Bài viết của Ngạo Tuyết, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-11-2012] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Mặc dù hạn chót nộp bài cho Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ Net lần thứ 09 đã cận kề, tôi vẫn còn ôm giữ những chấp trước người thường và không thể tìm được một chủ đề thích hợp để chia sẻ. Tôi tự trách mình và cảm thấy xấu hổ, nghĩ rằng mình đã không tu luyện tinh tấn. Tâm trí tôi trống rỗng mỗi khi tôi bắt đầu viết bài. Tôi bị căng thẳng và nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp khai mở trí huệ cho học viên, vậy tại sao tôi lại không thể viết bài? Tôi đã hướng nội và cố gắng tìm chấp trước người thường của mình chưa?

Đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi bị mặc cảm tự ti gây trở ngại. Tôi sợ rằng bài của mình không được chấp nhận. Chẳng phải đây là chấp trước truy cầu kết quả sao? Chẳng phải chấp trước truy cầu kết quả dẫn đến việc truy cầu phần thưởng sao? Chẳng phải truy cầu phần thưởng là truy cầu danh lợi và chứng thực bản thân sao? Tôi phải từ bỏ những chấp trước này. Tôi tự nhủ rằng mình phải viết bài với tâm thuần tịnh.

Hồi tưởng lại những kinh nghiệm tu luyện của mình

Hồi tưởng lại những kinh nghiệm tu luyện của mình trong 14 năm qua, tôi đã nhớ ra rất nhiều chuyện, và tôi xin mạn phép được chia sẻ một vài câu chuyện ở đây. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự thần thánh của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không từ ngữ nào có thể biểu lộ được lòng biết ơn của tôi đối với sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Bài thơ dưới đây bày tỏ thay cho những cảm xúc của tôi:

“Phật ân hạo đãng tứ thánh duyên
Tinh tu chính ngộ hồng Sư ân
Pháp chính thương khung tảo âm mai
Hựu đồ đắc quả đăng vân thiên”

(Diễn nghĩa:

Phật ân hạo đãng đã ban cho thánh duyên,
Tinh tấn tu luyện chính ngộ hồng ân của Sư phụ
Pháp chính thương khung quét sạch khói bụi mù
Sư phụ bảo hộ đồ đệ đắc chính quả về trời)

Khi tôi tu luyện trưởng thành hơn và tâm tính đề cao lên, tôi bắt đầu hiểu được nội hàm thâm sâu trong Pháp của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)

Ân huệ bao la của Sư phụ bảo vệ tôi khỏi bị thương

Một ngày tháng 06, tôi nấu cơm tại nhà của bố mẹ mình ở quê. Họ vẫn còn nấu ăn bằng bếp củi. Khoảng tám người đang chơi bài trong phòng bên. Tôi cầm một ấm nước sôi và vụng về rót nước vào phích. Nước sôi đã đổ lên chân phải của tôi. Ngay lập tức, tôi thấy hết sức đau đớn. Lúc đó, tôi kêu lên: “Sư phụ, Sư phụ Lý Hồng Chí, xin hãy cứu đệ tử của Ngài!” Sau khi gọi tên Sư phụ, tôi cố gắng bỏ qua cơn đau để bước lên phía trước. Tôi thầm nhủ: “Một đệ tử Đại Pháp có phần Thần làm chủ. Mình sẽ bước tiếp và chịu đau.” Tôi tiếp tục đi lại bình thường và khoảng một giờ sau thì cơn đau dịu đi. Tôi nhìn lại chân mình và thấy rằng ngoài một vài vết bỏng rộp trên bàn chân và chân, chỉ có vài vết đỏ do nước sôi bắn vào.

Mặc dù cơn đau đã thuyên giảm, nhưng nó vẫn vượt quá sức chịu đựng của một người bình thường. Tôi nghiến răng và tiếp tục làm những việc mà tôi cần làm. Tôi đã nấu một bữa ăn ngon cho khách khứa, rửa chén và pha trà. Sau đó, tôi về phòng mình, thiền định và phát chính niệm trong một thời gian dài. Ban đêm, tôi luyện công với các học viên. Chân và bàn chân tôi không còn đau nữa.

