Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Bắc

[MINH HUỆ 31-05-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1997. Khi viết bài chia sẻ này, thật khó để tôi có thể tìm ra những lời lẽ diễn tả niềm vui mà tôi có được qua 16 năm tu luyện tuyệt vời. Mỗi khi tôi đồng hóa với đại Pháp Chân – Thiện – Nhẫn bằng cách làm theo lời dạy của Sư phụ, những kỳ tích và những điều kỳ diệu lại đến với tôi. Tôi cũng mạnh mẽ dần lên.

 1. Tất cả các vấn đề về sức khỏe biến mất

Vào mùa thu năm 1997, một đồng nghiệp đưa cho tôi bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo tôi: “Hãy đọc cuốn sách này.” Sư phụ giảng: “Cả trong ngoài nước hiện nay, về việc truyền công lên cao tầng một cách chân chính, thì chỉ có mình cá nhân tôi đang làm” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Rất hào hứng, tôi đọc sách từ đầu đến cuối và có cảm giác giống như nắng hạn gặp mưa rào. Vào đêm hôm đó, tôi đã nhìn thấy những ký tự tiếng Trung  bay lên từ quyển sách và trở thành những ký tự 3D đầy màu sắc. Kể từ đó, hàng đêm căn phòng của tôi ngập tràn những chùm ánh sáng đủ màu, giống như pháo hoa rực rỡ.

Sau khi tôi luyện công theo nhóm lần đầu, trên đường về tôi liên tục nôn mửa. Tôi biết Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể tôi. Sau đó, khi tôi không làm gì cả và không có ai ở xung quanh, Sư phụ lại tịnh hóa cơ thể tôi. Một đêm khi tôi không bận rộn với công việc và đang ở một mình, tôi nôn thốc nôn tháo và đã nôn khỏi dạ dày một thứ chất màu nâu.

Từ bé tôi đã có vấn đề về dạ dày và mọi chuyện càng tồi tệ hơn sau khi tôi sinh con. Tôi dễ dàng bị đau đầu mà không có nguyên nhân gì, giống như bị trúng gió. Ngoài ra, chứng rối loạn nhịp tim khiến tôi không thể nằm ngửa để ngủ. Tất cả các vấn đề sức khỏe này khiến cuộc sống của tôi thật khổ sở.

Giờ đây, sau khi nôn ra, bỗng nhiên tôi thấy sảng khoái, và tất cả các vấn đề này đã biến mất. Tôi cảm giác như mình đã được tịnh hóa, thậm chí đến tận các khớp xương. Kể từ đó, đầu óc tôi rất tỉnh táo, và tôi cảm thấy vui hơn bao giờ hết.

Tôi rất nhút nhát. Chẳng hạn, tôi kéo rèm cửa trước khi trời tối và không bao giờ đi chơi vào buổi tối. Sau khi tu luyện, tôi trở nên mạnh dạn hơn.

Vào một đêm năm 1997, ngay sau khi đắc Pháp, tôi đi dạo với một đồng nghiệp trong khu phố chúng tôi. Cô ấy rất sợ về nhà bởi vì một vụ giết người vừa diễn ra ở bên hàng xóm nhà cô. Tôi cũng sợ hãi, nhưng tôi nghĩ: “Tôi là một học viên. Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.” Ý niệm đó làm tôi mạnh mẽ, tôi đi bộ với cô ấy về nhà. Khi tôi chuẩn bị ra về, đột nhiên tôi có cảm giác sợ hãi và trở nên lo lắng khi phải về nhà một mình. Bất ngờ tôi nhìn thấy một Pháp Luân đầy màu sắc đang quay ở nơi diễn ra vụ giết người. Biết là Sư phụ đang khích lệ, tôi rất xúc động, và tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Trên đường về, cứ mỗi lối rẽ lại có một Pháp Luân đang quay.

Có một đoạn đường về nhà tôi không có đèn. Tôi thường hoảng sợ khi đi qua chỗ đó vào buổi tối. Lúc mới tu luyện, trên đường tới nhóm luyện công, ngay khi tôi tới khu vực tối này, nhiều Pháp Luân màu xanh bay ra từ hướng của điểm luyện công để chào đón tôi. Chúng ở trên đầu tôi dù tôi đi nhanh như thế nào. Tôi không còn sợ bóng tối nữa.

