Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 19 – 07 – 2013] Vào một ngày cuối năm 2009, trên đường trở về nhà sau buổi chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu, chân của tôi bắt đầu đau và tôi phải đi khập khiễng để về nhà. Cơn đau đó nhanh chóng biến mất nhưng lại tái phát vài ngày sau đó. Ban đầu, tôi không chú ý nhiều đến nó, bởi vì nó chỉ xảy ra hai lần (mỗi lần cách nhau một khoảng thời gian dài), mỗi lần chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, và nó cũng không ảnh hưởng tới công việc Đại Pháp của tôi. Vào năm 2012, tôi bắt đầu trải qua cơn đau ở khắp chân và bàn chân. Những cơn đau ngày càng xuất hiện thường xuyên và nghiêm trọng, khiến tôi mất ngủ cả đêm và toàn thân đổ mồ hôi.

Tôi đã cố gắng giải quyết nó bằng nhiều cách, như phát chính niệm, tìm cách thiện giải, hướng nội tìm, nhưng dường như không cách nào có hiệu quả. Bài kinh văn mới của Sư phụ đã khiến tôi chấn động sâu sắc.

Sư phụ giảng:

“Vậy mọi người hãy tự nghĩ xem, chư vị có “tu luyện như thuở đầu” chăng?” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại vùng đô thị New York năm 2013)

Tôi đã không có câu trả lời cho câu hỏi đó. Liệu tôi có đang tu luyện như thuở ban đầu? Muôn vàn cảm xúc trỗi dậy khi tôi nhớ lại những ngày đầu tu luyện của mình. Từ cuối năm 1995 đến năm 1999 trước khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi vẫn duy trì được trạng thái tu luyện tinh tấn. Tôi đến điểm luyện công vào mỗi buổi sáng sớm, và học Pháp sau khi làm xong việc. Tâm của tôi tràn đầy hạnh phúc khi làm theo các nguyên lý của Pháp. Mặc dù công việc của tôi bận rộn, tôi còn phải làm rất nhiều việc nhà và chỉ có thể ngủ bốn tiếng mỗi ngày, nhưng tôi vẫn tràn đầy năng lượng và thân thể tôi rất nhẹ nhàng thoải mái. Tôi có một chiếc răng khôn bị sâu và đã nhổ nó đi. Tôi cảm thấy rất đau khi chiếc răng bị nhổ đi. Cơn đau đã kéo dài chín tháng, nhưng tôi vẫn bất động tâm. Tôi quyết tâm tiêu trừ nghiệp lực, thanh lý thân thể và trở về nhà cùng Sư phụ. Tại sao bây giờ tôi lại không còn cảm giác như vậy nữa?