Đại Pháp có sức mạnh thần kỳ! Chân của tôi không hề bị viêm loét. Ngày hôm sau, tôi đi ra ngoài giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Vào ngày thứ ba, tôi đạp xe đến một ngôi làng cách nhà 20km để giảng chân tướng. Vào ngày thứ năm, những vết bỏng rộp trở nên mềm và chuyển sang màu sẫm. Tôi dùng một cái kim để cậy chúng ra trong khi kể với người thân và hàng xóm về việc tôi bị bỏng nước sôi như thế nào.

Mọi người đều sửng sốt và kinh ngạc bởi phép màu của Đại Pháp. Họ nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi rất biết ơn Sư phụ. Sư phụ luôn bảo hộ tôi và đã nhiều lần cho tôi chứng kiến sức mạnh siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Thoát khỏi đồn cảnh sát sau khoảng ba giờ bị bắt

Đầu năm 2012, vào khoảng bốn giờ chiều, tôi bị bắt bởi hai cảnh sát và bị đưa đến một đồn cảnh sát khi tôi đang nói cho mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã rất buồn vì cả hai cảnh sát đó đều mới chỉ khoảng 20 tuổi. Trong mắt tôi, họ vẫn là những đứa trẻ, nhưng họ lại làm hại các học viên vì họ không biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thầm nhủ: “Mình sẽ không để cựu thế lực thao túng họ, khiến họ phạm tội với Đại Pháp và dẫn đến việc họ mất đi cơ hội được cứu!” Tôi bình tĩnh lại và hét lên tám tiếng mà tà ác sợ nhất: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Khi bị chất vấn, tôi đã từ chối hợp tác và tiếp tục giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.

Khoảng hai giờ sau, một cảnh sát khác đến. Anh ta cố còng tay tôi nhưng tôi có thể tuột tay ra dễ dàng. Tôi dựng bàn tay phải lên và bắt đầu phát chính niệm nhằm tiêu diệt tất cả các nhân tố tà ác đang thao túng cảnh sát. Tôi kiên quyết không cho phép cựu thế lực bức hại mình với bất kỳ lý do gì. Tôi tự nhủ: “Các người phải thả tôi ra vô điều kiện! Sư phụ, xin hãy tiếp cho con sức mạnh!”

Khi người cảnh sát còng tay tôi thấy bàn tay tôi dựng lên, anh ta nói: “Còng tay cô ta lại và đưa cô ta đến một phòng giam khác! Ba chúng ta hãy lần lượt giám sát cô ta!” Khi bị chuyển đến một phòng giam khác, tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Người cảnh sát tát mặt tôi vài lần và nhét một mảnh vải vào miệng tôi. Tôi từ bi nói với anh ấy: “Tôi không trách anh vì đối xử với tôi như thế này bởi vì anh không biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Anh đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền mê muội. Anh không biết rằng các học viên là những người tốt nhất trên thế giới và là hy vọng duy nhất cho chúng sinh được cứu. Dù anh không phải là con tôi, tôi vẫn dùng từ bi và lòng tốt để thức tỉnh anh giống như tôi đã làm với con mình! Nếu anh đối xử tử tế với các học viên, cũng chính là anh đang trân quý mạng sống của mình.” Nói rồi, tôi tiếp tục hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Dần dần, hai cảnh sát bắt tôi đã thay đổi thái độ và bắt đầu mỉm cười, còn người cảnh sát còng tay tôi bắt đầu nhìn vào những tấm bùa nhỏ.

Tôi ước rằng những cảnh sát này có thể được cứu bằng việc hiểu được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp! Tôi nhẩm ba lần Luận ngữ, phần giới thiệu trong sách Chuyển Pháp Luân. Khoảng bảy giờ tối, một cảnh sát khác đến. Trước đây, tôi đã nói cho anh ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và giúp anh ấy thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy rất bình tĩnh và nói: “Hai anh đi với tôi để lấy bằng chứng.” Tôi nghĩ: “Giờ là ban đêm. Họ có thể tìm được bằng chứng ở đâu chứ? Sư phụ đang bảo mình trốn thoát chăng?”