Kể từ khi tu luyện, tôi đã có thêm nhiều con mắt trên cơ thể. Mỗi lạp tử trong trường không gian của tôi là một con mắt; mỗi con mắt là trong suốt như pha lê, và một số thì rất sáng. Tôi có thể nhìn rõ tất cả các Pháp Luân và khí cơ do Sư phụ cài đặt, cũng như cột công trụ mà tôi tu thành. Con mắt thịt của tôi thường phóng ra hai luồng ánh sáng. Trong những năm tiếp theo, những thứ này đã khích lệ tôi tinh tấn trên con đường trợ Sư Chính Pháp.

2. Kỳ tích xảy ra với con trai tôi

Vào năm 2005, mẹ chồng tôi từ quê lên và mang theo con trai nhỏ của tôi. Bà nói rằng con trai tôi bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh. Bà cũng nói một nốt ruồi ở chân con trai tôi đang phát triển nhanh và cháu cần điều trị tia laser. Tôi làm yên lòng bà bằng cách nói cháu sẽ ổn. Tôi bảo con trai mình niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo.” Mặc dù khi ấy cuộc bức hại vẫn rất nghiêm trọng, con trai tôi đã hô to: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo!” Cả mẹ chồng tôi và chồng tôi đều sợ hãi. Sáng hôm sau, khi đang thay quần áo cho con trai mình, chúng tôi thấy nốt ruồi đã nhỏ hơn, nhỏ hơn một hạt kê. Sau đó nó nhỏ như đầu mũi kim.

Tôi giữ con trai ở lại cùng mình và thường bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo”. Cháu rất khỏe mạnh và không bao giờ ốm. Một ngày khi chúng tôi băng qua đường, một chiếc ô tô đang lao đến rất nhanh và đâm bánh trước vào cháu , làm cháu văng lên không. Cháu ngã xuống bên vệ đường. Tôi chạy về phía cháu, nghĩ về Pháp lý mà Sư phụ dạy. Tôi đỡ cháu dậy và thấy cháu không bị thương. Tôi hỏi cháu có sợ hãi không và cháu nói không. Tôi trấn an người lái xe: “Đừng lo, cháu vẫn ổn. Chúng tôi là học viên Pháp Luân Công.” Mọi người cảm thấy không thể tin được, nhưng tôi biết, khi chúng ta đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn, Sư phụ có quyền năng lật ngược tình thế.

3. Khối u trên ngực biến mất

Kể từ khi tà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng Bảy năm 1999, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp hai lần, gây nên tổn thất lớn về tài chính cho gia đình. Vài năm sau đó, tôi bận rộn kiếm tiền để tạo thu nhập cho gia đình và điều này đã ảnh hưởng đến việc tu luyện của tôi.

Cuối năm 2008, tôi cảm thấy có những u cục nổi lên hai bên ngực và các hạch bạch huyết xung quanh bị sưng lên. Lúc đó, hai người quen của tôi đã trải qua phẫu thuật ung thư vú. Với thể ngộ về Pháp của mình, tôi đối mặt với tình huống đó một cách tự tin. Tôi bỏ việc và tập trung vào tu luyện.

Hơn mười ngày sau đó, tôi vắt hết mủ ở một bên ngực. Chồng tôi mang cho tôi giấy ăn, và tôi vắt ra máu mủ lẫn lộn, nhưng tôi không hề cảm thấy đau. Chồng tôi thấy rằng tôi thậm chí không hề bị sốt một chút nào. Anh ấy hiểu rằng chính việc tu luyện Đại Pháp đã chữa lành cho tôi, vì vậy anh ấy không còn phản đối việc tu luyện của tôi nữa. Sau đó, tất cả các cục u biến mất.

4. Cứu độ những người có tiền duyên

Chồng đồng nghiệp của tôi bị tăng sản cột sống ở thắt lưng và phải nằm trên giường hơn 10 ngày. Họ chuẩn bị phẫu thuật cho anh ấy thì tôi biết về việc này.