Vào thời đầu, khi các đệ tử Đại pháp trên toàn thế giới bắt đầu luyện các bài công pháp cùng nhau vào một thời gian xác định, tôi đã làm rất tốt; tôi thậm chí còn luyện công thêm vào buổi tối. Trong khi thực hiện động tác “Kim hầu phân thân”, tôi cảm thấy cơ thể của mình trở lên to lớn vô hạn; còn khi thực hiện động tác “Kim cang bài sơn”, tôi cảm thấy những ngọn núi lớn đang rung chuyển ngay trước mình. Khi đang “Ôm bão luân”, tôi cảm thấy một vũ trụ to lớn đang xoay trong cánh tay tôi. Lúc đó, tôi thật sự thích luyện công, nhưng không lâu, con gái của tôi trở về nhà trong một dịp nghỉ hè. Tôi phải làm vài việc vào buổi tối, vì thế tôi đã không luyện công được vào buổi tối. Bất cứ khi nào tôi thức khuya, tôi lại thấy thật khó dậy sớm vào buổi sáng hôm sau, và dần dần cũng bỏ lỡ buổi luyện công vào buổi sáng. Tôi cảm thấy không thoải mái về điều này, nhưng tôi vẫn tìm những lý do bào chữa và nói với Sư phụ: “Không phải con không muốn luyện công, con thực sự không có thời gian để luyện công. Con cần phải hoàn thành những công việc theo kế hoạch. Con biết con phải không ngừng đề cao tâm tính của mình. Con sẽ để Pháp luyện con.” Tôi bắt đầu sao nhãng và không còn cảm thấy lo lắng khi không luyện công nữa. cựu thế lực đã dựa vào đó để can nhiễu tôi và gia tăng can nhiễu thông qua những bức hại về thể chất.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công bởi vì lúc đó tôi bị ốm. Tôi nhớ Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi những ngày đó như thế nào. Tôi cảm nhận được một luồng điện ấm áp đang chạy trong cơ thể mình, và căn bệnh thoát vị đĩa đệm đã khiến tôi nằm liệt giường trong hàng tháng đã được chữa khỏi chỉ trong một đêm. Chỉ trong vòng nửa năm, tôi đã trải nghiệm toàn bộ quá trình “huyền quan thiết vị” và “thông chu thiên” mà Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân. Da của tôi trở nên mềm mại như da em bé. Nhiều người xung quanh tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công sau khi chứng kiến những thay đổi đó của tôi. Tuy nhiên, tôi đã phát triển những tâm chấp trước từ điều này và chú ý quá mức vào việc chỉ cho những người khác thấy những ảnh hưởng tích cực của việc tu luyện. Tôi lo lắng khi tôi có những vấn đề về thể chất, e sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng xấu tới Đại Pháp và can nhiễu tới việc cứu chúng sinh.

Do tôi có những chấp trước này, cựu thế lực bắt đầu can nhiễu tôi bằng nhiều cách để ngăn cản tôi chứng thực Pháp. Trước đây tôi đã từng đọc năm bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi cảm thấy rất tốt khi phát chính niệm và lập tức nhập định khi ngồi thiền định. Có lần phát chính niệm, tôi được bao trùm trong trường năng lượng và tiếp tục giữ chính niệm trong 40 phút, trong khi những vật chất xấu lần lượt bị giải thể. Khi tôi kết thúc và chuẩn bị tháo chân khỏi thế kiết già thì có bốn vị Thần xuất hiện. Một người nói một cách nghiêm nghị: “Ngươi đã hoàn thành những gì mà ngươi đang làm rồi. Ngươi có thể rời khỏi đây ngay bây giờ.” Tôi hỏi: “Các vị là ai? Sư phụ tôi không bảo tôi phải rời khỏi đây!” Ông ấy lại nói lại: “Ngươi đã kiến lập được uy đức đủ lớn. Ngươi có thể rời khỏi đây bây giờ.” Tôi trả lời “Không, tôi không quan tâm tới uy đức to lớn đó. Tôi chỉ muốn hoàn thành những gì mà Sư phụ của tôi bảo tôi làm.” Khi tôi định bỏ một chân xuống, một người khác nói với tôi, “Đừng chuyển động, hãy ngồi yên đó. Chúng ta hãy cùng xem xem phong thái uy nghiêm và tôn quý của người!” Sau đó tôi bắt đầu cảm thấy máu đang dồn lên đầu tôi và tim tôi bắt đầu đập rất nhanh; thân thể tôi cũng bắt đầu run lên. Họ cười chế nhạo tôi, như thể nói: “Ngươi phải đi – cho dù ngươi không muốn.” Tôi nhận ra rằng họ muốn tôi chết đột ngột bởi một cơn đau tim. Tôi bắt đầu khó thở, nhưng vẫn cố gắng hết sức để đưa tay lên, chỉ vào họ và nói: “Những gì các ông nói không có nghĩa lý gì hết. Tôi chỉ nghe theo Sư phụ của tôi. Các ông muốn tôi chết để phá hoại Pháp. Điều đó là không thể. Tôi sẽ không để các ông làm thế!” Sau đó họ biến mất. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng chân của tôi rất yếu, tim tôi vẫn còn đập nhanh, và đầu tôi rất nặng. Trong đầu tôi chỉ suy nghĩ đến việc phải chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng cho những người khác vào ngày hôm sau. Một tiếng sau, mọi chuyện trở lại bình thường.

