Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-07-2013] Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ do Giang Trạch Dân lãnh đạo) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công kéo dài hơn 14 năm qua. Một trong những lý do chính mà họ vin vào để bắt đầu cuộc đàn áp là sự kiện thỉnh nguyện ôn hoà ngày 25 tháng 04 năm 1999. Vào ngày hôm đó, khoảng 10,000 học viên Pháp Luân Công đã đi đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương để thỉnh nguyện cho quyền tự do tín ngưỡng của họ một cách ôn hoà.

Sự kiện này đã chấn động toàn thế giới và được truyền thông phương Tây ca ngợi là “cuộc thỉnh cầu có quy mô lớn nhất, và lý trí, ôn hoà nhất trong lịch sử Trung Quốc”. Tuy nhiên, chế độ Giang Trạch Dân đã bóp méo sự thật và chụp mũ cho nó là “có động cơ chính trị” và “bao vây chính quyền Trung ương Trung Nam Hải”.

Trên thực tế, cuộc thỉnh cầu ôn hoà ngày 25 tháng 04 không phải là một cuộc vây hãm. Nó cũng không mang theo động cơ chính trị. Vậy điều gì đã thật sự diễn ra? Bài viết này sẽ làm sáng tỏ sự thật.

Học viện Giáo dục Thiên Tân châm ngòi cho sự kiện

Cơ sở đầu tiên của Học viện Giáo dục Thiên Tân

Học viện Giáo dục Thiên Tân ban đầu chỉ là một cơ sở nhỏ, sau đó được kết hợp với một số trường đại học khác vào tháng Tư năm 1999, và trở thành một thành viên của Tân Đại học Sư phạm Thiên Tân. Tuy nhiên, Học viện Giáo dục Thiên Tân vẫn còn trong trí nhớ của nhiều người vì vai diễn mà nó đã đóng trong sự kiện tháng Tư năm 1999.

Tạp chí Khoa học và Công nghệ Tuổi trẻ do Học viện Giáo dục Thiên Tân xuất bản đã được lưu hành trên toàn quốc và có tác động tới xã hội. Vào ngày 10 tháng 04 năm 1999, Hà Tộ Hưu, một nhà vật lý quan tâm nhiều đến chính trị hơn là khoa học, đã phát biểu trong một bài báo của tạp chí với nhan đề: “Tôi không ủng hộ những người trẻ tập luyện khí công”, trong đó ông trực tiếp tấn công Pháp Luân Công và người sáng lập pháp môn này với những lời dối trá độc hại kèm theo những nhận xét vu khống khác nhau.

Sau khi bài báo được công bố, một vài học viên đã đi đến Học viện Giáo dục Thiên Tân để giảng rõ sự thật, hy vọng rằng thông qua cuộc đàm phán trực tiếp với Ban biên tập, có thể xóa đi các tác động tiêu cực và bất lợi của bài báo này.

Các học viên đòi trả lại sự thật

Học viên “A”, 60 tuổi, nghe nói về các bài viết vu khống và đã cùng những người khác đi đến học viện. Bà đã ở đó từ ngày 19 đến 23 tháng 04 để chờ câu trả lời từ phía học viện và bà đã chứng kiến toàn bộ quá trình và các sự kiện diễn ra trong những ngày này.

Bà nhớ lại: “Từ ngày 19 tháng 04, các học viên đã lần lượt đi đến học viện giáo dục. Hầu hết chúng tôi yên lặng ngồi chờ ở bên ngoài, trong khi một số đã vào trong để nói chuyện với những người có liên quan. Một vài học viên mang theo những bức thư để chia sẻ với học viện về việc họ và các con của họ đã được hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Công như thế nào; một số thậm chí đã mang con của họ theo cùng để chứng thực sự tốt lành của Pháp Luân Công.

