Bài viết của Chánh Phi, một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

Tiếp theo Phần 1:

[MINH HUỆ 11-11-2013]

Tất cả các học viên đã bị chuyển hóa đều tu luyện trở lại

Năm ngày sau sự kiện kinh hoàng ngày 14 tháng 3, mười lăm học viên chúng tôi bị đưa tới trại lao động “L” ở tỉnh Cát Lâm. Vì tất cả chúng tôi bị nhốt chung trong một phòng, chúng tôi có thể chia sẻ và trao đổi với nhau, ngay cả dưới sự giám sát nghiêm ngặt. Trên đường đến đó, một học viên có thiên mục mở đã nhìn thấy một trận chiến lớn diễn ra trong một không gian khác. Anh ấy nhìn thấy một nhóm thiên binh đang hạ xuống. Chúng tôi đều ngộ ra rằng Sư phụ đã cử họ xuống để giúp các học viên đã đi lạc đường do cuộc bức hại này. Chúng tôi nghe nói rằng tất cả 42 học viên bị giam giữ trong trại lao động này đã viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.

Trưởng ban Giáo dục đã cố gắng giành thêm điểm thưởng bằng cách đàn áp tàn nhẫn các học viên Pháp Luân Công. Để duy trì tỷ lệ “chuyển hóa”, ông ta đã ngăn không cho 15 người chúng tôi liên lạc với các học viên bị giam giữ tại đó. Giờ ăn là cơ hội duy nhất mà chúng tôi có thể nhìn thấy nhau. Ông ta đã cẩn thận lựa chọn một học viên bị chuyển hóa làm đội phó giám sát.

Đội phó đã từng phục vụ trong quân ngũ và có hoàn cảnh xuất thân tương tự như tôi. Anh ấy 55 tuổi, trẻ hơn tôi 5 tuổi. Chúng tôi có nhiều chủ đề chung để trò chuyện do đó chúng tôi nhanh chóng trở thành những người bạn tốt. Anh ấy hỏi tôi những câu hỏi về vụ tự thiêu: “Anh có nghĩ rằng vụ tự thiêu là sự thật không? Tôi nghi ngờ nhưng không thể hoàn toàn lý giải được chuyện đó.”

Anh ấy và những học viên địa phương còn lại không biết sự thật; họ đã bị bắt trước khi vụ dàn dựng tự thiêu xảy ra. Tôi nói với anh ấy “Không chỉ vụ tự thiêu là do Đảng cộng sản Trung Quốc dàn dựng mà tất cả những tuyên truyền anh đã thấy hay nghe về Pháp Luân Công cũng là những lời dối trá và vu khống.”

Sau khi ở cùng chúng tôi trong 3 ngày, đội phó đã thay đổi và quyết định trở lại với Đại Pháp. Anh ấy nói “Dưới áp lực khủng khiếp trong trại lao động, cả bản thân tôi và 42 học viên địa phương khác đều đã bị chuyển hóa. Một số người đã hoài nghi về vụ tự thiêu. Một số có nghi ngờ nhưng không dám lên tiếng. Một số chỉ đơn giản là không suy nghĩ gì nhiều. Tuy nhiên, miễn là chúng ta xóa bỏ được các rào cản và tháo gỡ được những khúc mắc để giúp các học viên địa phương ở đây biết được sự thật, họ sẽ thay đổi. Tôi được tự do đi lại trong trại lao động.”

Anh ấy muốn chuộc lại những sai lầm của mình trong quá khứ và giúp tất cả những học viên đã bị chuyển hóa khác trở lại với Đại Pháp. Tôi bắt tay anh và cảm ơn anh vì sự giúp đỡ. “Đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Tôi thật may mắn đã được anh hỗ trợ.” Sau đó, cứ 2 đến 3 ngày chúng tôi lại gặp nhau và phối hợp với nhau rất tốt trong các hoạt động giảng chân tướng của chúng tôi.

Đánh bại âm mưu của tà ác và chứng thực Đại Pháp

Vào ngày thứ ba sau khi chúng tôi tới trại lao động, trưởng ban Giáo dục bắt chúng tôi viết “báo cáo tư tưởng.” Ông ta nói rằng chúng tôi có thể viết dài đến mấy cũng được và trại lao động sẽ không trừng phạt ngay cả khi chúng tôi viết bất cứ điều gì chống lại họ.

