Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ  30-11-2013]

Kính chào Sư tôn! Xin chào các bạn đồng tu!

Dưới đây là những kinh nghiệm của tôi trong việc phối hợp với các đồng tu để giải cứu chồng tôi.

1. Tu luyện một cách đường đường chính chính

Chồng tôi, vốn cũng là một học viên, đã không trở về nhà vào một tối đầu năm nay. Tôi đã tới nhà một đồng tu để tìm anh ấy và phát hiện ra rằng anh đã bị bắt trong khi sản xuất các tài liệu giảng chân tướng. Khi tôi quay về nhà một mình vào khoảng nửa đêm, tôi cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên mình và đầu tôi bị đau.

Ngày hôm sau, tôi đã thông báo tin này tới các học viên khác trong nhóm học Pháp của chúng tôi. Tất cả mọi người bắt đầu phát chính niệm ngay lập tức. Họ cũng đi cùng tôi tới sở cảnh sát địa phương để điều tra xem chồng tôi đang bị giữ ở đâu. Sau đó chúng tôi đã gửi thông tin cho trang mạng Minh Huệ để vạch trần tà ác.

Một số đồng tu gợi ý rằng tôi nên yêu cầu thả chồng tôi ngay lập tức. Một người hỏi: “Chị có dám đi không?” Tôi trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Tôi sẽ đi.”

Sau khi tôi rời đi, tôi tự nhủ: “Mình có thực sự dám đi không? Mình đã không thực sự tinh tấn trong tu luyện. Và mình còn là một người ít nói.” Tôi đột nhiên nhớ lại những gì mà một đồng tu đã nói với tôi: “Điều quan trọng là quá trình. Mục đích của việc giải cứu một đồng tu là để cứu người, bao gồm cả những nhân viên cảnh sát. Họ cũng cần được chúng ta cảm thông và thương xót, vì họ là những người trực tiếp bức hại các học viên, và họ phải đối mặt với một tương lai thảm khốc.”

Tôi tự nhủ: “Mình không có lựa chọn. Mình phải tiến bước. Mình luôn có Sư phụ và Pháp ở bên. Điều gì có vẻ khó làm thì thực sự là có thể làm được. Mình phải làm được bằng mọi giá.”

Ngày đầu tiên tôi tới đồn cảnh sát, một vài học viên đã đi cùng tôi và nhiều người khác phát chính niệm ở gần đó. Cảnh sát giận dữ và đuổi tất cả mọi người ra ngoài trừ tôi. Chân tôi cảm thấy như thể sắp rời ra. Tôi tự nhủ: “Sư phụ luôn ở bên mình. Có nhiều đồng tu đang hỗ trợ mình. Đây là khảo nghiệm lớn với mình để phóng hạ chấp trước sợ hãi. Mình phải thực thi một cách đường đường chính chính.”

Một cảnh sát hỏi tôi: “Bà có tu luyện Pháp Luân Công không?” Vì các đồng tu đã dạy tôi cách trả lời câu hỏi này, tôi đáp lại một cách tự tin: “Đó không phải là vấn đề ở đây. Câu hỏi của anh không liên quan gì với đề nghị của tôi là thả chồng tôi ra.” Nhưng viên cảnh sát vẫn hỏi: “Bà có tu luyện hay không?”

Tôi tự nhủ: “Lúc này có vẻ là mình không thể theo khuôn mẫu của người khác được. Mình phải tự đối diện với vấn đề. Mình là một đệ tử Đại Pháp và tà ác không được phép khảo nghiệm mình. Mình phải hoàn toàn tín Sư tín Pháp.” Đột nhiên một số từ trong Chuyển Pháp Luân xuất hiện trong đầu tôi: “…chẳng cần đến một ngón tay nhỏ cũng đủ vê nát nó.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đáp: “Bác tu luyện Pháp Luân Công. Con trai à, nếu bác không tu luyện (Pháp Luân Công), bác sẽ không còn ở đây để nói chuyện với cháu hôm nay. Bác chắc đã chết từ lâu rồi. Bác đã từng bị bệnh tim rất nặng đến mức bệnh viện cũng không thể chữa khỏi.”

