Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-11-2012] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 14 năm. Từ khi được thả ra từ trại tạm giam của huyện vào tháng 04 năm 2002, tôi đã làm ba việc một cách kiên định. Bất kể là trong khi sản xuất các tài liệu giảng thanh chân tướng và phân phát chúng, nói rõ sự thật về Pháp Luân Công cho mọi người, phát các DVD Nghệ thuật Thần Vận, thuyết phục mọi người thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, cũng như gửi các thông tin quan trọng về Pháp Luân Công qua điện thoại di động của mình, tôi đều xả bỏ được nhiều chấp trước ở các mức độ khác nhau.

Tôi từng có nhiều tâm chấp trước mạnh mẽ bao gồm tâm hiển thị, tâm chứng thực bản thân, tâm hoan hỷ và cố gắng hoàn thành mọi thứ. Khi những tâm này biểu hiện mạnh mẽ, đôi khi tôi không thể kiềm chế chúng được. Thông qua việc kiên định học Pháp và thực tu, đến nay những tâm này đã trở nên rất yếu. Tuy nhiên, trong hai năm gần đây, trong khi chứng thực Pháp, tôi đã mấy lần gặp chuyện phiền phức, điều này khiến tôi phải nhìn lại các vấn đề còn tồn tại trong việc tu luyện của mình.

Mùa hè năm ngoái, tôi cùng bốn đồng tu lái xe đến một vùng nông thôn và phát các đĩa DVD Nghệ thuật Thần Vận. Chúng tôi đến một thung lũng có năm ngôi làng. Sau khi phát xong tại ba ngôi làng, trên đường đến ngôi làng thứ tư, chúng tôi vượt qua một chiếc xe có bốn người ở một khúc cua. Họ đều rướn cổ nhìn chúng tôi. Ngay lập tức chúng tôi nhận ra rằng đã có ai đó ở các ngôi làng trước đã báo cáo chúng tôi cho chính quyền.

Chúng tôi tăng tốc để đến đường cái, nhưng trước khi chúng tôi đến đó thì chiếc xe kia đã bắt kịp. Họ không thể vượt qua chúng tôi bởi vì đường thôn quê rất hẹp, vì thế họ cứ la hét và bấm còi. Chúng tôi đã nhanh chóng đến đường cái. Người đồng tu đang lái xe hỏi chúng tôi: “Chúng ta nên đi đâu?” Tôi nói: “Anh quyết định đi. Chọn đường nào mà anh muốn. Đừng sợ. Sư phụ đang dõi theo chúng ta!”

Ngay khi đến đường cái, chiếc xe kia nhanh chóng vượt qua và chặn đường chúng tôi. Tài xế của chúng tôi đã nhanh trí quay sang hướng ngược lại. Khi chiếc ôtô kia vượt qua và chặn một lần nữa, chúng tôi lại rẽ và quay về đường cũ. Điều này xảy ra một vài lần. Chúng tôi liên tục phát chính niệm và xin Sư phụ bảo hộ. Giữ vững chính niệm, tôi hét lớn: “Chúng ta là học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Giảng chân tướng cứu người là trách nhiệm lịch sử của chúng ta. Sư phụ đã yêu cầu chúng ta thực hiện điều này. Bất kỳ ai dám bức hại chúng ta, thì người đó sẽ mắc tội. Ngay cả nếu chúng ta có sơ hở trong tu luyện, chúng ta sẽ chính lại bản thân bằng cách hướng nội tìm. Không tà ác nào có quyền bức hại chúng ta.” Chúng tôi đã có chính niệm mạnh mẽ.

Sau ngã rẽ tiếp theo, chúng tôi đến một thị trấn. Có nhiều xe ở hai bên đường, vài người tạo một rào cản để chặn xe chúng tôi. Tài xế đi chậm lại, làm cho họ tưởng rằng chúng tôi sắp dừng lại. Ngay khi họ giãn ra, tài xế lại tăng tốc và lái vượt qua họ.

Chúng tôi có khá nhiều đĩa DVD Thần Vận trong xe. Một đồng tu đề nghị giấu chúng đi. Chúng tôi quyết định thực hiện ngay ý tưởng này, tài xế đã tìm một chỗ thích hợp. Khi chiếc xe ôtô lúc trước vượt qua chúng tôi một lần nữa, chúng tôi chọn một chỗ ngoặt và nhanh chóng ném túi đựng DVD vào một bụi cây ven đường. Chúng tôi vẫn tiếp tục phát chính niệm và xin Sư phụ trợ giúp.

Chúng tôi sắp đến một ngôi làng thì chiếc xe kia lại vượt qua một lần nữa. Chúng tôi nhìn lại phía sau thì thấy hai chiếc xe khác đã chặn chúng tôi từ cả hai phía. Tuy nhiên, chúng tôi tin rằng Sư phụ sẽ bảo hộ chúng tôi. Vào thời điểm quyết định, chúng tôi thấy một đường tắt dẫn vào làng. Chúng tôi biết rằng nó đã được Sư phụ an bài, vì thế chúng tôi không ngại ngần đi vào. Khi chúng tôi dừng ở trên đồi và nhìn lại về phía con đường, chúng tôi không thấy chiếc xe kia nữa. Hai chiếc xe còn lại đậu trên đường, vài người đứng ở ngoài và nhìn lên núi, cố gắng xác định vị trí chúng tôi.