Chúng tôi biết rằng đây là một chiến thuật nhằm tìm hiểu kỹ hơn về chúng tôi để chuyển hóa chúng tôi một cách nhanh chóng. Tôi đã đề xuất với các học viên sử dụng cơ hội này để giảng chân tướng một cách toàn diện. Nếu các học viên địa phương có thể đọc được nó, họ sẽ muốn quay trở lại với Đại Pháp. Một học viên nghĩ rằng điều đó là không khả thi và là việc làm phí công vô ích, vì trại lao động này không cho phép các học viên địa phương đọc các báo cáo của chúng tôi.

Tất cả chúng tôi chia sẻ suy nghĩ của mình. Cuối cùng, tất cả thống nhất rằng tất cả mọi người trên thế giới, bao gồm cả các cảnh sát, đều đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền của ĐCSTQ, do đó họ đã hiểu lầm các học viên Đại Pháp. Miễn là chúng tôi giảng rõ chân tướng và phơi bày những lời dối trá, họ sẽ hiểu ra. Thậm chí cả khi chỉ có một người đọc các báo cáo tư tưởng của chúng tôi, những nỗ lực của chúng tôi cũng không uổng phí. Chúng tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng quý giá này.

Tất cả chúng tôi đã viết báo cáo của mình. Tôi đã viết một báo cáo dài 15.000 chữ trong một ngày rưỡi. Một số người viết báo cáo tới vài nghìn chữ. Tất cả chúng tôi đã viết từ những góc nhìn khác nhau, giảng chân tướng về vụ dàn dựng tự thiêu, về cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, về việc tu luyện Pháp Luân Công là không trái với luật pháp của Trung Quốc v.v…

Nỗ lực giảng chân tướng quy mô lớn này đã tác động mạnh mẽ tới toàn bộ trại lao động. Tất cả mọi người, từ giám đốc, trưởng ban Giáo dục, tới những công tố viên nằm vùng, các lính gác và các học viên địa phương, tất cả đều đã đọc hoặc nghe nói về các sự kiện mà chúng tôi viết trong các báo cáo của mình. Phần lớn mọi người đã hiểu ra chân tướng cuộc bức hại. Tình thế trong trại lao động đang lật ngược lại.

Một học viên đã bị chuyển hóa thu các báo cáo của chúng tôi. Anh ấy tò mò về những suy nghĩ của chúng tôi và đã đọc hết trong khi thu lại báo cáo. Anh ấy rất vui mừng vì cuối cùng cũng thoát ra khỏi những lời dối trá. Sau đó, anh ấy đã nói với các học viên khác về vụ tự thiêu dàn dựng. Vào bữa trưa, nhiều học viên địa phương đang làm việc đến gặp tôi và nói với tôi rằng họ bây giờ đã hiểu được chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Hơn nữa, họ cũng nói rằng nếu họ biết được sự thật trước đó, họ sẽ không bao giờ từ bỏ Đại Pháp. Một số người nghĩ rằng đã quá muộn. Tôi nói với họ những lời dạy của Sư phụ:

“Khi đang ở trong nạn học viên rất khó nhìn ra nguyên nhân của sự việc; nhưng không phải là không có cách; khi tâm tĩnh trở lại rồi dùng Đại Pháp mà cân nhắc thì có thể thấy được bản chất của sự việc.” (“Lý tính” trong “Tinh tấn yếu chỉ II”)

Tôi nhắc nhở rằng môi trường làm việc của họ cho phép họ có nhiều thời gian rảnh để học Pháp và chia sẻ do đó họ có thể bắt kịp nhanh chóng, vì Sư phụ đang dõi theo mỗi người chúng ta và biết được từng ý niệm và hành động của chúng ta.

Đội phó đến gặp tôi vào buổi tối. Anh ấy nói với tôi “Một báo cáo tư tưởng đã được đưa cho tôi. Tôi được yêu cầu rằng cho dù tôi bận đến mấy, tôi cũng phải đọc nó. Tôi đã xem và nó là bài viết của anh. Chúng ta sẽ chép lại bài của các học viên, in chúng ra, sao chụp rồi đưa nó cho mỗi đệ tử Đại Pháp. Bằng cách này, chúng ta có thể giúp những học viên đã bị chuyển hóa khác quay trở lại. Anh nghĩ thế nào?”

