Bài viết của học viên Trung Quốc

[MINH HỤÊ 21-11-2013] Con xinh kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Chính Pháp đã đi được mười bốn năm rồi, và tôi cảm thấy mình rất may mắn khi được là một đệ tử Đại Pháp. Ngay sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất và tôi cảm nhận được sự kỳ diệu khi luyện các bài công pháp cùng các đồng tu. Vào mùa đông, tuy thời tiết lạnh giá, nhưng tôi và con tôi vẫn ra ngoài để luyện công, chúng tôi không hề cảm thấy lạnh. Con tôi chưa bao giờ bị cảm lạnh hay bị sốt.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp năm 1999. Tôi cùng các đồng tu đã đi phát tài liệu giảng chân tướng cho mọi người. Tuy nhiên, chúng tôi đã bị tố cáo với chính quyền. Cảnh sát yêu cầu tôi cung cấp cho anh ta tên và địa chỉ. Tuy nhiên, tôi biết rằng con tôi đang đợi tôi ở nhà và cuối cùng tôi đã rời đi.

Tối hôm đó tôi đã không thể chợp mắt. Tôi viết thư cho người cảnh sát đó và nói với anh ta về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng người cảnh sát này sau đó đã đến và bắt giữ tôi một cách phi pháp. Hiệu trưởng tại ngôi trường mà tôi đang giảng dạy đã nói: “Anh không thể đưa cô ấy đi được. Cô ấy là giáo viên tốt nhất của trường chúng tôi!”

Cảnh sát và Phòng 610 đã nói với trường tôi rằng trường tôi phải nộp phạt 5.000 nhân dân tệ. Hiệu trưởng của tôi đã từ chối. Tiếp theo họ yêu cầu rằng tôi phải từ bỏ đức tin của mình và viết một bản cam kết. Tôi đã viết về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và lý do vì sao tôi tu luyện nó, nhưng họ đã đưa cho tôi một tờ giấy khác và bắt tôi viết một bản khác. Thậm chí, một cảnh sát đã nói: “Muộn rồi. Thả họ đi thôi.” Do đó, tôi và người Hiệu trưởng đã quay trở lại trường học.

Trưởng ban Chấp hành Đảng bộ của trường đã yêu cầu tôi có một bài giải trình trong buổi họp toàn trường. Tôi đã có cơ hội nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn để vu khống Pháp Luân Đại Pháp và lừa dối người dân như thế nào. Mỗi giáo viên có một nhận thức khác nhau về Đại Pháp. Lãnh đạo Ban chấp hành đã yêu cầu tôi bắt đầu lại vì những lời mà tôi vừa nói không phải là điều mà ông ta muốn. Tôi nói với cả ông ta và hiệu trưởng rằng: “Nếu các ông buộc tôi phải nói dối, tôi sẽ xin từ chức. Tôi không thể nói những lời trái với lương tâm mình rằng Pháp Luân Đại Pháp không tốt được.” Ông hiệu trưởng đã nói: “Xin đừng từ chức. Trường học cần có cô.”

Họ đã không còn gây rắc rối cho tôi thêm lần nào nữa. Chỉ cần chúng ta đặt việc tu luyện Đại Pháp ở vị trí hàng đầu, thì không có gì có thể can nhiễu đến chúng ta.

Sau đó, tôi được chuyển tới một căn hộ mới và tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn khi tìm gặp các học viên ở địa phương. Tôi đã bị cô lập và không thể học Pháp cùng với các đồng tu khác như thường lệ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ khi Ngài đã an bài cho tôi gặp được các đồng tu khác. Chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt trong việc phát Cửu Bình. Chúng tôi đã phải đi rất xa để có thể lấy được các cuốn sách nhỏ, nhưng chúng tôi chưa khi nào cảm thấy mệt mỏi.

Giảng chân tướng trực diện về Pháp Luân Công cho mọi người là một việc làm rất quan trọng trong cứu độ chúng sinh. Tôi cũng luôn cố gắng trên phương diện này. Nó là một trải nghiệm tu luyện rất đặc biệt và quý giá đối với tôi; bởi vì nó có thể giúp tôi loại bỏ nhiều tâm chấp trước của bản thân và ngộ ra các Pháp lý ở tầng cao hơn. Sau đây là một số điều mà tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu.