“Bác chắc hẳn đã được chữa khỏi nhờ tu luyện Pháp Luân Công!” Một cảnh sát đi ngang qua góp chuyện với chúng tôi.

Tôi hỏi anh ấy: “Làm sao cháu biết?” Anh ấy nói: “Cháu biết nhiều học viên đã có sức khỏe tốt sau khi tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi nói: “Chính xác! Pháp Luân Công rất tuyệt vời. Tại sao các cháu lại bắt chồng bác, bác ấy chỉ cố gắng trở thành một người tốt qua việc tu luyện Pháp Luân Công?”

Viên cảnh sát đầu tiên nói: “Bác nên hỏi anh ấy. Anh ấy là đồn trưởng của chúng cháu.” Tôi theo người đồn trưởng lên gác và bỗng nhiên nhận ra rằng chân tôi không còn cảm thấy yếu nữa.

Trước tiên, người đồn trưởng hỏi tôi về các tài liệu mà chồng tôi làm. Tôi lại yêu cầu thả ông ấy. Anh ta nói: “Tôi không phải là người quyết định.” Tôi hỏi: “Vậy thì ai là người quyết định?” Anh ấy không nói và cố gắng đẩy tôi ra ngoài. Các nhân viên khác cũng không nói một lời khi tôi hỏi họ. Tôi thất vọng hét lên: “Các vị muốn tôi im lặng và bỏ đi sau khi các vị bắt giữ chồng tôi sao? Có ai chịu trách nhiệm cho chuyện này không? Ai mới là người phải chịu trách nhiệm vậy?” Sau một hồi im lặng, một viên sỹ quan đột ngột kêu lên: “Sư phụ là người chịu trách nhiệm!”

Đúng là vậy. Sư phụ chịu trách nhiệm. Tôi không cầu xin các vị. Thay vào đó tôi đang cứu các vị.

2. Cứu cảnh sát trưởng

Ngày hôm sau, một đồng tu trẻ đi cùng tôi tới đồn cảnh sát để nói chuyện với đồn trưởng, trong khi đó các học viên khác phát chính niệm ở gần đấy.

Vị đồn trưởng hỏi đồng tu trẻ đó: “Cô là ai?” và cố gắng đẩy chúng tôi ra ngoài. Người đồng tu này giữ vững chính niệm và nhìn thẳng vào mắt ông ta và nói: “Ông không biết được chúng tôi đang làm gì ở đây. Nếu ông biết được, ông sẽ không cư xử với chúng tôi như vậy.” Đồn trưởng sau đó phải đi họp, vì thế cả hai chúng tôi ngồi xuống phát chính niệm.

Sau đó có ba người bước vào đồn cảnh sát giải quyết việc cá nhân. Chúng tôi ngồi gần họ và nói chuyện lớn tiếng về Pháp Luân Công để họ có thể nghe thấy chúng tôi. Người học viên kia nói với tôi: “Hãy xem kìa, họ bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. Tại sao họ chỉ bắt người tốt mà không bắt những kẻ xấu?” Khi một trong ba người họ quan tâm đến câu chuyện của chúng tôi, người học viên đó nói: “Những học viên Pháp Luân Công tin vào Chân – Thiện – Nhẫn và cố gắng trở thành người tốt.” Người kia nói: “Chân – Thiện – Nhẫn hiển nhiên là tốt.” Sau đó người học viên trẻ đó tiếp tục nói với họ về Pháp Luân Công. Sau đó cô ấy cũng mang ra một số bùa hộ mệnh. Những người khác đang đứng không nói gì cũng nhanh chóng xin một cái cho mình.

Sau khi họp xong, cảnh sát trưởng quay trở lại và đã thân thiện hơn. Ông ấy yêu cầu chúng tôi vào phòng làm việc của ông ấy và nói: “Các vị tin vào Phật. Tôi cũng vậy. Tôi chỉ không tin vào Pháp Luân Công.” Khi chúng tôi tiếp tục cố gắng để nói với ông ấy về Pháp Luân Công nhiều hơn, ông ấy nói: “Tôi thậm chí vẫn còn giữ một số sách của Pháp Luân Công (ông ấy đã tịch thu những quyển sách này từ những học viên bị bắt). Tôi cũng đã đọc Chín bài bình luận về Đảng cộng sản và đọc cả bài trên trang web Minh Huệ.”