Tôi nắm tay anh ấy một cách vui mừng: “Sư phụ đã ban cho anh trí huệ. Thật là một ý tưởng hay! Xin hãy làm cẩn thận và làm thật nhanh, càng nhanh càng tốt!”

Thư thỉnh nguyện tập thể thể hiện tinh thần kiên định phi thường trước cuộc bức hại

Bất cứ khi nào tôi cạn hết ý tưởng và không biết phải làm gì khi cố gắng phủ nhận cuộc bức hại trong trại lao động, một đoạn Pháp luôn luôn xuất hiện trước mặt tôi một cách bất ngờ, khích lệ tôi, chẳng hạn như: “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!” (Chuyển Pháp Luân).

Một học viên địa phương (tôi gọi anh ấy là học viên A) muốn quay trở lại với Đại Pháp. Vài ngày trước khi chúng tôi tới trại lao động, anh ấy và hai học viên trẻ khác đã nộp thư tuyên bố của họ cho trưởng phòng, thông báo rằng họ sẽ tu luyện trở lại. Trưởng ban đã trở nên vô cùng tức giận và ngay lập tức rút roi thép ra.

Cây roi thép này là một vũ khí tàn bạo. Khi ai đó bị đánh bằng cây roi thép này thì không khác gì bị lột da tróc thịt, và nhiều người đã bị đánh bất tỉnh bởi cây roi này. Khi hai học viên trẻ nhìn thấy trưởng ban rút roi ra, họ đã thay đổi quyết định ngay lập tức.

Trưởng ban cảnh báo học viên A không được phá hoại tỷ lệ “chuyển hóa” thành công 100% của ông ta. Nhưng học viên A kiên quyết không từ bỏ tu luyện. Trưởng ban đã đánh anh ấy một cách dã man tới 5 lần cho đến khi học viên A hoàn toàn bất tỉnh. Một lính canh đã dội nước lạnh để làm anh ấy tỉnh lại, sau đó nhốt anh trong phòng biệt giam.

Một ngày nọ, tôi có được cơ hội nói chuyện với học viên A khi tôi tới phòng vệ sinh. Tôi nhìn thấy các vết bầm tím và các vết cắt trên cơ thể anh ấy do bị tra tấn. Anh ấy đã rất quyết tâm quay trở lại với Đại Pháp. Tôi chia tay anh ấy với đôi mắt ướt nhòa. Tôi biết rằng trưởng ban đã ngăn chặn những học viên địa phương này không cho họ quay về với Đại Pháp. Chúng tôi cần phải thoát khỏi tay ông ấy.

Ngay sau khi tôi có suy nghĩ này, công tố viên nằm vùng đã mua cho chúng tôi bữa tối bằng tiền của anh ấy. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại làm như vậy. Khi tôi nhận ra rằng anh ấy đang tiến hành xử lý một vụ việc, tôi muốn nhân cơ hội này để kiện vị trưởng phòng và đòi công lý cho học viên A. Tôi đã cố gắng thảo một thư khiếu nại nhưng nó động chạm tới nhiều khía cạnh pháp lý mà tôi không biết. Không có kiến thức pháp luật, tôi sẽ không thể nói được trưởng ban đã phạm tội gì. Nhưng làm thế nào tôi có thể có được những kiến thức pháp luật cần thiết? Tôi có thể tìm được một quyển sách luật ở đâu?

Ba ngày sau khi tôi có suy nghĩ đó, trong khi tôi đang nghĩ phải làm gì, một thanh niên trẻ đã tới chỗ tôi trong bữa trưa. Anh ấy nói rằng anh ấy là một học viên và cảm thấy là tôi cần sự giúp đỡ. Anh ấy hỏi tôi liệu tôi có muốn đọc tài liệu về luật của anh ấy không. Tôi nói với anh ấy rằng tôi rất cần nó. Anh ấy nói tài liệu trong tay anh ấy bây giờ sẽ là của tôi. Tôi hỏi làm sao mà anh ấy biết là tôi cần nó. Anh ấy nói với tôi rằng anh không biết là tại sao, chỉ đơn giản là anh cảm thấy như vậy.