Một dịp khác, tôi tham gia một Pháp hội ở địa phương. Tôi ở cách nhà của một đồng tu (nơi Pháp hội diễn ra) khoảng 100 mét. Hôm đó, đột nhiên đầu của tôi căng lên và tim tôi đập rất nhanh. Tôi nghe thấy một giọng nói cất lên trong đầu: “Ngươi sẽ chết ở buổi chia sẻ đó. Ngươi sẽ cảm thấy thật hạnh phúc và thanh bình khi chết trong tay của các đồng tu!” Tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng cảm thấy có điều gì đó sẽ xảy ra với mình. Tôi nói [với giọng nói đó]: “Ngươi lại đang làm điều xấu, ngươi sẽ thất bại!” Tôi tiếp tục nhẩm lại câu khẩu quyết phát chính niệm, hoàn toàn phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực và giải thể chúng. Tôi tiếp tục đi bộ đến nhà của học viên đó. Khi tôi tới cửa, nhịp tim của tôi đã trở lại bình thường.

cựu thế lực rất xấu xa. Giữa năm 2006 và năm 2009, chúng lại can nhiễu tôi. Đầu gối của tôi bắt đầu đau và sưng lên. Tôi không thể cúi xuống ở bài công pháp thứ tư và vô cùng khó khăn khi đi lên cầu thang. Đầu gối của tôi đột nhiên khụy xuống lúc đi trên đường (khi đó rất dễ bị ô tô đâm). Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tất cả những nỗ lực của chúng đều thất bại. Cựu thế lực thì thầm [với tôi]: “Mọi người sẽ nhìn thấy chân của ngươi trong tình trạng này; ngươi không sợ rằng điều đó sẽ phá hoại Pháp sao? Hãy mau trốn đi đừng để ai thấy, đừng khởi tác dụng phụ diện nào cho những bạn đồng tu của ngươi. Hãy lẳng lặng biến mất khỏi thế gian này.” Lúc đó dù chân đau buốt, nhưng tôi vẫn phát chính niệm. Tôi liên tục phủ nhận cựu thế lực, và vào một ngày nọ, cơn đau tự nhiên biến mất.

Tôi đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử, nhưng cựu thế lực vẫn cố gắng dùi vào những sơ hở của tôi. Gần đây, tôi phải ngồi ở bàn làm việc cả ngày, khiến vùng eo và bụng phát phì. Tôi nghĩ: “Xấu thật. Giảm cân sẽ tốt hơn.” Tôi đã giảm được một vài cân nhưng chỉ giảm ở mặt. Khi mặt của tôi gầy hơn, những bọng mắt và nếp nhăn bắt đầu xuất hiện. Hai má của tôi cũng mất hẳn đi độ đàn hồi, mềm mại; nước da của tôi cũng trở nên xám xịt. Tôi không muốn ra ngoài gặp bất cứ ai. Tôi nghĩ rằng nếu tôi không ở trong trạng thái tốt, tôi sẽ không thể chứng thực Pháp. Tôi cảm thấy chán nản và kiệt sức. Do chấp trước vào ngoại hình của mình, tôi thậm chí còn không chú ý đến những chuyến thăm quan hàng năm dành cho những người nghỉ hưu. Sau đó, tôi đã nhận ra vấn đề của mình và nghĩ rằng tôi không nên bỏ lỡ cơ hội này để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi lập tức điều chỉnh tâm thái của mình và vui vẻ đi thăm quan với những người đồng nghiệp cũ. Quá trình giảng chân tướng của tôi hôm đó khá suôn sẻ.