Người học viên trẻ nói: “Vì ông đã vào đọc Minh Huệ, ông nên tiếp tục đọc trang này.” Ông ấy nói: “Tôi đồng ý với một số điểm nhưng cũng có những chủ kiến riêng của mình.” Tôi hỏi ông ấy: “Ông đồng ý về vấn đề gì?” Ông ấy nói: “Tôi đồng ý với Chân – Thiện – Nhẫn.” Tôi nói: “Điều đó nói lên rằng bản tính tiên thiên của ông chưa bị thay đổi. Vậy thì tại sao ông vẫn tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Công?” Ông ấy đáp: “Đảng cộng sản ra lệnh cho tôi làm việc đó. Tôi không thể làm gì khác được. Là cảnh sát, chúng tôi chỉ đơn giản là tuân lệnh.”

Người học viên trẻ sau đó đã kể cho ông ấy nghe một câu chuyện. Trong quá khứ, một đao phủ đã giết nhiều người tu luyện vì họ từ chối từ bỏ đức tin của họ. Khi ông ta giết được 500 người, đầu của ông ta cũng rơi xuống, trong khi 500 người tu luyện bị giết đã sống lại. Người đao phủ đó nghĩ rằng ông ta không chủ ý giết những người tu luyện mà chỉ làm theo lệnh của nhà vua. Tuy nhiên, ông ta biết rằng những người ông ta giết là những người tu luyện, nhưng ông ta vẫn lựa chọn việc giết họ. Nó cũng đồng nghĩa với việc ông ta đồng tình với chính sách đàn áp của nhà vua. Đạo lý ở đây là mọi người sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình và phải trả giá cho những tội ác của họ.

Cảnh sát trưởng đã xúc động khi nghe chuyện và nó thực sự đã giải tỏa những lầm tưởng của ông ấy.

Người học viên trẻ sau đó tiếp tục nói: “Mặc dù chúng ta gặp nhau ở đây dường như là tình cờ, nhưng có lẽ chúng ta có duyên tiền định. Chúng tôi ở đây không chỉ để yêu cầu thả người thân của chúng tôi. Quan trọng hơn là chúng tôi tới đây để khuyên các vị đừng tham gia vào cuộc bức hại. Nếu không, các vị sẽ gặp đủ loại bất hạnh vì đã nghe theo đảng cộng sản đàn áp các học viên. Không phải là ông cũng tin vào Thần Phật sao? Có lẽ chúng ta có mối quan hệ từ tiền kiếp. Vì vậy tôi phải nói cho ông biết sự thật để ông sẽ không gặp quả báo. Đừng theo Đảng cộng sản nữa. Hãy thoái xuất khỏi nó. Và đừng bức hại Pháp Luân Công. Khi đó ông sẽ có một tương lai tươi sáng.”

Ông ấy liên tục gật đầu một cách nghiêm túc và bảo chúng tôi ngồi xuống. Một cảnh sát khác bước vào và chúng tôi cũng nói chuyện với anh ấy. Anh ấy mỉm cười và nói: “Bố tôi tu luyện Pháp Luân Công.” Anh ấy cũng nói với chúng tôi rằng anh ấy hoàn toàn đồng ý với những gì mà chúng tôi nói. Cuối cùng, toàn bộ bầu không khí ở đó đã trở nên thân thiện và hài hòa.

Khi chúng tôi đi, cảnh sát trưởng hạ giọng và nói riêng với chúng tôi: “Hãy nhớ là các vị cần tìm và kiến nghị tới ‘Zhang Qing’ (hóa danh) ở Đội an ninh nội địa.” Sau đó chúng tôi đã xác nhận được rằng ông ấy nói với chúng tôi sự thật, rằng Zhang là người phụ trách chính về vụ việc này.

3. Lòng từ bi hóa giải sự thờ ơ của Phó cảnh sát trưởng

Phó cảnh sát trưởng ‘Wang Nan’ (hóa danh) là người điều hành và là thủ phạm chính trong vụ bắt cóc chồng tôi. Cùng với hai con gái của mình, tôi đã tới văn phòng của ông ta mỗi ngày để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và yêu cầu thả chồng tôi.