Với sự giúp đỡ của đội phó, tôi đã có thể tập trung đọc tài liệu và đã hoàn thành bức thư thỉnh nguyện trong 2 ngày. Khi tôi đã sẵn sàng ký tên, tôi đột nhiên có một ý tưởng: sao lại không lấy chữ ký của cả 15 người chúng tôi cơ chứ. Như vậy sẽ có sức mạnh hơn nhiều. 13 học viên ngay lập tức ký tên, nhưng có 2 học viên không muốn đọc hay ký thư. Một trong các học viên đã ký thư chia sẻ thêm với 2 người đó và thuyết phục họ ký thư. Vào ngày hôm sau, tôi đã nộp thư thỉnh nguyện tập thể cho trưởng trại lao động. Ông ấy đã bị sốc khi mở lá thư. Sau đó, ông đã gọi trưởng phòng tới phòng làm việc của ông và mắng anh ta.

Sau khi trưởng phòng biết được tôi là người đã viết thư thỉnh nguyện, ông ta bắt đầu thẩm vấn tôi xem tôi đã lấy tài liệu luật ở đâu. Cứ 2 hay 3 ngày, ônh ta lại thẩm vấn một lần. Để trả thù, ông ấy đã cố gắng kích động những nhóm trưởng khác đánh tôi nhưng không thành công. Sau đó, ông ấy đã yêu cầu các học viên địa phương làm công tác phục vụ xếp thành hàng và ra lệnh cho tôi chỉ ra ai đã đưa tôi cuốn sách. Tôi đã căng thẳng một chút lúc ban đầu nhưng tôi nhận ra rằng đây là cố gắng bức hại cuối cùng của ông ta. Tôi bình tĩnh lại và nhớ lại những lời của Sư phụ:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực” trongTinh tấn yếu chỉ II)

Chúng ta đã nhận được kinh văn của Sư phụ về việc phát chính niệm, do đó tôi đã nhìn chằm chằm vào ông ta và không ngừng phát chính niệm. Tôi từ chối hợp tác với ông ta và cuối cùng ông ta đã phải bỏ cuộc.

Trưởng phòng nói: “Ông già ơi, trước các nhân viên trại lao động và các học viên làm các việc dịch vụ, nếu ông không thể chỉ ra ai là người đã đưa cho ông tài liệu pháp luật thì ông sẽ vi phạm nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và Đại Pháp. Tôi sẽ giúp Sư phụ ông dọn dẹp sạch nhà. Tôi sẽ không để cho ông yên một cách dễ dàng!”

Từ những lời nhận xét yếu ớt của ông ta, tôi biết rằng tà ác đang điều khiển ông ấy đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Tôi trả lời: “Trưởng phòng, ông đã giả vờ làm mafia, tự xưng là “làm sạch nhà” và vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Ông hãy cẩn thận không sẽ phải nhận quả báo đấy. Đúng là vì tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn nên tôi sẽ không chỉ ra ai đã đưa cho tôi cuốn sách về luật. Đây cũng là giúp ông không phạm thêm một tội nữa. Điều đó tốt cho tất cả chúng ta. Chỉ đọc một cuốn sách với các kiến thức chung về pháp luật đâu có phải là tội chứ? Trò bịp của ông chỉ dọa được một đứa trẻ lên ba, chứ không phải là các học viên Đại Pháp. Hãy dừng những trò vớ vẩn này lại đi. Nó chỉ làm mất thời gian của tất cả mọi người thôi.”

Các nhân viên trại lao động không nói một lời nào. Một số người giơ ngón cái lên với tôi. Một số cười tủm tỉm. Cuối cùng vị trưởng phòng đó châm thuốc lá và nói: “Ông già này đã lẫn lộn hết rồi. Có thể là thế. Tất cả hãy quay trở lại làm việc.” Như vậy, cuộc thẩm vấn kéo dài 2 tuần đã kết thúc.

Thoát khỏi tà ác theo chỉnh thể

Một ngày nọ trong giờ nghỉ trưa, 15 người học viên chúng tôi đã tụ họp cùng nhau trong một phòng học và chia sẻ. Sau đó chúng tôi cùng nhau phát chính niệm. Trước khi chúng tôi kết thúc, chúng tôi nghe thấy tiếng khóc của các học viên và âm thanh vụt roi da từ phòng Giáo dục.