Tốt xấu xuất tự một niệm. Tôi nói với Sư phụ từ tận đấy lòng: “Sư phụ, đến lúc đệ tử của Ngài về nhà rồi.” Tôi nói với người cảnh sát đã cẩn thận lắng nghe tôi nhẩm Luận Ngữ: “Xin hãy mở còng tay để tôi có thể đi vệ sinh.” Anh ấy không do dự và ngay lập tức thả tôi ra. Một trong những cửa sổ của nhà vệ sinh thiếu một thanh thép, vì vậy tôi có thể trốn thoát qua cửa sổ đó. Tôi trở về nhà sau khoảng ba giờ bị bắt.

Ở nhà, tôi phát chính niệm để phủ nhận hoàn toàn an bài của cựu thế lực và xin Sư phụ gia trì cho mình.

Ngày hôm sau, nhớ lại việc bị bắt của ngày hôm trước, tôi tự hỏi: “Mình nên ở nhà hay bỏ nhà đi lưu lạc?” Tôi kể chuyện đó với chồng, cũng là một học viên, và tôi nói: “Em sẽ không rời đi. Em sẽ học Pháp và phát chính niệm! Không ai dám làm hại em hết!”

Sư phụ giảng:

Cự nan chi trung yếu kiên định
Tinh tấn chi ý bất khả chuyển (Kiên Định, Hồng Ngâm II)

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Khi đối diện nguy hiểm, nếu một học viên có thể kiên định và tin tưởng Sư phụ, người đó chắc chắn sẽ trải nghiệm sức mạnh to lớn của Pháp Luân Đại Pháp!

Năm ngày sau, tôi lại làm ba việc và trở lại phối hợp với các học viên, như thể tôi chưa bao giờ bị bắt.

Giảng chân tướng cho cảnh sát và viên chức ĐCSTQ

Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về cách tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho cảnh sát và viên chức của Ủy ban Chính trị và Pháp luật.

Khi giải thích sự thật cho các viên chức, tôi ít khi nhắc đến chức vị của họ. Tôi tin rằng điều này làm yếu đi tính kiêu ngạo và tự phụ mà họ có thể cảm thấy được nhờ vị trí của họ. Tôi tử tế nói chuyện với họ và lắng nghe điều họ nói. Cuối cùng, tôi thuyết phục họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó chỉ bằng một vài câu. Hầu hết họ đều truy cập các trang web hàng ngày và đã đọc sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và “tam thoái”, cho nên việc thuyết phục họ cũng dễ dàng hơn.

Một lần nọ, một huấn luyện viên cảnh sát cùng với ba cảnh sát khác đã đến lục soát nhà tôi. Tôi bình tĩnh và nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, đệ tử của Ngài muốn cứu họ. Xin hãy gia trì cho con!” Tôi mời người huấn luyện viên ngồi xuống uống một tách trà. Tôi rất điềm tĩnh hỏi tên ông ấy và đối xử tử tế với ông ấy.

Tôi nói: “Tiểu X, ông khỏe không? Tôi rất vui vì ông đến thăm.” Nói rồi, tôi chỉ vào ba cảnh sát khác đang lục soát nhà mình và nói: “Mặc dù kiểu viếng thăm này hơi bất tiện, tôi vẫn cảm thấy rằng chúng ta có quan hệ tiền duyên. Ông cũng thấy vậy, phải không?” Đồng thời, tôi lặp lại trong tâm những chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và phát chính niệm. Ông ấy gật đầu và mỉm cười. Tôi biết rằng đã đến lúc tặng ông vài tấm bùa nhỏ. Tôi nói: “Những tấm bùa hộ mạng này là dành cho ông, họ hàng và bạn bè của ông. Tuy nhiên, ông phải nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.” Ông ấy liên tục gật đầu rồi cho những tấm bùa hộ mạng vào túi. Lúc này, ba cảnh sát kia đã ngừng lục soát nhà tôi và đến chỗ ông ấy. Ông ấy nói: “Về thôi.” Chúng tôi bắt tay chào tạm biệt. Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng thăm ông ấy và nói: “Hôm qua tôi đã không nói cho ông biết tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó bằng cách sử dụng tên giả.” Ông ấy đồng ý và một sinh mệnh nữa đã được cứu.

