Từ Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ năm cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên ở thành phố Yueyang, tỉnh Hunan

[MINH HUỆ 02-11-2008] Sau khi con trai tôi kết hôn, tôi đã coi con dâu như con gái của mình. Tôi giữ quan niệm chỉ cho ra mà không mong cầu bất kỳ sự đền đáp lại nào với vai trò làm bậc cha mẹ. Tôi nghĩ rằng nếu tôi giữ thái độ cao quý này, mối quan hệ với con dâu tôi sẽ tốt và mọi người trong gia đình đều hoà thuận với nhau. Cựu thế lực đã nắm lấy chấp trước vào hưởng thụ hạnh phúc gia đình này, gia tăng nó, và cuối cùng làm cho tôi trải qua sự buồn khổ tới mức mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. Tôi đã chịu đựng sự bẽ mặt nhục nhã, tôi cảm thấy nỗi đau xuyên sâu vào trong tâm vào tận xương tuỷ. Vì tôi là một học viên, chúng tranh luận tới mức nói tới việc ly dị. Con dâu tôi cũng nói một vài lời bất kính về Đại Pháp. Tôi đã không tu luyện tốt và gây ra việc con dâu tạo nghiệp. Sư Phụ đã thấy rằng tôi không ngộ được, nên Ông đã dùng điều mà con dâu tôi nói để giúp tôi ngộ ra. Con dâu tôi nói: “Thưa mẹ, mẹ quá để ý đến những việc nhỏ nhặt, mà không nhìn thoáng nhìn rộng.” Cuối cùng, con dâu tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà của chúng và bắt tôi phải trông nom cháu trai ở nhà riêng của tôi, nhưng tôi vẫn không ngộ. Sau khi về nhà, tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp, chia sẻ với các học viên và thường xuyên đọc “Tuần Báo Minh Huệ”. Giờ nghĩ lại, tôi rất hổ thẹn về bản thân mình. Tôi không biết tôi đã làm cho Sư Phụ lo lắng nhiều như thế nào trong trạng thái mê muội của tôi.— đoạn trích từ bài viết này.

Kính thưa Sư Phụ!
Kính chào các bạn đồng tu!

Thật là một vinh dự vì có thể tham gia Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ năm cho các học viên ở Trung Quốc. Tôi nghĩ rằng vì tôi đã không tu luyện tốt nên không có gì thích hợp để tôi viết ra, nhưng tôi đã nhận ra rằng viết một bài chia sẻ không phải là chứng thực bản thân, nó là để chứng thực những điều kỳ diệu của tu luyện. Tôi đã được hưởng nhiều lợi ích từ Pháp, đặc biệt sau khi buông bỏ mỗi một chấp trước qua tu luyện. Tôi có cảm giác thoải mái, hạnh phúc, và niềm vui bên trong tâm hồn, và tôi cảm thấy nhẹ nhàng khi bỏ đi những quan niệm mà đè nặng tôi. Nó như thể là xâu một chuỗi những viên ngọc sáng lấp lánh. Đây là con đường tu luyện đầy niềm vui của tôi. Sau khi nhận ra điều này, tôi đã bẳt đầu viết.