Ông ấy từ chối nghe chúng tôi nói và ra lệnh cho nhân viên tạp vụ đuổi chúng tôi đi. Vì chúng tôi đã cố gắng nói chuyện với nhân viên vệ sinh, những người thông cảm cho chúng tôi và không dùng vũ lực với chúng tôi, họ đã đưa chúng tôi ra ngoài. Khi chúng tôi rời đồn cảnh sát, Wang Nan đã đóng cửa và khóa lại. Rõ ràng là các nhân tố tà ác đang điều khiển ông ấy đã rất sợ hãi.

Một này nọ, con gái tôi và tôi mang theo thức ăn và nước uống và lại tới văn phòng của ông ấy lần nữa. Ông ấy biết rõ là nhân viên tạp vụ không muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, vì vậy ông ấy để chúng tôi ngồi trong văn phòng của ông ấy. Con gái út của tôi sau đó đã thấy ông ấy trốn trong phòng cạnh đó nên cháu đã tới nói chuyện với ông ấy. Ông ấy nói: “Đừng có theo tôi nữa.” Con gái tôi nói: “Hãy thả bố tôi ra. Sau đó tôi sẽ không đi theo ông nữa.”

Một lúc sau, ông ấy bỏ đi họp. Con gái út của tôi tới phòng họp, và ở lối vào phòng, đã nghe thấy ông ấy nói: “Trường hợp ông X (tên chồng tôi) đã được công bố trên các phương tiện thông tin đại chúng hải ngoại.” (Ông ấy ám chỉ trang web Minh Huệ). Cảnh sát trưởng nói: “Vậy hãy thả ông ta ra. Đừng gây phiền phức cho anh.” Wang Nan nói: “Nếu tôi thả ông ta, tôi phải làm gì với những quyển sách Pháp Luân Công mà chúng ta tìm thấy?” Cảnh sát trưởng nói: “Đóng gói và bỏ chúng đi. Hãy thả ông ta và tránh khỏi rắc rối.”

Khi Wang Nan quay trở lại phòng họp, chúng tôi tiếp tục nói với ông ấy về Pháp Luân Công. Tất cả những gì ông ấy có thể làm là nhắc lại những lời tuyên truyền của chính phủ, ví dụ như “Pháp Luân Công là tà giáo” v.v…Tôi nói với ông ấy: “Chính phủ có danh sách 14 tà giáo, nhưng Pháp Luân Công không có trong số đó.” Ông ấy lấy ra một quyển sách luật dày cộp và bắt đầu lật qua các trang mà không thể tìm thấy. Tôi nói: “Ông phải chịu trách nhiệm cho những gì ông đã nói. Không một luật sư hay thẩm phán nào trên đất nước này có thể tìm thấy nó trong luật. Làm sao mà ông tìm thấy được?”

Ông ấy dừng lại và ngồi xuống, tức giận với chúng tôi. Run rẩy vì giận dữ, ông lắp bắp: “Đó..đó..đó là do Giang Trạch Dân đã ra lệnh.”

Khi tôi nhìn ông ấy, tôi thầm nghĩ: “Bị đầu độc nên ông ấy mới đáng thương và tức cười làm sao!” Tôi hỏi ông ấy: “Giang Trạch Dân là ai?” Ông ấy thì thầm “Là cựu lãnh đạo của đất nước.” Tôi nói: “Ông ta là thủ phạm cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Trong khi bức hại Pháp Luân Công, ông ta cũng thực sự đang bức hại các vị. Ông ta đã bị kiện trên khắp thế giới. Ông ta muốn kéo tất cả các vị liên đới trong cuộc bức hại này để các vị cũng sẽ phải chịu trách nhiệm. Chính sách đàn áp sắp đến lúc phải kết thúc. Ông đã từng nghĩ xem liệu ông sẽ có kết cục thế nào không?”