Tôi đến thăm anh ấy và bảo với anh ấy: “Sẽ mất nhiều thời gian để bình phục sau cuộc phẫu thuật. Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân. Nó không chỉ đề cao tinh thần mà còn giúp cơ thể khỏe mạnh.” Anh ấy nói anh ấy rất quan tâm, vì vậy tôi đưa anh ấy các bài giảng của Sư phụ.

Ngày hôm sau, đồng nghiệp tôi gọi và mời tôi đến nhà cô ấy. Cô ấy nói khi tôi vừa bước vào: “Tớ không muốn anh ấy phải phẫu thuật, nhưng anh ấy không hề nghe theo. Giờ đây, ngay khi cậu vừa đi, anh ấy đã thay đổi quyết định. Hãy dạy tớ luyện công, để tớ có thể dạy anh ấy.” Tôi dạy cô ấy các bài công pháp và nhấn mạnh rằng học Pháp là quan trọng nhất.

Vài ngày sau, tôi nghe tin chồng cô ấy đã đi làm. Giờ đây cả gia đình cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cũng vào thời điểm đó, em trai tôi từ quê lên để phẫu thuật. Cậu ấy bị hẹp ống sống thắt lưng khiến không thể nằm xuống, và cậu ấy không ngủ trong ba ngày. Đầu tiên tôi bảo cậu ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo.” Cậu ấy rất thiếu kiên nhẫn, nhưng cậu ấy phải ở lại nhà tôi một đêm bởi vì cậu ấy phải kiểm tra MRI vào ngày hôm sau.

Tôi bật đĩa DVD các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu cho cậu ấy. Cậu ấy xem được một nửa và không thể tiếp tục vì đau đớn. Cậu ấy muốn ra ngoài đi dạo. Tôi nói: “Em sẽ phải chịu đựng những cơn đau này sau khi phẫu thuật. Giờ em chỉ cần gắng chịu một chút khó khăn thôi. Có thể sự đau đớn sẽ biến mất sau khi em xem video.” Cậu ấy xem xong bài giảng thứ nhất. Thật vậy, sự đau đớn của cậu ấy biến mất, và cậu ấy có thể ngủ suốt đêm.

Buổi sáng hôm sau, tôi hỏi liệu cậu ấy có muốn đi xét nghiệm MRI nữa không. Cậu ấy nói: “Em không còn đau nữa, nên không cần phải thử MRI. Chúng ta hãy tiếp tục xem video.” Cậu ấy xem hết bài giảng thứ hai và mang các đĩa DVD về nhà. Sau đó, khi bất kỳ người bạn nào của cậu bị ốm, cậu ấy sẽ bảo họ tu luyện Đại Pháp.

Tôi có một người dì trong độ tuổi 70. Một lần tôi gặp dì khi đang về thăm quê, và tôi đã giảng chân tướng cho dì. Dì nói: “Những gì cháu nói thật đúng. Có vẻ như Pháp Luân Đại Pháp rất tốt, dì muốn học.” Một năm sau, tôi về thăm quê lần nữa và thấy da dẻ của dì rất hồng hào và tươi sáng. Ở tuổi của dì, mà dì vẫn có thể trồng vài thước (1mẫu = 6 thước) bông. Mỗi khi ngồi đả tọa, dì rửa chân sạch sẽ và ngay sau đó đi những đôi tất sạch. Dì nói đó là thể hiện sự kính trọng Sư phụ. Tôi đưa dì một vài tài liệu giảng chân tướng. Dì muốn có nhiều hơn để dì có thể đưa chúng cho bạn bè và họ hàng.

Tôi đưa dì tất cả những tờ rơi mà tôi mang theo, và dì đưa chúng cho những người trong làng. Kể từ đó, thậm chí sau nhiều năm, dì cũng không bị đi tập tễnh nữa. Sau này dì đã khuyên được một số người thoái Đảng Cộng sản. Dì nói: “Thảm họa đang đến. Dì cần cứu thêm nhiều người nữa.”