Từ hồi còn trẻ, tôi đã nhút nhát và sợ rắc rối. Tôi là người hướng nội và sợ làm tổn thương người khác trong lời nói và hành động. Tôi thường hay chịu đựng mất mát tổn thất hơn để giữ hoà khí, và tôi thường làm cho những vấn đề thậm trí nhỏ nhất thành những tình huống phức tạp. Điều này đã làm cho tôi sống một cuộc sống mệt mỏi và khó khăn. Tôi cực kỳ sợ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì nó đã bức hại gia đình tôi. Nó như thể là tôi thậm trí sợ cả một chiếc là rơi xuống đầu tôi. Tôi có sức khỏe kém từ khi tôi còn trẻ và có những tình cảm rất mạnh mẽ. Một cuộc đời đau khổ đã làm cho tôi trở nên chán nản thất vọng sâu sắc. Tất cả những thứ này trở thành chướng ngại trên con đường tu luyện của tôi.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã không thực sự hiểu Pháp, nên tư tưởng của tôi đã hình thành quan niệm rằng tu luyện là đau khổ. Tôi có một chấp trước mạnh mẽ rằng qua tu luyện tôi sẽ mãi mãi thoát khỏi đau khổ và tất cả bệnh tật của tôi sẽ biến mất. Tôi mang theo tình và những quan niệm xấu khác khi học Pháp và luyện công. Tôi ở trong trạng thái bán tu luyện này và đã hoang phí thời gian từ 1997 đến 2004. Trong thời kỳ đó, Sư Phụ đã cố gắng điểm hoá cho tôi nhiều lần, nhưng tôi đã không ngộ. Thậm trí khi tôi ngộ được, tôi lại không hành động theo những tiêu chuẩn yêu cầu của Pháp. Điều này đã cho phép cựu thế lực lợi dụng những khe hở của tôi và mang tới cho tôi những khổ nạn, bệnh tật, và những vấn đề xung đột mâu thuẫn gia đình cái này nối tiếp cái kia.

Sau khi con trai tôi kết hôn, tôi đã coi con dâu như con gái của mình. Tôi giữ quan niệm chỉ cho ra mà không mong cầu bất kỳ sự đền đáp lại nào với vai trò làm bậc cha mẹ. Tôi nghĩ rằng nếu tôi giữ thái độ cao quý này, mối quan hệ với con dâu tôi sẽ tốt và mọi người trong gia đình đều hoà thuận với nhau. Cựu thế lực đã nắm lấy chấp trước vào hưởng thụ hạnh phúc gia đình này, gia tăng nó, và cuối cùng làm cho tôi trải qua sự buồn khổ tới mức mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. Tôi đã chịu đựng sự bẽ mặt nhục nhã, tôi cảm thấy nỗi đau xuyên sâu vào trong tâm vào tận xương tuỷ. Vì tôi là một học viên, chúng tranh luận tới mức nói tới việc ly dị. Con dâu tôi cũng nói một vài lời bất kính về Đại Pháp. Tôi đã không tu luyện tốt và gây ra việc con dâu tạo nghiệp. Sư Phụ đã thấy rằng tôi không ngộ được, nên Ông đã dùng điều mà con dâu tôi nói để giúp tôi ngộ ra. Con dâu tôi nói: “ Thưa mẹ, mẹ quá để ý đến những việc nhỏ nhặt, mà không nhìn thoáng nhìn rộng.” Cuối cùng, con dâu tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà của chúng và bắt tôi phải trông nom cháu trai ở nhà riêng của tôi, nhưng tôi vẫn không ngộ. Sau khi về nhà, tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp, chia sẻ với các học viên và thường xuyên đọc “Tuần Báo Minh Huệ”. Giờ nghĩ lại, tôi rất hổ thẹn về bản thân mình. Tôi không biết tôi đã làm cho Sư Phụ lo lắng nhiều như thế nào trong trạng thái mê muội của tôi.

Sau khi trở về nhà, hàng ngày tôi đã học hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ đã chỉ ra cho tôi rằng tu luyện không phải là để chữa bệnh và tăng cường sức khoẻ cơ thể con người; tu luyện là nghiêm túc. Tôi đã nói với Sư Phụ rằng cuối cùng tôi đã hiểu, rằng tôi đã muốn tu luyện! Khi tôi có suy nghĩ này, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất. Khi tôi học Pháp, tôi đã học được:

“Là một người tu, nếu chư vị đồng hoá bản thân với đặc tính này, thì chư vị là người đắc Đạo — Pháp lý đơn giản vậy.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân).