“Chúng em chào cô, cô Chân – Thiện – Nhẫn!”

Là một giáo viên, tôi đã có nhiều cơ hội để nói với các học sinh của tôi về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã phát chính niệm trước khi lên lớp và xin Sư phụ giúp tôi. Mỗi học sinh đều trông mong ở tôi nhiều thứ khi tôi bắt đầu lên lớp.

Tôi đã viết chữ “Chân” lên trên bảng và kể cho các em một câu chuyện về một người trung thực. Sau đó tôi viết thêm chữ “Thiện” và kể một câu chuyện có liên quan tới nó. Cuối cùng, tôi kể với các em câu chuyện về Hàn Tín, một đại tướng triều đại nhà Hán, và viết chữ “Nhẫn” kế tiếp theo chữ “Chân” và chữ “Thiện.”

Tôi hỏi các học sinh của tôi: “Nếu các em tuân theo các nguyên lý này, thì các em sẽ là những người tốt nhất. Các em có muốn như vậy không?” Các học sinh của tôi đồng thanh trả lời: “Có!”

Các học sinh của tôi đã đánh giá tôi rất cao bởi vì tôi đã nói cho chúng vẻ đẹp của Đại Pháp. Bất cứ khi nào các em gặp tôi ở hành lang, các em đều chào tôi rằng: “Chúng em chào cô, cô Chân – Thiện – Nhẫn!”

Tôi tổ chức một vài lớp học ngoài giờ. Các học sinh của các lớp học này tất cả đều đồng ý thoái đội Thiếu niên Tiền phong – một tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Tôi đã để một số cuốn sách nhỏ thông tin trên bàn làm việc của tôi và các em luôn luôn quan tâm đến các cuốn sách này. Tôi khuyến khích các em đưa chúng cho cha mẹ của các em. Một số học sinh đã viết dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” vào vở ghi của mình.

Tôi nói với các học sinh rằng các em nên trân quý văn hóa truyền thống và làm theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cũng đưa một số đoạn phim và một số bức tranh vào bài giảng của mình. Học sinh của tôi đều rất xúc động, và thậm chí một số em đã khóc. Nhiều bậc phụ huynh cũng đồng ý thoái ĐCSTQ.

“Cần phải học tập học viên Pháp Luân Đại Pháp này”

Hiệu trưởng của chúng tôi không biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã viết cho ông ấy một lá thư dài để giảng chân tướng về Đại Pháp. Sau đó, ông ấy đã khen ngợi tôi trong một cuộc họp rằng: “Mọi người cần học theo học viên Pháp Luân Đại Pháp này bởi vì học sinh của cô ấy rất yêu quý cô ấy.”

Một giáo viên trẻ đã rất lịch sự với tôi bởi vì anh ấy có thái độ tích cực với Đại Pháp. Khi tôi tới thăm anh ấy, anh ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Anh ấy thường nói với các học sinh của mình về Pháp Luân Đại Pháp.

Hai đồng nghiệp của tôi đã mắc một số bệnh. Họ có chút ghen tỵ khi thấy rằng tôi không bao giờ sử dụng thẻ bảo hiểm y tế trong vòng hơn 10 năm nay. Tôi dạy họ các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp trong giờ ăn trưa và đưa cho họ cuốn băng Sư phụ hướng dẫn luyện công.

Người chồng của một đồng nghiệp khác bị u não. Tôi đã tặng anh ấy một đĩa DVD Thần Vận. Người vợ nói: “Tôi đã trở nên rất lạc quan sau khi nói chuyện với chị. Bệnh của chồng tôi đã khiến tôi rất chán nản.”

Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để nói với người khác về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người đều biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp là người như thế nào thông qua cách hành xử của chúng tôi. Ví dụ, khi trời lạnh, mọi người đều mặc nhiều quần áo hơn để tránh bị lạnh. Nhưng tôi thì không. Mọi người đều biết rằng tôi có một cơ thể khỏe mạnh bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với mọi người rằng: “Tôi đã từng sợ bị cảm lạnh. Nhưng bây giờ thì không như thế nữa.” Tất cả họ đều hiểu.

Mọi người đều đang đợi để được cứu độ

Mỗi người mà chúng ta gặp đều là người mà chúng ta cần cứu độ. Đó là sứ mệnh của chúng ta. Tôi thường bắt đầu câu chuyện với họ bằng việc nói về một điều gì đó mà họ quan tâm.

Tôi nói với người bán rong: “Chị làm việc quá vất vả để kiếm sống. Nhưng chị còn may mắn hơn rất nhiều người đang làm việc cho những người quản lý tham lam. Họ không bao giờ được trả lương đúng thời hạn. Bây giờ làm người tốt thật khó.” Tôi tiếp tục nói về một số vấn đề xã hội và khuyên họ nghĩ sâu xa hơn một chút về nó trước khi tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng, thông thường họ đều đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một người đàn ông đã nói với tôi rằng ông ấy bị đột quỵ. Tôi nói với ông ấy về sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và đừng tin vào những lời tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi nói: “Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Ông ấy đã khóc. Tôi nói: “Tại sao ông lại khóc?” Ông ta trả lời: “Tôi không biết.” Hẳn là phần biết của ông ấy đã rất vui mừng.

Một người phụ nữ khác cũng rơi lệ khi tôi nói với cô ấy về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Chân ngã của mỗi người đều sẽ rất hạnh phúc khi được cứu độ.

Mặc dù hầu hết người dân Trung Quốc đều không tin tưởng lẫn nhau, nhưng chúng ta luôn luôn có cách để cho họ biết về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng:

“Rất nhiều việc chứng thực Pháp không phải là không có cách, khó đến mấy cũng có đường cho chư vị đi, dẫu con đường đó hẹp một chút, thì vẫn phải đi cho chính, chỉ hơi sai một tí, không chính một chút là sẽ không được đâu; dù sao đi nữa, chư vị vẫn có đường đi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004)

Khi tôi tặng đĩa DVD Thần Vận cho một người bán hàng rong, cô ấy đã nói rằng cô ấy không có đầu đĩa để xem. Tôi nói: “Đây không đơn thuần chỉ là một chương trình biểu diễn. Nó rất sâu sắc và cảm động.” Cô ấy đã nhìn nó và trả nó lại cho tôi. Tôi tự nhủ là mình cần phải thân thiện và kiên nhẫn. Tôi nói: “Tôi không bắt chị phải nhận nó.” Cô ấy nói: “Được rồi, hãy đưa nó cho tôi. Chắc chắn tôi sẽ xem nó!”

Thật khó để cứu được một người. Bất cứ một nhân tâm nào cũng đều là trở ngại. Nếu chúng ta không để tâm, người ta sẽ mất đi cơ hội được cứu.

Tôi thường thu thập những câu chuyện và những và tin tức liên quan tới cuộc sống của người dân để lồng ghép vào trong những điều mà tôi nói. Một lần, tôi gặp một người đàn ông trên xe buýt. Tôi đã nói với ông ấy về việc mọi người không hiếu kính với cha mẹ và không tin vào các giá trị truyền thống nữa. Ông ấy đồng ý và nói: “Đây là hậu quả của chủ nghĩa vô thần.”  Tôi nói: “Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Khi tôi đến điểm dừng xe buýt của mình, ông ấy nói rằng ông ấy muốn biết nhiều hơn nữa. Do đó, tôi đã tiếp tục nói chuyện với ông ấy cho đến điểm dừng xe buýt của ông ấy. Ông ấy đã thoái ĐCSTQ và hiểu được sự thực về vụ tự thiêu giả mạo do ĐCSTQ dàn dựng.