Tôi la lớn: “Đánh người là không được phép, đánh người là trái pháp luật!” Sau đó tất cả chúng tôi chạy tới phòng Giáo dục. Một học viên đá tung cửa. Trưởng phòng đang say khướt. Ba học viên đang quỳ gập xuống và ông ta đang đánh họ bằng thắt lưng.

Trưởng phòng đã sốc khi thấy căn phòng chật kín các học viên. Một học viên chạy tới giúp ba học viên nọ đứng dậy và nói với họ: “Đừng sợ. Đây không phải là những gì mà một đệ tử Đại Pháp phải chịu đựng.”

Trưởng phòng phân bua: “Tôi đang giúp Sư phụ các vị dọn sạch nhà. Tôi đang dạy họ một bài học giúp Sư phụ các vị!” Một học viên đáp lại một cách kiên quyết: “Sư phụ chúng tôi đối với mọi người đều như nhau cho dù họ có phải là các học viên hay không. Không ai bị buộc phải tu luyện. Họ được tự do đến và đi. Họ dừng tu luyện ngày hôm qua và quyết định tu luyện trở lại vào ngày hôm nay. Đây là lựa chọn của họ. Đó không phải là không trung thực.”

Tất cả chúng tôi đều yêu cầu trưởng phòng thả 3 học viên đó, nếu không, chúng tôi sẽ đưa ông ta tới gặp giám đốc. Ông ta im lặng. Ông ta vừa bị giám đốc chỉ trích mới vài ngày trước đây. Cây roi thép đặc biệt của ông ta cũng bị tịch thu. Ông ta đang đợi quyết định xử lý của giám đốc. Ông ta không có lựa chọn nào khác là phải để 3 học viên đó đi. Thông qua sự việc này, tất cả các học viên đều đã thấy được sức mạnh của chỉnh thể.

Tối hôm đó, đội phó đã nói với tôi rằng gia đình anh ấy đã mang cho anh một bài giảng mới của Sư phụ: “Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người”. Chúng tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi muốn sao thành 20 bản vào buổi tối. Ngày hôm sau, tất cả các học viên trong trại lao động chia nhau cứ 2 người đọc chung một bản sao và tất cả đều cố gắng để thuộc nó. Hai ngày sau, đội phó cho chúng tôi biết được phản hồi và nói rằng tất cả các học viên địa phương đã bị chuyển hóa trước đó đều khóc sau khi họ đọc bài giảng của Sư phụ và đều rất cảm kích trước lòng từ bi của Sư phụ vì vẫn xem tất cả họ như những học viên.

Sau khi truyền tay nhau bài giảng của Sư phụ, trong vòng 1 tháng sau khi chúng tôi đến, tất cả các học viên địa phương đều viết thư tuyên bố rõ rằng họ sẽ quay lại tu Đại Pháp. Trong vòng 3 tháng sau khi chúng tôi tới trại lao động, tỷ lệ chuyển hóa 100% đã được thay thế bằng tỷ lệ 100% các học viên quay trở lại tu luyện.

Sau đó, trưởng phòng đã bị cách chức và chuyển xuống làm người gác cổng. Người trưởng phòng mới nói với tất cả mọi người trong trại lao động rằng các học viên Pháp Luân Công không phải là tội phạm. Ông ấy đối xử với các học viên tốt hơn với các tù nhân khác. Trại lao động đã hoàn toàn thay đổi và các học viên đã được đối xử tốt.

Trưởng phòng mới cũng thả một số học viên sớm hơn thời hạn của họ. Đội phó là người đầu tiên được thả. Vị trưởng phòng bị giáng chức cũng đã thay đổi thái độ. Ông ấy nói với một học viên rằng vị trưởng phòng mới tốt hơn ông ấy và rằng chính những hành động của ông ấy đã khiến ông bị giáng chức.

Chính niệm và chính hành của các học viên đã giải thể tà ác trong trại lao động, chứng thực Đại Pháp và cứu chúng sinh.

(Còn nữa)


Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/11/明慧法会–一切师父说了算(二)-282298.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/18/143288.html

Đăng ngày 27-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share