Một vài từ xuất hiện trong đầu tôi: “Hãy đơn giản hoá những vấn đề phức tạp.” Đây là một mảnh nhỏ của Pháp mà Sư Phụ đã vén mở cho tôi theo trạng thái của tôi vào lúc đó. Không ai biết tôi hơn Sư Phụ! Chân lý này cho phép tôi hiểu làm sao để đơn giản hoá những điều trong tu luyện của tôi. Tôi đã thấy thanh thản và nguôi đi. Sau đó, tôi đã học “Cũng một gậy cảnh tỉnh” và những bài khác gần đây viết bởi Sư Phụ. Tôi bỗng nhiên ngộ ra. Cứu độ chúng sinh là thệ nguyện tiền sử của tôi. Đó là sứ mệnh của tôi trong đời này.

Sư Phụ đã làm cho tôi nhận thức được rằng tôi nên làm sáng tỏ sự thật mặt đối mặt. Tôi mất một tuần để đọc nhiều tài liệu làm sáng tỏ sự thật, nhưng trên thực tế việc bắt đầu là một bước tiến rất khó khăn. Vào lúc này, tâm tôi rất kiên định. Tôi đã quyết định bắt đầu với chị gái của tôi. Tôi run khi cầm điện thoại. Tôi còn chưa nói mà tim tôi đã đập nhanh hơn. Nếu có điều gì…? Ngay khi tôi có ý niệm này, tôi đã nhanh chóng kìm chế nó và nghĩ: “Đơn giản hoá những vấn đề phức tạp. Tôi phải cứu chị ấy bất kể thế nào.” Khi nó diễn ra, chị đã chấp nhận lời tôi! Chị trước kia là một người theo chủ nghĩa Macxit, và nó là một phép màu khi cô và cả gia đình đã đồng ý thoái xuất ĐCSTQ một cách dễ dàng và thoải mái. Đó là Sư Phụ, người đã nhìn thấy tâm cứu độ chúng sinh của tôi, điều đó đã giúp tôi lần đầu tiên khuyên người thoái xuất ĐCSTQ diễn ra tốt như vậy.

Ngay sau đó, tôi đã gọi điện tới nhiều người khác nhau. Phần lớn trong số họ đã thoái xuất ĐCSTQ và rất ít người từ chối chấp nhận sự thật. Điều này đã làm tăng sự tự tin của tôi lên rất nhiều. Tôi đã gọi điện cho tất cả họ hàng người thân mà tôi có thể. Tôi bắt đầu thăm viếng bạn bè, đi cùng với những người dân làng, và những đồng nghiệp tới nhà của họ. Sau đó, tôi đi làm sáng tỏ sự thật với những người ở chợ. Những người khác họ thấy tôi là một người đáng tin và hiền lành tốt bụng, nên với những tư tưởng từ bi cứu người của mình, thêm vào đó, quan trọng nhất, là những an bài của Sư Phụ, phần lớn mọi người đã thoái xuất ĐCSTQ khi tôi khuyên họ.

Qúa trình làm sáng tỏ sự thật là một phần của tu luyện. Sự sợ hãi của tôi dần dần giảm đi, tâm tôi trở nên kiên định vững vàng hơn, và tôi có thể tự tin đối mặt với những người không hiểu điều mà tôi đang làm. Vào một dịp nọ, chị gái tôi gọi điện bảo tôi dừng việc làm sáng tỏ sự thật cho một người nhất định lại. Chị nói rằng người đó đang nói những lời xấu về tôi, điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của chị. Chị hỏi tôi có còn muốn giữ thể diện và lòng tự trọng của tôi không!? Tôi điềm tĩnh nói với chị rằng sinh mệnh của con người là quan trọng hơn lòng tự trọng của tôi. Chị tôi rất xúc động, và bây giờ chị thậm trí giúp tôi khuyên những người khác thoái xuất ĐCSTQ. Nó thật sự là: “Phật quang phổ chiếu lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Khi làm sáng tỏ sự thật mặt đối mặt, một vài người không chấp nhận sự thật và thậm trí còn chế diễu tôi. Nếu điều này xảy ra, tôi làm như Sư Phụ nói. Tôi nhìn vào bên trong, cố gắng để tìm ra những tư tưởng không trong sạch của tôi, tìm ra những lời nào nói ra không phù hợp, và để tìm ra cách để làm tốt hơn lần sau. Tâm tôi tràn đầy những suy nghĩ về làm sao để cứu những người khác, và tôi không có thời gian và khoảng trống để nghĩ ngơi. Tôi thậm trí cũng không cảm thấy mệt mỏi một tí nào.