Ông ấy lại thì thầm: “Tôi có lẽ sẽ bị tử hình.” Tôi nói: “Nếu ông bị liên can, chuyện gì sẽ đến với vợ con ông?” Ông ấy nói: “Cũng chết theo.” Khi tôi nhìn ông ấy và nghe những gì ông ấy nói, tôi không thể không cảm thấy tiếc cho ông ấy và nước mắt tôi bắt đầu chảy. Tôi nói: “Hãy nhìn tôi và con gái tôi. Và hãy nghĩ về những gì mà vợ con ông sẽ phải chịu đựng khi không có ông.” Nước mắt tôi chảy dài xuống má và tôi tiếp tục: “Chúng tôi những học viên đều là những người tốt. Chúng tôi không muốn thấy ông gặp phải kết cục xấu. Chúng tôi hy vọng các vị sẽ tận hưởng bình an, hạnh phúc và sẽ có một tương lai tươi sáng. Đó là lý do tại sao chúng tôi không ngừng phát các tài liệu Pháp Luân Công cho tất cả mọi người, trong đó có cả ông.”

Ông ấy im lặng khá lâu rồi nói: “Bà phải đến tìm Zhang Qing ở Đội an ninh nội địa. Ông ấy có thể chỉ cần gọi một cú điện thoại ra lệnh cho tôi thả chồng bà.” (Ông ấy đã nói thật)

4. Đội trưởng đội an ninh nội địa cảm động trước lòng từ bi

Ban đầu khi tôi tới Đội an ninh nội địa để yêu cầu thả chồng tôi, họ liên tục phủ nhận là có dính líu tới vụ việc và trả tôi về đồn cảnh sát. Tôi đã nói chuyện với những lính canh ở lối vào cổng trước về Pháp Luân Công. Do đó, khi con gái tôi và tôi tới đó lần nữa để tìm đội trưởng Zhang Qing, họ đã để chúng tôi vào trong.

Zhang Qing nói: “Chồng bà đã in các câu đối Tết và các bức ảnh chúc mừng năm mới.” Tôi nói: “Tôi đã xem chúng tại đồn cảnh sát. Tất cả chúng đều dạy mọi người nâng cao tiêu chuẩn đạo đức và đối xử tốt với mọi người, nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Đây là một phần của văn hóa truyền thống Trung Hoa. Làm sao mà chúng lại là bất hợp pháp được? Nếu các thông điệp chúc mừng năm mới là không được phép, có phải ông muốn mọi người ca tụng những thứ như trộm cắp, tống tiền và mại dâm?” Ông ấy cười vui vẻ: “Ai lại muốn thế cơ chứ?”

Tôi nói: “Các vị không cho phép mọi người trở thành người tốt. Chồng tôi đã từng là người nóng tính, và ông ấy uống rượu và say xỉn cả ngày. Ông ấy ra ngoài và không về nhà. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, ông ấy trở thành một người chồng, người cha tốt. Ông nói xem như vậy thì Pháp Luân Công có tốt hay không.” Các con gái của tôi cũng nói với ông ấy về những thay đổi mạnh mẽ tích cực của chồng tôi. Zhang Qing nói: “Ông ấy thực sự đã như vậy trước kia sao? Tôi không thể tưởng tượng được điều đó khi gặp ông ấy bây giờ.”

Tôi nói: “Tôi thực sự không hiểu. Tại sao người tốt lại bị đối xử theo cách này? Không phải chính là vì Giang Trạch Dân ra lệnh sao? Ông ta đã thực thi nó vì ham muốn quyền lực vô độ của mình. Ông ta đã làm hại các vị khi làm như vậy. Mạng sống của ông đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng.”

Ông ấy nói: “Tôi không phải là người quyết định.” Tôi nói: “Ông có thể quyết định. Nhân viên đồn cảnh sát nói với tôi rằng họ có thể thả chồng tôi chỉ với một cuộc điện thoại từ ông. Họ bảo tôi đến đây tìm ông. Nếu không, làm thế nào mà tôi biết tên ông được?” Ông ấy dường như bị thuyết phục và nhấc điện thoại lên nhưng rồi lại đặt xuống.

Tôi nói: “Người tốt bị bắt chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công. Hãy nghĩ kỹ đi. Điều đó là đúng hay sai?” Ông ấy bảo chúng tôi quay lại sau Tết nguyên đán.