Mọi nỗi sợ đều là tâm chấp trước

Tôi được chẩn đoán là bị ung thư trực tràng trước khi tu luyện Pháp Luân Công. Lúc đó tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Tuy nhiên, tôi đã trải qua một sự phục hồi thần kỳ sau khi xem những băng giảng Pháp của Sư phụ. Tôi bị bắt và bị giam giữ nhiều lần khi cuộc đàn áp bắt đầu, tình trạng thể chất của tôi ngày càng xấu đi. Sau khi trở về nhà, tôi vẫn phải truyền máu định kỳ và có lúc phải truyền rất nhiều máu, và tôi cảm thấy yếu hơn. Sau đó, tôi đã ngộ ra nguyên nhân của tình trạng trên. Vào thời điểm cách mạng Tân Hợi năm 1911 (cuộc cách mạng lật đổ triều Thanh để lập nên nước Cộng hòa Trung Hoa), tôi là trung đội trưởng trong lực lượng quân đội cách mạng. Một lần, tôi nhìn thấy hai người lính trẻ đang cố gắng đào ngũ. Họ run lên vì sợ trong khi đang trèo lên hầm. Tôi đã đâm những lưỡi lê vào đùi và bụng họ. Họ thét lên trong đau đớn còn tôi thì cười ha hả. Tôi phải hoàn trả món nợ mà tôi đã nợ họ (tại kiếp đó) cũng như những sinh mệnh mà tôi đã hại. Tôi phải chịu đựng thống khổ để trả những món nợ này; cùng lúc đó, tôi cố gắng thiện giải ân oán. Tôi đã thụ động chấp nhận sự an bài này, và tôi đã ở trong trạng thái này sáu năm!

Với việc chấp nhận sự an bài này, tôi đã thuận theo lý của cựu vũ trụ thay vì tuân theo những nguyên lý Chính Pháp của Sư phụ. Tôi đang đi trên con đường được an bài bởi cựu thế lực và chấp nhận những thứ được gọi là khảo nghiệm hơn là hoàn toàn phủ nhận chúng. Bây giờ tôi đã nhận ra rằng cựu thế lực đã an bài một cách tỉ mỉ và có hệ thống những thứ được gọi là khảo nghiệm này, bao gồm cả thời gian và địa điểm mà một người tạo nghiệp, nghiệp lực cụ thể nào sẽ bị mắc phải, sinh mệnh của những ai bị hại, và những thống khổ, ma nạn nào chúng ta phải vượt qua trong thời gian Chính Pháp của Sư phụ trước khi chúng công nhận sự viên mãn của chúng ta. Tôi đã không ngộ được điểm này và sau đó đã bị cựu thế lực thao túng. Tôi đã đấu tranh, đã vấp ngã, và bị chấn thương trên suốt cả chặng đường. Tuy vậy, tôi vẫn thuận theo sự an bài của cựu thế lực mỗi khi gặp phải các vấn đề cụ thể.

Cơ thể tôi vô cùng nhạy cảm và có phản ứng với những thứ xung quanh. Một đồng tu mắc bệnh phổi do bị tra tấn. Khi tới thăm anh ấy ở bệnh viện, tôi cũng cảm thấy khó chịu trong phổi, và bắt đầu ho như anh ấy. Một học viên khác bị ung thư vú do những áp lực trong cuộc bức hại. Tôi đi tới nhà của cô ấy để phát chính niệm với cô ấy. Những chất đen cũng tràn vào ngực trái của tôi. Một đồng tu lâu năm bị xuất huyết não, vì vậy tôi vội vã tới thăm ông ấy. Khi tới đó, tôi bắt đầu cảm thấy nặng đầu bên trái, môi và lưỡi bắt đầu tê, tay và chân phải của tôi không còn cảm giác linh hoạt nữa. Mỗi lần tôi có những phản ứng đó, tôi kiên quyết phủ nhận chúng và thanh trừ những triệu chứng đó. Tuy nhiên, tôi cũng có một chút sợ hãi, bởi vì những điều này đang xảy ra ngày càng thường xuyên hơn. Tôi đã cầu xin Sư phụ phong kín cơ thể mình lại để cho những vật chất xấu đó không thể ảnh hưởng đến tôi, và cùng lúc đó tôi cố gắng không tiếp xúc với những trường hợp như vậy nữa.