Bây giờ Sư Phụ đã tạo ra một môi trường tu luyện tốt cho tôi, và tôi sẽ trân quý cơ hội này. Tôi đã gia tăng việc học Pháp, đọc đi đọc lại nhiều lần những bài giảng của Sư Phụ ở những vùng khác nhau, và bắt đầu ghi nhớ Chuyển Pháp Luân. Tôi muốn nhấn mạnh rằng ghi nhớ Pháp học thuộc Pháp thực sự giúp đề cao tầng thứ của một người. Học Pháp là để hiểu Pháp và dùng Pháp để hướng dẫn sự tu luyện của chúng ta. Khi ghi nhớ học thuộc Pháp, mỗi một chữ đều hiện ra trước mắt, mỗi một câu đều đi vào tâm, và thậm trí dấu chấm dấu phẩy cũng được nhìn một cách rõ ràng. Đối với tôi, việc ghi nhớ học thuộc Pháp là một quá trình nhìn vào bên trong và là một quá trình tu luyện. Khi tôi gặp phải một vấn đề, Pháp mà tôi đã nhớ thường xuất hiện trong đầu tôi đến mức tôi luôn luôn có thể nhớ Pháp của Sư Phụ.

Trong quá khứ tôi nghĩ rằng tu luyện là đau khổ. Sau khi chồng tôi bị bệnh nghiêm trọng, tôi lại càng cảm thấy mạnh mẽ hơn theo cách đó, mặc dù tôi có thể chịu đựng nó. Một ngày, tôi bỗng nhiên nhớ ra:

“Pháp chính, càn khôn chính, cuộc sống hưng khởi, trời đất ổn định, Pháp trường tồn.” (“Pháp Chính”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã ngộ ra là vì tôi đang tu luyện Pháp của vũ trụ, vũ trụ thế giới riêng của tôi cũng nên thịnh vượng hưng khởi!
“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)
Với ý niệm này, bệnh của chồng tôi đã nhanh chóng biến mất. Do vậy thế giới của tôi tràn đầy sự sống và phồn vinh trở lại!

Khi ngọn đuốc thế vận hội đi qua vùng của chúng tôi, người chủ sở làm đã cho người theo dõi tôi. Tôi lập tức nghĩ về những lời của Sư Phụ: “ Khi một vấn đề phát sinh, đó là cơ hội đề làm sáng tỏ sự thật.” (“Giảng Pháp ở Canada 2006”). Tôi đã mang những tờ bướm làm sáng tỏ sự thật và đĩa CD theo để làm sáng tỏ sự thật cho người chủ sở làm của tôi. Ông đã lắng nghe cẩn thận, nhận tài liệu, và nói rằng ông sẽ không bao giờ làm một việc như thế nữa. Tôi cũng làm sáng tỏ sự thật cho hai người thanh niên trẻ mà được phái tới để theo dõi tôi. Một người trong họ thậm trí đã thoái xuất ĐCSTQ. Do vậy tôi đã làm theo yêu cầu của Sư Phụ và biến một điều xấu thành một điều tốt.

“Điều quan trọng nhất với người tu luyện là chính niệm.” (” Giảng Pháp tại thanh phố Los Angeles”). Chính niệm đến từ đâu? Chúng đến từ Pháp. Mỗi khi tôi rời khỏi nhà, tôi nhớ Pháp của Sư Phụ “Người theo thiên mệnh hành sự cõi này và cõi trên.” (“Bậc Thánh,” từ Tinh Tấn Yếu Chỉ). Sau đó một sự chân chính mạnh mẽ tự nhiên phát sinh ra, toàn bộ cơ thể tôi tràn đầy năng lượng, và bước đi của tôi mềm mại yển chuyển. Tôi cảm thấy như thể tôi vừa được tái sinh ra. Tôi thường ngợi ca sự vĩ đại và tuyệt diệu của Pháp.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ nói:
“Thích Ca Mâu Ni [đưa mắt] nhìn vị ấy và nói: ‘Điều ta bảo con là hãy đi dọn sạch bồn tắm’. Vị đệ tử này giật mình tỉnh ngộ, lập tức dọn sạch bồn tắm.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân).
Sau khi đọc thuộc đoạn này nhiều lần, cuối cùng một ngày tôi đã hiểu rằng chúng ta chỉ nên làm điều mà Sư Phụ nói với chúng ta. Sư Phụ bảo chúng ta làm ba điều, do vậy chúng ta nên cố gắng hết sức mình để làm tốt mà không có bất kể điều kiện nào.