Trở lại quê nhà

Cách thức chủ yếu mà tôi sử dụng để nói với người dân quê tôi về vẻ đẹp của Đại Pháp là gửi cho họ những lá thư tay. Sau khi cuộc bức hại diễn ra, tôi đã rất sợ hãi. Một lần, khi tôi đem các lá thư đặt vào hòm thư, một chiếc xe bọc thép đã đỗ lại và hai lính canh có vũ trang tiến về phía tôi. Tôi đã sợ đến chết lặng. Tà ác dường như có ở khắp mọi nơi.

Tôi đã mua sáu đến bảy chiếc áo len và giấu các đĩa DVD giảng chân tướng ở trong đó. Tất cả các đĩa này đều đã được gửi thành công.

Tôi luôn luôn mang theo một số tài liệu giảng chân tướng khi tôi đi về thăm quê. Nhiều thành viên trong gia đình tôi đã nhận ra sự tốt đẹp của Đại Pháp và bắt đầu giúp đỡ tôi. Em trai của tôi có một cửa hàng riêng và cậu ấy đã đồng ý giúp tôi phát tài liệu cho khách hàng của cậu ấy.

Qua việc học Pháp tôi đã có nhận thức sâu sắc hơn về việc cứu độ chúng sinh. Tâm sợ hãi của tôi đã ngày càng giảm dần.

Khi tôi trở về nhà vào mùa hè năm trước, như thường lệ, tôi muốn mang theo một số tài liệu giảng chân tướng. Tuy nhiên, nhiều đồng tu nói với tôi rằng có rất nhiều cảnh sát ở trên xe lửa. Họ khuyên tôi không nên mang theo bất kỳ một tài liệu nào hay nói với bất cứ ai về Đại Pháp khi ở trên tàu. Tôi đã đồng ý làm theo.

Nhưng sau đó tôi nhận ra vấn đề của mình. Đây là khảo nghiệm đối với tôi.

Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:

 “Năng hành bất hành kiến chân tướng.” (Tâm tự minh, Hồng Ngâm II)

Do đó, cuối cùng tôi đã quyết định đem theo những tài liệu đó.

An ninh kiểm tra rất chặt chẽ, nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi nghĩ: “Có Sư phụ ở đây. Có Đại Pháp ở đây. Điều ghì có thể khiến tôi sợ chứ?” Tôi luôn nhủ với bản thân như vậy. Trong khoảng từ ba đến năm phút, sáu cảnh sát đã đi nơi khác và chỉ có nhân viên bảo vệ ở lại. Nhưng họ thậm chí còn không để ý đến tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Tôi và cháu gái đã đến thăm một ngôi làng sau khi đã treo băng rôn ở một ngôi làng khác. Tôi cũng đi đến một khu chợ để giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Mọi người mà tôi gặp đều đồng ý thoái đảng. Một quan chức của đảng về hưu đã gây cho gia đình tôi rất nhiều rắc rối, nhưng tôi cũng đã giúp ông ấy thoái ĐCSTQ.

Tôi có 3.000 tờ tiền giấy với những thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp được viết trên đó. Những người nhận chúng quả thực đều rất thích chúng.

Lời kết

Khi chúng ta làm các việc cứu người, đó cũng là quá trình tu luyện bản thân chúng ta. Tôi đã từng che giấu sự thật rằng mình một là một học viên và nói với mọi người từ quan điểm của người thứ ba. Tôi cũng đã có đôi chút kén chọn về người mà tôi sẽ nói chuyện, nhưng sau đó tôi đã nhận ra vấn đề của mình.

Sư phụ đã giảng:

“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])

Khi tôi nhận thức Pháp sâu hơn, tôi trở nên từ bi hơn. Sư phụ và Đại Pháp độ nhân. Chúng ta chỉ làm những việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm – đó là nói cho mọi người biết chân tướng Đại Pháp. Mọi người thường cảm động khi họ nghe sự thật bởi vì họ có thể cảm nhận được sự từ bi của Đại Pháp.

Con sẽ cố gắng để tinh tấn hơn nữa để cứu được nhiều người hơn nữa. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/21/明慧法会–为了那些期盼的世人-281988.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/19/143736.html

Đăng ngày 09-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share