Trong số đó, có một cô bé đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Cô đã từng bị bệnh bạch cầu và bị trọc đầu do hoá trị. Sau khi cô bé bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tình trạng của cô bé đã cải thiện một cách nhanh chóng và cô bé đã có thể quay lại trường học sau khi hồi phục. Cô đến cùng với mẹ của mình để giải thích những lợi ích của Pháp Luân Công từ những trải nghiệm của bản thân.

Học viên “B” là một người đàn ông 50 tuổi, đã không cầm nổi nước mắt khi kể lại những sự kiện tại Học viện Giáo dục Thiên Tân cách đây 14 năm:

“Khi tôi đang ở sở làm, một đồng tu hỏi tôi có biết về bài viết trên Tạp chí Khoa học và Công nghệ Tuổi trẻ đã có những cáo buộc sai lầm chống lại Pháp Luân Công và gây tác động xấu trong nhân dân hay không. Một số học viên đã đi đến viện giáo dục để giảng rõ sự thật. Tôi đã bị sốc khi nghe điều này, không chắc chắn lý do tại sao có người lại phản đối một môn tu luyện tốt đến như vậy. Tôi đã quyết định tự mình đi đến đó để xem xét tình hình. Ngày hôm sau, sau buổi luyện công nhóm, chúng tôi đã có một buổi thảo luận ngắn về sự việc và quyết định rằng chúng tôi nên giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho những người ở học viện giáo dục. Sáng hôm đó tôi đã đi đến học viện.

Học viên “C”: “Tôi từng sống ở vùng ngoại ô của Thiên Tân. Khi chúng tôi nghe nói về sự việc, một số học viên và tôi đã có một cuộc thảo luận và cảm thấy rằng vì tất cả chúng tôi đều được hưởng lợi rất nhiều từ việc tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi phải có nghĩa vụ giảng rõ sự thật cho học viện giáo dục. Bắt đầu từ ngày 19 tháng 04, một vài học viên trong khu vực của chúng tôi đã bắt đầu đi đến Học viện Giáo dục Thiên Tân để giảng rõ sự thật và yêu cầu Ban biên tập khôi phục lại danh dự của Pháp Luân Công.”

Tập hợp một cách trật tự và ôn hoà, bất chấp những tuyên truyền sai trái

Học viên “D”: “Có thêm nhiều học viên đến vào ngày 21 tháng 04, trong đó có nhiều người từ tỉnh Hà Bắc, vì vậy học viện giáo dục đông kín học viên. Để có thể duy trì trật tự, các học viên đã giữ im lặng và không đi lại nhiều. Một số học viên địa phương giữ trách nhiệm đón tiếp những người từ các tỉnh đến và sắp xếp vị trí để họ ngồi và chờ đợi tin từ cuộc đàm phán với học viện. Tôi giữ nhiệm vụ đón tiếp các học viên đến bằng xe buýt từ Đại Cảng và Ninh Hà.

“Một số đã mang toàn bộ gia đình của họ đến để giảng rõ sự thật; một vài người thậm chí còn mang cả các em bé sơ sinh và mấy đứa nhỏ theo. Ngoài ra còn có các học viên làm trong quân đội đến trong những bộ quân phục. Mặc dù có rất nhiều người ở đó, nhưng môi trường vẫn ôn hoà và có trật tự. Đến tối, một số học viên địa phương đưa những người ở tỉnh về nhà riêng của họ để nghỉ qua đêm; một số học viên từ những nơi khác đã qua đêm trong khuôn viên trường vì họ không muốn là gánh nặng cho các học viên địa phương. Các học viên đã giúp đỡ và chia sẻ đồ dùng của họ với nhau. Tất cả chúng tôi đều có chung một mong ước – chứng thực sự tuyệt vời của Pháp Luân Công thông qua lời nói và hành động của chúng tôi.