Một lần khác, tôi tình cờ đi cùng xe buýt với bốn viên chức từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Trong chuyến xe hơn ba tiếng đồng hồ, tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho họ, bao gồm việc tại sao chế độ cộng sản phát động cuộc đàn áp tàn ác lên Pháp Luân Đại Pháp, tại sao các học viên mạo hiểm mạng sống của họ để nói cho mọi người về Pháp Luân Công, tại sao trời diệt ĐCSTQ và tại sao có thể sống sót bằng cách thoái ĐSCTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ hỏi vài câu hỏi và  trước khi kết thúc chuyến đi, một người trong số họ nói: “Xin hãy giúp chúng tôi thoái ĐCSTQ!”

Một lần nọ, tôi lên cùng xe buýt với một người từ một tỉnh khác trên đường đến thủ phủ tỉnh. Tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho ông ấy trong hơn hai giờ đồng hồ. Ông ấy không nói một lời nào ngoài việc chú ý lắng nghe. Cuối cùng, khi chúng tôi gần đến nơi, ông ấy nói: “Cô có biết tôi là giám đốc Phòng 610 của tỉnh X không? Cảm ơn cô vì đã nói cho tôi nhiều thông tin như vậy. Xin hãy giúp tôi thoái ĐCSTQ bằng một bí danh.” Ông ấy cũng nói cho tôi họ của ông ấy.

Tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho những viên chức bức hại mình, bao gồm những viên chức từ Phòng 610, đồn cảnh sát, trung tâm giam giữ và trại lao động. Tôi đã thuyết phục thành công họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó chỉ bằng một vài câu nói được đặt đúng chỗ. Họ không chỉ ngừng đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, mà còn từ chức. Một số người còn nói cho người khác rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Vài người thì âm thầm giúp các học viên và bảo vệ họ. Lựa chọn đúng đắn của họ là động lực to lớn để tôi tu luyện tinh tấn hơn.

Hầu hết các viên chức cảnh sát Trung Quốc bị đầu độc nặng bởi văn hóa và nền giáo dục của ĐCSTQ, đặc biệt là những người làm việc trong Phòng 610, sở an ninh nội địa, đồn cảnh sát, trại lao động và các nhà tù. Họ đã bị chế độ cộng sản thao túng để bức hại các học viên và sẽ trở thành vật tế khi cần thiết. Tại sao chúng ta lại ghét những sinh mệnh vô tội này? Làm sao chúng ta có thể phớt lờ họ khi mạng sống của họ đang bị nguy hiểm?

Chúng ta cần phải đến với họ bằng sự từ bi chân chính của chúng ta, quý trọng sinh mạng của họ, xem họ như những người bình thường và bạn bè của chúng ta, và hướng họ đi con đường chân chính bằng cách sử dụng những phẩm chất cao thượng của người tu luyện. Đồng thời, chúng ta nên cho họ thấy được các giá trị đạo đức của các học viên như lòng vị tha và sự kiên nhẫn. Chúng ta phải chạm được đến trái tim của họ, để họ cảm nhận được sự từ bi của người tu luyện, cảnh tỉnh họ và giúp họ hiểu được sự thật để họ có thể có được lựa chọn đúng đắn, và cuối cùng là thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Cám ơn Sư phụ vì đã dẫn dắt con. Con chắn chắn sẽ kiên trì cứu thêm nhiều người hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/28/明慧法会–好坏一念两重天-264310.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/18/138183.html

Đăng ngày 27-03-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share