Là một trong những đệ tử của Sư Phụ có nghĩa là chúng ta nên hoà hợp vô điều kiện với điều mà Sư Phụ muốn. Vũ trụ mới mà Sư Phụ đã tạo ra là thần thánh thiêng liêng không gì sánh nổi. Tâm tôi cũng thay đổi thành từ bi tinh khiết và vẻ đẹp tinh anh, trong sáng như ngọc bích. Cơ thể tôi ở trong nhân thế này, nhưng tâm tôi ở trong Pháp. Tôi tự kỷ luật bản thân phải học các sách Đại Pháp, vào các trang web Đại Pháp, xem những tác phẩm của đệ tử Đại Pháp, nghe những bài hát và nhạc của đệ tử Đại Pháp, làm ba điều, và tiếp tục thanh lọc bản thân. Ngày càng có ít những tư tưởng ý niệm quấy nhiễu trong tâm tôi, tôi có thể càng ngày càng thanh tịnh hơn khi học Pháp, và tôi có thể ngộ Pháp ngày càng nhiều hơn. Sư Phụ muốn chúng ta bước đi trên những con đường riêng của mình, và tôi làm điều mà tôi có thể nghĩ. Sư Phụ để cho tôi nhận ra rằng bất kể khi nào ngộ ra điều gì, Sư Phụ sẽ làm cho. Sư Phụ sẽ trợ giúp chúng ta bất cứ khi nào chúng ta ngộ ra và hành động để cứu độ chúng sinh và bước trên con đường trở thành thần. Vậy chúng ta còn do dự gì nữa? Có gì để lo lắng nữa đây?

Nơi tôi sinh ra cũng là nơi mà tôi bị đày ải tới và là nơi mà tôi đã từng làm việc sau khi nghỉ hưu. Có nhiều người mà tôi có quan hệ ở đó. Tôi đã gọi điện, viết thư, và đến thăm nhà họ, tôi đã cố và dùng tất cả mọi phương tiện để cứu tất cả họ. Khi tôi trở lại nơi tôi sinh ra, tôi đã gặp một người bạn học cùng lớp từ hồi trung học, giờ anh ta là đội trưởng. Tôi đã nói với anh ấy về âm mưu “tự thiêu Thiên An Môn”. Anh ấy nói rằng đó là một phương pháp đàn áp. Anh ấy đã hiểu về cuộc bức hại Pháp Luân Công, nhưng khi tôi bảo anh nói chín từ để cứu gia đình anh, anh nói anh không tin vào điều đó. Sau đó tôi đã nói về sự can thiệp của thần và về Jêsu. Anh đã vỗ vào đầu mình: đó là sự can thiệp của thần! Một vài ngày trước anh ấy đã đọc một câu chuyện về Jêsu. Anh đã để tôi dạy anh chín từ và nhắc lại lớn tiếng nhiều lần. Tuy nhiên anh do dự về việc thoái xuất ĐCSTQ. Sau một vài tháng, tôi lại đi tới nơi tôi sinh ra. Tôi đã đưa cho anh ta một đĩa VCD về Trình Diễn Thiên Nghệ. Anh ta đã thấy tôi quan tâm tới anh ta rất nhiều và đã đồng ý thoái xuất ĐCSTQ. Tôi đi tới nhà một bạn học cùng lớp khác nhưng thấy cửa trước đã khoá. Tôi lại tới vào ngày hôm sau và thấy cả bốn người bạn gái ở đó. Khi tôi làm sáng tỏ sự thật, tất cả họ đều chấp nhận thông tin và thoái xuất ĐCSTQ. Tất cả họ đều đang đợi được cứu!

