

Sau đó, tôi đọc một số bài chia sẻ kinh nghiệm trên Tuần báo Minh Huệ về một số học viên ở độ tuổi thất tuần và bát tuần và thậm chí còn biết ít chữ hơn tôi. Họ đã thay đổi quan niệm người thường, vượt qua mọi khó khăn, và học cách sử dụng máy tính, truy cập Internet và sản xuất các tài liệu giảng chân tướng. Tôi nhận thấy khoảng cách của mình và đã đột phá trong nhận thức về Pháp. Sư phụ biết tôi có mong muốn và khoảng năm 2008, đã an bài để một học viên khác mang đến cho tôi một máy tính và một máy in. Tôi bắt đầu học cách sử dụng con chuột máy tính, Desktop là gì và cách nhấp mở “My computer.” Tôi ghi chép lại khi đồng tu cầm tay tôi, chỉ dạy tôi mọi thứ từng bước một. Tôi đã học thành công những thao tác cơ bản.

Sau khi người học viên đó ra về, tôi gặp nhiều vấn đề hơn. Vì tôi biết cô ấy rất bận và khó cho cô ấy quay lại giúp tôi lần nữa, tôi cố gắng tự giải quyết vấn đề. Với các điểm hóa của Sư phụ và ý chí mạnh mẽ của mình, bất cứ khi nào gặp vấn đề tôi sẽ hướng nội để đề cao tâm tính của mình. Bằng cách đó, tôi đã có thể sản xuất thành công các tài liệu kịp thời gian hằng tuần.

Sau khi quản lý điểm sản xuất tài liệu của mình trong vài năm, máy tính cũ ban đầu của tôi cần phải nâng cấp. Tài chính của tôi có giới hạn. Mặc dù con tôi đã cho tôi 1000 Nhân dân Tệ, tôi vẫn còn thiếu hơn 1.000 Nhân dân Tệ. Một số đồng tu muốn giúp đỡ, nhưng tôi không chấp nhận. Tuy nhiên, một ngày nọ, tôi đã tình cờ tìm thấy 500 Nhân dân Tệ trong túi quần. Ngày hôm sau, tôi lại thấy 600 Nhân dân Tệ khác trong túi quần khác. Tôi vui mừng ngạc nhiên. Tôi luôn luôn giữ tiền trong ví và không có thói quen để tiền trong túi. Chồng tôi và con tôi cũng không nhét tiền vào trong túi của họ. Sau khi nghe nói về những khoản tiền này, con tôi cười và nói với tôi: “Sư phụ của mẹ biết mẹ đang cần tiền và vì thế đã trao nó cho mẹ.” Thực sự là Sư phụ đã cho tôi số tiền đó.

Gia đình tôi, bố mẹ và các anh chị em tôi, những người thân bên chồng tôi, và những người họ hàng khác đều đã chứng kiến huyền năng của Đại Pháp trong những năm qua. Tất cả họ đều công nhận Đại Pháp và ủng hộ Đại Pháp. Hết người này đến người khác tất cả đều đã thoái ĐCSTQ. Mặc dù chồng tôi chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, anh ấy thỉnh thoảng vẫn nói với mọi người về Đại Pháp và thuyết phục mọi người thoái Đảng. Cả 4 lần tôi bị giam giữ, anh ấy luôn luôn tới gặp các cơ quan chính quyền và yêu cầu thả tôi, và đồng thời nói cho mọi người biết tôi được hưởng lợi như thế nào và tất cả các bệnh tật của tôi đã được chữa khỏi ra sao nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Anh ấy làm như vậy mà không hề sợ khó khăn có thể gặp phải cho tới khi tôi được thả và trở về nhà an toàn.

Tôi cảm thấy hết sức may mắn đã bước đi liên tục trên con đường tu luyện của mình tới ngày hôm nay. Cùng với hàng triệu đồng tu, tôi không sợ khó khăn gian khổ. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã từ bi dẫn dắt và cứu độ. Tôi cũng cảm ơn Minh Huệ và sự phối hợp và giúp đỡ của các đồng tu địa phương. Dù con đường phía trước khó khăn đến mức nào, tôi cũng sẽ không dừng bước và bước đi ngay chính để hoàn thành thệ ước tiền sử của mình và trở về nhà cùng Sư phụ sau khi viên mãn.

Các đồng tu, xin hãy chỉ ra những gì còn chưa phù hợp. Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/18/明慧法会–修炼路上师父护-281650.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/5/143507.html

Đăng ngày 09-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share