Tôi luôn cảm thấy mình không thể chịu đựng được những tố chất thân thể của bản thân, và kết quả là tôi đã thừa nhận những khảo nghiệm do cựu thế lực an bài. Sau hơn ba năm không đẩy lùi được cơn đau buốt ở chân thông qua việc học Pháp, luyện công, phát chính niệm và tìm kiếm thiện giải, tôi đã nghĩ rằng mình phải tự đối diện với điều này. Với tâm này, cơn đau buốt lại tái phát. Sau đấy ngày nào tôi cũng đau đớn và cơn đau kéo dài ngày càng nghiêm trọng. Đầu tiên, tôi nghĩ đau thế này cũng không nguy hiểm đến tính mạng và nó không ảnh hưởng tới công việc Đại Pháp của tôi, vì thế tôi cứ để tự nhiên. Sau đó, chân tôi đau đến nỗi tôi không thể đi ra ngoài được. Tôi lo lắng bởi có thể tình trạng của tôi sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của đệ tử Đại Pháp, vì vậy tôi đã ở trong nhà và cắn răng chịu đựng.

Sau đó tôi rơi vào cái bẫy của cựu thế lực và mắc vào một vòng luẩn quẩn. Tôi vô cùng thất vọng khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng được và thật khó để tinh thần tôi có thể khởi lên. Mặc dù tôi vẫn cố gắng làm những gì mà tôi nên làm, nhưng tôi không còn kiên định tín Sư tín Pháp như trước kia, hơn nữa tôi thậm chí còn hy vọng rằng Chính Pháp của Sư phụ sẽ nhanh chóng kết thúc để tôi khỏi phải chịu đựng những nỗi khổ tại nhân gian nữa. Tôi bắt đầu không còn tinh tấn trong tu luyện và suy nghĩ như một người thường. Trong suốt 18 năm tu luyện, tôi phải rất lâu mới bỏ được ý niệm về “bệnh”. Tôi còn bảo con gái khám cho mình và tìm xem vấn đề đó là gì, nhưng con tôi không thể đưa ra một chẩn đoán rõ ràng. Tôi đã đối mặt với cơn đau theo cách của người thường, như là tránh ăn bất cứ thứ gì kích thích hệ thần kinh, không uống cà phê, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, giữ cho tinh thần thoải mái. Thực tế, trên bề mặt thì làm những việc này không có vấn đề gì, nhưng tôi đã xem chúng như cách để giải quyết vấn đề của mình. Tuy không uống bất kỳ loại thuốc nào nhưng nhận thức của tôi đã sai lệch.