“Một học viên muốn ghi hình lại sự kiện, vì vậy một học viên khác và tôi đã đề nghị giúp anh ấy, nhưng chúng tôi bị người đứng đầu bộ phận an ninh của học viện và hai sỹ quan mặc thường phục chặn lại. Họ ép chúng tôi phải để cuốn băng lại cho họ. Tôi cũng nhận thấy rằng có nhân viên trong hai toà nhà gần cổng chính của học viện đã bí mật ghi lại hình ảnh của tất cả các học viên phía sau những tấm rèm.”

Học viên “B” tiếp tục: “Vào ngày 21 tháng 04, tôi đang ngồi ở phía bên trái cổng chính của học viện. Có khá nhiều học viên ở tỉnh đến vào buổi chiều hôm đó, vì vậy tôi cùng một học viên khác giúp giữ gìn trật tự. Sau đó, học viên này đã yêu cầu các học viên ra về trước khi cảnh sát ép mọi người giải tán bằng vũ lực. Rất nhiều người xem đã đứng ở ngoài cổng, một số sống trong các toà nhà gần đó. Họ nói: “Những người học Pháp Luân Công các bạn tốt thật. Các bạn rất đông, nhưng mọi thứ đều trong trật tự và rất yên lặng’.

“Không lâu sau đó, tôi nhận thấy cảnh sát bí mật trà trộn vào trong chúng tôi. Họ thường đi theo những người giữ gìn trật tự. Một số cũng cố gắng tỏ ra thân thiện để tìm ra ai là người tổ chức. Các học viên đã rất thành thực với họ, vì tất cả đều đến với mục đích và ý định tốt. Hai cán bộ đã lại gần tôi hai lần và cố gắng để lấy được một vài thông tin, vì họ tin rằng các học viên phải có người đứng đầu để giữ gìn và duy trì sự sắp xếp tốt đến như vậy.

Lời hứa của học viện và “những mệnh lệnh” trái ngược từ những người có thẩm quyền cao hơn

Học viên B: “Tôi nghe nói rằng có kết quả tích cực từ cuộc đàm phán với học viện trong ngày đầu tiên. Nhân viên học viện không biết nhiều về Pháp Luân Công, nhưng chịu ảnh hưởng tích cực từ những lời giải thích của các học viên và đã hứa sẽ chỉnh sửa lại những sai sót của họ và khôi phục lại danh tiếng cho Pháp Luân Công.

“Tuy nhiên, ngày hôm sau (23 tháng 04), tôi nghe những cảnh sát mặc thường phục nói chuyện với nhau: “Chúng tôi có lệnh từ cấp trên cấm không cho học viện đính chính.”

“Tôi không hiểu điều họ muốn nói là gì, nhưng cảm nhận thấy bầu không khí bắt đầu thay đổi. Chúng tôi đã chờ đợi một cách yên lặng; mọi thứ vẫn ôn hoà và có trật tự cả bên trong lẫn bên ngoài của học viện. Giao thông cũng vẫn diễn ra một cách bình thường.

“Cục Cảnh sát Thiên Tân đã gửi một số cảnh sát giao thông đến hướng dẫn giao thông trên những đường phố gần đó. Một cảnh sát đã khen ngợi chúng tôi: “Các bạn rất trật tự và có kỷ luật, tốt hơn cả quân đội!” Tất nhiên, anh ấy không biết được rằng chúng tôi không hề có một tổ chức nào hết, mà tự bản thân giữ gìn kỷ luật. Chúng tôi chỉ làm theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, và tự điều chỉnh bản thân theo những nguyên lý này.