Một lần khác, tôi đi tới nhà anh họ của chồng tôi. Khi tôi đang đổi xe buýt trên đường tới đó, tôi đã gặp người mà tôi không gặp cách đây hơn 30 năm. Sau khi tôi làm sáng tỏ sự thật, anh ta đã đưa cho tôi số điện thoại của anh khi tôi lên xe buýt. Tối hôm đó tôi đã gặp anh trai của người đó. Sư Phụ luôn an bài mọi thứ thật tuyệt diệu. Trong nhà của người anh họ, chồng tôi nói về những chuyện ngày xưa với gia đình anh. Tôi có cơ hội giúp người giữ trẻ của họ thoái xuất ĐCSTQ. Sau đó tôi nói với người anh họ và vợ anh và họ nhanh chóng quyết định thoái xuất. Sau bữa ăn, vợ của người anh họ gọi ba người con trai của họ tới và bảo họ chăm chú lắng nghe điều mà tôi nói. Sau khi nói xong, mỗi người trong số họ đã đưa hai tay ra và nhận những bùa hộ mệnh(1) mà tôi đưa cho họ một cách thành kính. Một trong số họ là chủ tịch của một liên hiệp nhà máy. Tôi nói với anh ta không nên làm điều gì có hại cho Đại Pháp. Anh ta nói: “Cháu biết. Người nào đó đã đưa cho cháu một quyển sách Pháp. Bây giờ cháu đang đọc nó.” Sư Phụ an bài mọi việc quá tuyệt vời. Khi tôi làm sáng tỏ sự thật, Sư Phụ dùng lời của những người khác để khuyến khích tôi. Khi tôi làm sáng tỏ sự thật cho một người họ hàng của một người họ hàng ở nơi tôi sinh ra, ông ta nói: “Bà đang phổ truyền Phật Pháp!” Sau khi làm sáng tỏ sự thật cho một đồng nghiệp, cô ta nói: “Bà đang cứu độ chúng sinh.” Tôi rất ngạc nhiên.

Trên con đường tu luyện, tôi đã cảm thấy Sư Phụ một cách rõ ràng, người cha từ bi của tôi, luôn luôn dẫn dắt tôi trên con đường về nhà của tôi. Tôi cực kỳ hạnh phúc! Tôi hiểu mục đích của cuộc sống. Mặc dù tôi quá bận rộn làm ba điều, tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi đã trở thành một người có tư tưởng rộng rãi khoáng đạt, người có thể nghĩ về người khác và sống đường đường chính chính, khoan dung rộng mở và chân chính. Tôi hiểu rằng một người phải chịu đựng khổ nạn trong tu luyện. Tuy nhiên, một người sẽ ở trong một trạng thái thanh tịnh khi khổ nạn không được nhìn nhận theo cách đó nữa. Tôi không còn chấp trước vào thời gian nữa, tôi không chấp trước vào bất kể thứ gì trong thế giới con người này nữa. Khi những quan niệm con người mất đi, những tư tưởng của một vị thần sẽ xuất hiện.

Các bạn đồng tu của tôi, tất cả chúng ta hãy là những đệ tử hân hoan vui vẻ và mãnh liệt cố gắng để theo kịp trên con đường thành thần! Cám ơn Sư Phụ Vĩ Đại! Cám ơn các bạn đồng tu.
Xin từ bi chỉ ra những gì chưa đúng.

Ghi chú:
(1) Bùa hộ mệnhAmulets – ở Trung Quốc, các học viên thường “làm sáng tỏ sự thật” bằng việc đưa cho mọi người một cái gì đó nhỏ để đeo hay giữ, mang theo một vài từ để nhắc nhở họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Ngày 27 tháng 10 năm 2008


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/11/2/188684.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/14/102262.html
Đăng ngày 3-12-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share