Ngoài ra, tôi còn phát triển thêm nhiều chấp trước người thường. Một vài đồng tu lớn tuổi hơn gần đây đã qua đời do nghiệp bệnh. Tôi nhận ra rằng một số không thể loại bỏ chấp trước vào tình đối với con cái và gia đình của họ. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ như vậy. Tuy nhiên gần đây, khi tôi cảm thấy quá đau đớn, tôi cũng hy vọng rằng con gái của tôi có thể ở bên cạnh tôi. Tôi thấy rằng sẽ thật tốt khi cháu hỗ trợ tôi bằng chính niệm và học Pháp với tôi. Tuy nhiên thực sự thì tôi mong muốn được thoải mái, được quan tâm, được thấu hiểu và hy vọng rằng những điều đó sẽ giúp tôi giảm đi sự đau đớn mà tôi đang phải chịu. Cựu thế lực vẫn tiếp tục gửi những thông điệp đến cho tôi, mong cho tôi mau chết. Tôi cũng đã trải nghiệm những hoàn cảnh mà tôi có thể chết. Mặc dù tôi vẫn luôn phủ nhận mọi sự an bài của cựu thế lực và tin chắc rằng mình sẽ tiến đến viên mãn nhưng tôi vẫn không thể ngừng lo lắng rằng con gái tôi sẽ buồn và cô đơn và nó sẽ khó khăn hơn khi không có tôi ở bên cạnh. Giờ đây tôi đã nhận ra rằng mình đã chấp trước vào con cái và gia đình nhiều như thế nào. Tôi đã không để ý đến sự thật rằng Sư phụ đang chăm sóc cho từng đệ tử mà chỉ luôn nghĩ rằng được ở bên con gái quan trọng đối với mình như thế nào. Tôi nhận thấy rằng khi một số học viên lớn tuổi ở trong tình trạng không tốt, họ đã chuẩn bị hậu sự cho mình, bao gồm cả việc tài sản của họ sẽ được phân chia như thế nào. Tôi ngộ ra rằng nếu chúng ta không tống khứ chấp trước vào tình thân quyến thì chúng ta sẽ đi theo sự an bài của cựu thế lực.

Suy ngẫm lại quá trình nhận thức của tôi về vấn đề sức khỏe, tôi nhận ra rằng mình đã thừa nhận quá nhiều sự an bài của cựu thế lực. Tôi đã viện đủ lý do để bao biện cho việc không thể thay đổi tình trạng của mình, như là do lịch sử uyên nguyên sâu xa, bệnh sử của gia đình, những trải nghiệm trong đời trước, những nhân tố ngoại lai không thể cưỡng lại được, v.v. Với việc thừa nhận những điều này, tôi đã phải chịu đựng những “khảo nghiệm” thể chất trắng trợn của cựu thế lực.

Vậy nhận thức đúng đắn về những vấn đề này là gì? Nếu đó là tiêu trừ nghiệp lực, thì chúng ta nên đối mặt với nó; nếu đó là can nhiễu, chúng ta nên diệt trừ chúng. Sau khi học bài giảng gần đây nhất của Sư phụ, tôi hiểu ra rằng những gì xảy ra cho tôi không chỉ là vấn đề đối mặt với những vấn đề thể chất của cá nhân, mà còn là việc phủ nhận cựu thế lực, vượt qua những bức hại tà ác của cựu thế lực và thanh trừ tất cả những vật chất bất hảo. Phụng Sư chính Pháp, tối thiểu là chính lại vũ trụ nhỏ bé của chúng ta và cứu những chúng sinh ở đó, đạt đến tiêu chuẩn tối hậu của Chính Pháp.

Làm thế nào chúng ta có thể đạt được những yêu cầu của Sư phụ? Chúng ta phải loại bỏ tất cả những chấp trước vào nhục thân của mình, bao gồm cả lịch sử uyên nguyên, những tính cách bẩm sinh, những quan niệm ở những thời kỳ khác nhau, sự khác biệt so với những người khác, những cảm xúc và tiền đồ cá nhân, những quan niệm bao quanh thân thể người thường của chúng ta, sự sản sinh tình cảm, hướng ngoại mà cầu, v.v. Chúng ta phải vứt bỏ tất cả những điều này, bao gồm cả những thứ chúng ta không thể nhận thức được nhưng đã được hình thành ở các tầng khác nhau. Để thật sự bước đi trên con đường thành Thần, ngoài những tiêu chuẩn tâm tính, chúng ta cũng phải vứt bỏ những chấp trước tối hậu đối với nhục thân của chúng ta trong thế gian này.

Trên đây là một số thể ngộ của tôi ở tầng thứ sở tại. Xin hãy từ bi chỉ ra bất kể điều gì còn thiếu sót.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/19/否定旧势力的迫害-放下对肉身的执著-276847.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/19/141614.html

Đăng ngày 07-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share