Ngày làm việc đầu tiên sau Tết nguyên đán, tôi tới Đội an ninh nội địa lần nữa. Các con gái tôi phải đi làm và không đi cùng với tôi. Khi tôi tới, tôi nghĩ về người chồng đang bị giam cầm của mình và về những cảnh sát đã không rõ chân tướng và do đó vẫn thờ ơ, tôi không thể cầm được nước mắt. Những người lính gác cổng rất cảm thông với tôi và để tôi vào.

Khi tôi tới phòng của Zhang Qing, tôi thấy ông ấy đứng đó và chào ông ta “Ông ăn Tết thế nào?” Lúc đó, tôi mặc một áo khoác dày và có nhiều sợi tóc bạc. Ông ấy nói một cách ngạc nhiên: “Bà ơi, sao mà bà trông già đi nhiều như vậy chỉ sau mấy ngày? Bà phải sống tốt và không được buồn khổ vì chuyện này. Nếu bà suy sụp như vậy, hẳn là bà đã rất lo lắng cho chồng ở trong tù.” Tôi nói: “Chồng tôi là một người tốt và đã bị cầm tù vô lý. Làm sao mà tôi có thể không lo lắng và có áp lực nặng nề được? Điều gì sẽ đến với chồng tôi đây?” Ông ấy vẫn giữ thái độ quan liêu và nói: “Trường hợp của ông ấy hoàn toàn khác với những trường hợp phạm tội khác mà có thể bị tử hình. Tuy nhiên, trường hợp của ông ấy vẫn khá nghiêm trọng.”

Tôi nói: “Tại sao lại là nghiêm trọng? Tôi đã nói với ông rằng những câu đối và những bức tranh ông ấy in ra là văn hóa truyền thống Trung Hoa. Đó không phải là tội và không phải chịu tù. Là những người chính trực, chúng tôi phải làm đúng với lương tâm của mình. Tu luyện Pháp Luân Công tốt cho chúng tôi và gia đình chúng tôi. Ông đã gặp các con gái của tôi chưa?” Ông ấy nói: “Thật sự là họ cư xử rất tốt, rất lịch sự và biết điều, không như những thanh niên phá phách ngày nay.”

Tôi nói: “Tôi đã giáo dục con tôi bằng nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Chúng chưa bao giờ tranh ghế trên xe buýt và luôn luôn nhường ghế cho người lớn tuổi. Các học viên luôn luôn cân nhắc cho người khác trước và cố gắng chu đáo với mọi người. Chúng tôi luôn nhớ rằng đối xử tốt với người khác chính là đối xử tốt với chính mình.”

Đột nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, ông ấy nhảy lên và dường như ngộ ra được và nói: “Tôi rất đồng ý với những gì bà nói. Tốt với những người khác là tốt với chính bản thân mình. Tôi sẽ sớm mất danh tính của mình nếu tôi không giúp bà trong khi tôi có thể.”

Sau đó ông ấy tiễn tôi ra ngoài một đoạn dài và nói: “Bà phải khỏe và sống tốt. Tôi sẽ làm hết sức có thể để giúp đỡ bà.”

Một tuần sau khi con gái cả của tôi và tôi tới Viện kiểm sát để hỏi về trường hợp của chồng tôi, chúng tôi được thông báo: “Bà không cần phải đến đây nữa. Trường hợp này đã được trả về đồn cảnh sát địa phương.” Ngày hôm sau tôi nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát và thông báo tôi có thể đến đón chồng mình.

5. Sức mạnh của phối hợp và hợp tác cùng nhau

Trong quá trình giải cứu chồng tôi, tôi đã có những thể ngộ quý giá.

Đầu tiên, học Pháp là rất quan trọng. Mỗi buổi sáng, chúng tôi đi tới các cơ quan hữu quan để yêu cầu thả chồng tôi. Buổi chiều, chúng tôi ngồi lại và học Pháp nhóm. Tôi chỉ cảm thấy luôn luôn là không đủ dù tôi học Pháp bao nhiêu đi nữa. Khi tôi học Pháp, mọi thứ được giải quyết một cách nhanh chóng. Trong quá khứ, tôi không biết phải nói gì với cảnh sát. Tôi đã phải chuẩn bị rất nhiều vào tối hôm trước, nhưng mọi thứ ngày hôm sau dường như thay đổi, khác hẳn với những chuẩn bị của tôi. Sau đó tôi đã biết được là không phải chuẩn bị quá nhiều trong đầu. Thay vào đó, tôi học Pháp tốt và trí huệ của tôi sẽ được khai mở.