5. Kỳ tích đến với mẹ tôi

Kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, tà ĐCSTQ đã đầu độc người dân Trung Quốc với những lời nói dối xấu xa. Cuộc bức hại điên cuồng chống lại Chân – Thiện – Nhẫn đã tạo nên sự sụp đổ của hệ cơ cấu xã hội. Pháp Luân Đại Pháp là hy vọng duy nhất cho chúng sinh. Là học viên Đại Pháp, nhiệm vụ của chúng ta là tận tâm giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh bằng trí huệ và từ bi mà chúng ta có được từ tu luyện trong Đại Pháp. Quá trình dường như rất gian khó, nhưng kỳ tích sẽ xảy ra. Tôi thường tự nhủ rằng Sư phụ ở bên chúng ta và uy đức của Đại Pháp tỏa sáng trong vũ trụ.

Một ngày tôi mang theo một số tài liệu giảng chân tướng khi đến thăm mẹ. Tôi có dự định mang chúng cho những người khác ở làng. Nhưng ngay khi vừa đến đó, mẹ tôi muốn tôi rời đi, và bà và chị dâu tôi đã nói những điều không hay. Tôi nói với mẹ: “Con đã rất cố gắng để tới đây. Hãy để con ở lại với mẹ thêm một lúc.”

Đêm hôm đó mẹ tôi bị mủ mụn và rất đau đớn. Tôi mua thuốc cho mẹ và chăm sóc mẹ. Bệnh tật của mẹ trở nên tồi tệ hơn vào ngày tiếp theo, và tôi không thể ra ngoài để phân phát tài liệu giảng chân tướng.

Tôi tự nhủ rằng mình phải có sự đột phá trong tình huống này. Tôi biết Sư phụ và các chính Thần sẽ giúp đỡ nếu tôi ra ngoài và cứu độ chúng sinh. Vì vậy tôi bảo mẹ tôi: “Xin mẹ hãy niệm, ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo.’ Con sẽ ra ngoài và mua thuốc giảm đau cho mẹ.”

Tôi mang túi đi và phát tài liệu trước cửa nhà dưới ánh trăng. Khi tôi phát xong tài liệu cuối cùng, trời rất muộn. Nhìn quanh, chỉ có một cửa hiệu trên đường vẫn sáng đèn – đó là một hiệu thuốc. Tôi hoàn toàn tin rằng mẹ tôi đã được Sư phụ chăm sóc.

Khi về đến nhà, tôi nghe thấy tiếng thở đều đặn của mẹ tôi qua cửa sổ. Buổi sáng hôm sau bà nói với tôi: “Mẹ ngủ ngay khi con đi, và đã ngủ suốt đêm.” Mẹ tôi có niềm tin của mình và biết rằng Đại Pháp là tốt. Sau sự việc này, bà bắt đầu giúp tôi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Mẹ chồng tôi sống ở vùng nông thôn xa xôi. Tôi mang theo các tài liệu giảng chân tướng mỗi khi đến thăm bà. Một ngày, tôi dự định phân phát tài liệu ở làng bên trước khi trời tối. Tôi chuẩn bị lịch trình và dậy rất sớm để làm việc đó.

Trời gần tối. Tôi nhìn về phía trước và thấy một quầng sáng khổng lồ đầy màu sắc bao phủ bầu trời. Tôi vội vã đi sang làng bên và đặt các tài liệu giảng chân tướng, bao gồm Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản, và một DVD Thần Vận, và sổ thoái Đảng trước cửa nhà. Ngôi làng rất yên ả và thanh bình, tôi không thấy ai và không có tiếng chó sủa, cứ như thể là mọi người đang nín thở đợi chờ được cứu. Khi đến ngôi nhà cuối cùng trong làng, tôi thấy mình còn lại những tài liệu cuối cùng. Đi xa hơn theo con đường đó, tôi nhìn thấy lối vào nơi tôi đã bước vào làng.

Bầu trời hôm đó thật quang đãng, và những đám mây ở phía Đông có màu đỏ thật đẹp. Tôi hít thật sâu bầu không khí trong lành của làng quê và hy vọng rằng dân làng sẽ sớm hiểu rõ chân tướng, và tôi chân thành cầu mong họ sẽ có một tương lai tươi sáng.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/31/同化大法出神迹-274706.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/25/140668.html

Đăng ngày 21-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share