Cảnh tượng tráng lệ khích lệ tất cả chúng tôi

Học viên “E”: “4 giờ chiều ngày 23 tháng 04, tôi nhìn lên bầu trời và thấy xuất hiện nhiều mặt trời. Nhìn gần hơn một chút, tôi ngạc nhiên nhận ra rằng chúng thực ra là các Pháp Luân! Chúng có màu sắc tươi sáng, giống như cái mà chúng ta nhìn thấy trong các video giảng Pháp của Sư phụ. Tôi đã reo lên: ‘Nhìn kìa, Pháp Luân!’ Các học viên nhìn lên trời và trở nên vô cùng mừng rỡ. Chúng tôi đã kêu to Sư phụ, và vừa vỗ tay vừa lau những dòng nước mắt. Đột nhiên, bầu trời phía trên viện giáo dục phủ đầy Pháp Luân. Chúng liên tục xoay chuyển và đổi màu; có các kích thước lớn nhỏ khác nhau; một số xuất hiện phía trên các toà nhà ở khu vực giảng dạy và một số thì rơi trên người chúng tôi.

“Tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt! Một cán bộ đã rất sợ hãi và chạy ra ngoài cổng, la lên rằng ‘oh… (điềm gở)! Có rất nhiều Pháp Luân!” Những người đứng xem cũng chứng kiến cảnh tượng tráng lệ này. Họ hào hứng nói, ‘Nhìn kìa, đây là màu đỏ, đó là màu xanh lá, và có cái màu xanh da trời…’ Cảnh tượng này tiếp tục diễn ra khoảng 25 phút, sau đó một nhóm cảnh sát xuất hiện. Họ quát tháo để cố gắng giải tán đám đông, nhưng không một ai thèm để ý đến họ. Các học viên vẫn giữ im lặng và ôn hoà. Sau đó, có rất nhiều Pháp Luân đã xuất hiện phía bên trên của toà nhà đối diện, và tất cả mọi người gồm cả cảnh sát và những người xem bắt đầu vỗ tay cổ vũ. Tôi nghe thấy một số sỹ quan thì thầm với nhau: “Trời ơi! Tất cả đều là thật. Đừng làm phiền họ nữa!”

Học viên “A” kể tiếp: “Từ 4 giờ 30 chiều ngày 23 tháng 04, cảm giác giống như toàn bộ học viện được bao phủ bởi một lớp vỏ bảo vệ; bầu không khí thiêng liêng, trang trọng và mạnh mẽ. Chúng tôi nhìn thấy rất nhiều sỹ quan đi đến học viện. Chúng tôi ở đó để giảng rõ sự thật cho học viện giáo dục một cách ôn hoà và có lý trí, nhưng ĐCSTQ cố gắng bóp méo sự thật và làm sai lệch bằng chứng để chống lại chúng tôi. Vấn đề có thể được giải quyết một cách dễ dàng nhưng lại bị ĐCSTQ dùng như một cái cớ để đàn áp Pháp Luân Công một cách tàn bạo. Người ta không thể không hỏi: ‘Có gì sai khi làm một người tốt?’

“Chúng tôi vẫn duy trì sự bình tĩnh và ôn hoà trong bầu không khí nhộn nhịp này. Đột nhiên, một ai đó bắt đầu đọc thuộc lòng Luận Ngữ, sau đó những người khác cũng đọc theo. Dần dần, âm thanh đó rền vang và lan toả khắp khuôn viên trường vì có đến hàng ngàn học viên cùng đọc Luận Ngữ, liên tục không ngừng.

“Ngay sau đó, vô số Pháp Luân đầy màu sắc tươi đẹp xuất hiện lại trên bầu trời. Các học viên bắt đầu hào hứng reo lên, vì Pháp Luân không ngừng xuất hiện và xoay tròn trên bầu trời”.

“Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ngoạn mục này”.

“Nhiều người đứng xem bao gồm cả cảnh sát cũng đã chứng kiến cảnh tượng tráng lệ và kỳ diệu này, tất cả đều sửng sốt và ngạc nhiên. Một số bắt đầu chỉ trích ĐCSTQ, ‘Những người này là những người tốt. Bắt họ vì lý do gì vậy?”

(còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/30/1999年天津教育学院事件始末(1)-277239.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/10/141474.html

Đăng ngày 30-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share