Thứ hai, phối hợp và hợp tác cùng các đồng tu thực sự mang lại sức mạnh to lớn. Trong nỗ lực giải cứu kéo dài cả tháng trời, các đồng tu luôn phát chính niệm, cả ở cự ly gần, và chủ động và kịp thời thu thập các bức ảnh và số điện thoại của các cảnh sát tham gia, do đó chúng tôi có thể công bố thông tin trên trang web Minh Huệ. Các học viên địa phương khác liên tục nỗ lực dán các thông tin liên quan ở nơi công cộng và gửi các tin nhắn cho mọi người thông báo về vụ việc. Các học viên hải ngoại cũng kêu gọi các nhà chức trách địa phương nhằm tăng thêm áp lực. Không có gì là lạ khi cảnh sát trưởng nói với chúng tôi “Khi một đồng tu của các vị bị bắt, điện thoại của chúng tôi không ngừng đổ chuông.”

Một ngày ngay sau khi tôi tới đồn cảnh sát, một đồng tu trong nhóm các học viên phát chính niệm đã nhìn thấy một ai đó tình cờ rất giống tôi bước ra và vào trong một xe cảnh sát. Họ nghĩ rằng tôi đang tới trung tâm giam giữ để gặp chồng tôi, do đó tất cả họ đã tới đó để phát chính niệm ở cự ly gần. Vào lúc đó, tôi vẫn ở trong đồn cảnh sát và bắt đầu thấy lạnh toàn thân. Chỉ sau này tôi mới biết được lý do tại sao.

Khoảng 3 tuần sau khi bắt đầu nỗ lực giải cứu, tôi đã mất hy vọng. Các học viên khác đã ngồi lại cùng tôi để học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. Một người nói với tôi: “Sư phụ đã nói với chúng ta: “Càng trong vô vọng, có lẽ hy vọng ngay ở trước mắt” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp).

Tôi lấy lại chính niệm và tự nhủ: “Mình phải kiên định tín Sư tín Pháp. Sư phụ đã an bài con đường của mình. Điều duy nhất còn lại là mình phải tiến về phía trước.”

Một tối, tôi có một giấc mơ thấy tôi đang trèo thang lau kính trong nhà. Tôi thấy chồng mình và hỏi ông ấy: “Ông là ai?” Ông ấy đáp: “Yu Huan.” (Ghi chú: Mặc dù đây là tên truyền thống dành cho con gái, phát âm có nghĩa là “Tôi muốn về nhà.”) Tôi biết Sư phụ đang dõi theo tôi và luôn luôn khích lệ tôi. Trong cả quá trình đó, tôi đã liên tục buông bỏ các quan niệm và chấp trước người thường. Kết quả là tốt nhất và chỉ có thể đạt được khi tôi không có chấp trước vào kết quả. Tôi học được rằng với lòng tín Sư tín Pháp, dường như mọi thứ xấu đều hóa thành tốt.

Ngoài việc có được những thể ngộ trên đây, tôi cũng đã phóng hạ được chấp trước về tình đối với chồng tôi. Ngày mà tôi biết là ông ấy bị bắt, tôi thức trắng đêm, vì đầu óc tôi náo loạn về việc ông ấy bị bắt. Đây cũng là biểu hiện chấp trước vào tình của tôi đối với ông ấy. Sau đó, yêu cầu đòi thả ông ấy đã chuyển thành nỗ lực cứu nhiều người hơn, bao gồm cả các sỹ quan cảnh sát. Khi có nhiều người hơn được cứu, tôi đã buông bỏ được chấp trước vào tình và triển hiện tâm từ bi. Chồng tôi đã từng là một chấp trước của tôi. Giờ đây ông ấy là một đồng tu.

Tôi phải tu luyện bản thân tốt hơn nữa và cứu nhiều người hơn.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/8/明慧法会–营救同修-救度警察-281569.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/27/143408.html

Đăng ngày 17-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share