Tôi gọi cho chồng tôi, anh đã lái xe đến đón chúng tôi. Chúng tôi đã tìm thấy túi đựng DVD Thần Vận trên đường về. Tài xế của chúng tôi cũng về nhà an toàn tối hôm đó. Như vậy, chúng tôi đã thoát khỏi một vụ bắt giữ nhờ vào sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Khi hồi tưởng lại, sự việc vẫn còn rõ mồn một, giống như trong phim vậy, thật kinh tâm động phách. Chúng tôi đều rơi lệ và biết ơn sự giúp đỡ của Sư phụ.

Qua trải nghiệm này, tôi đã hiểu sâu sắc lời dạy của Sư phụ:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Sau đó, chúng tôi đã cùng nhau học Pháp. Chúng tôi cũng hướng nội và tìm ra nhiều chấp trước.

Tôi cũng tìm ra vài chấp trước, tôi đã giảng chân tướng một vài năm mà không gặp can nhiễu gì, dù là làm một mình hay theo nhóm, vì thế tôi cảm thấy tự mãn và thiếu cảnh giác. Tôi đánh đồng việc giảng chân tướng với tu luyện và không chú ý đến tâm thái nguy hiểm này. Tôi nghĩ mình có chính niệm mạnh, và nhiều đồng tu thích đi giảng thanh chân tướng cùng tôi. Tuy nhiên, sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ vào chứng thực bản thân.

Một ngày chủ nhật mùa thu năm ngoái, một đồng tu và tôi đi xe buýt đến một ngôi làng để phát đĩa DVD Thần Vận. Chúng tôi phát DVD cho từng người, và mọi việc diễn ra rất tốt. Chúng tôi gặp một nhóm người đang xây nhà, và họ đều rất háo hức nhận đĩa DVD.

Trên đường ra khỏi làng, chúng tôi gặp một nhóm sáu người. Chúng tôi mỉm cười tiến đến và giải thích ngắn gọn về Thần Vận. Một người đã hỏi xin đĩa DVD.

Một người đàn ông khoảng 50 tuổi bước đến và nhận một DVD của tôi. Tuy nhiên, sau đó ông túm lấy túi đựng DVD của tôi và nói: “Để tôi xem cô còn bao nhiêu đĩa DVD. Hãy đưa thêm cho tôi.” Tôi đáp: “Chúng rất quý giá và có nội dung như nhau. Ông chỉ cần một chiếc thôi.” Ông ta có vẻ giận dữ và dùng sức túm lấy túi của tôi. Ông tuyên bố: “Học viên Pháp Luân Công các người lúc nào cũng nói xấu ĐCSTQ. Hôm nay, tôi sẽ gọi cảnh sát và bắt các người. Xem ai dám đến làng của chúng tôi nữa!” Sau đó ông ta cố bẻ đĩa DVD làm đôi. Tôi chụp ngay lấy chiếc DVD, không để ông ta phạm tội. Ông bắt đầu run lên vì giận dữ. Ông ta giận đến mức giọng nói cũng bị thay đổi.

Ông ta lấy điện thoại ra và định gọi. Trong đầu tôi lập tức xuất hiện một từ: “huyễn tượng.” Đồng tu và tôi phát chính niệm và giảng thanh chân tướng cho ông ta. Tôi nói với một nụ cười và tâm thanh tịnh: “Anh ơi, anh biết đấy, hôm nay là chủ nhật. Chúng tôi đều có công việc của mình, và chúng tôi dùng thời gian rảnh rỗi để mang đến cho anh một thứ tuyệt vời đó là đĩa DVD Thần Vận. Chúng tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Anh sẽ hiểu khi xem nó.” Với sự giúp đỡ của Sư phụ, người đồng tu và tôi đều có chính niệm mạnh mẽ.

Người đàn ông liền trả lại túi cho chúng tôi và cất điện thoại đi. Ông nói: “Các người có thể đi, nhưng đừng quay lại nữa.” Tôi đáp lại với một nụ cười: “Có vẻ như ông không hiểu sự thật về Pháp Luân Công. Sao chúng tôi không kể thêm cho ông nhỉ?” Mọi người trong nhóm bắt đầu đặt câu hỏi về Pháp Luân Công, và chúng tôi kiên nhẫn trả lời. Khi trời bắt đầu tối, chúng tôi nói với họ: “Hãy xem đĩa DVD và đưa cho người khác nữa. Chúng tôi sẽ quay lại khi có thời gian.” Sau đó chúng tôi đi bộ ra khỏi làng.

Chúng tôi hướng nội trên đường về và đồng ý rằng chúng tôi có hai sơ hở. Đầu tiên, chúng tôi đều có quan niệm người thường. Các đồng tu đã đến làng này vài lần và báo lại rằng dân làng không đón nhận khi nghe sự thật về Pháp Luân Công. Một nữ học viên ở làng này đã bị bức hại trầm trọng và suýt mất mạng, gia đình cô và dân làng có sự hiểu lầm lớn về Pháp Luân Công. Vì thế, chúng tôi đến đây với một quan niệm rằng người ta sẽ không tiếp nhận. Một cách tự nhiên, tà ác đã lợi dụng quan niệm này. Nói cách khác, chúng tôi đã biến suy nghĩ của mình thành sự thật.

Sơ hở thứ hai là chúng tôi đã quá hoan hỷ khi thấy dân làng thực sự đón nhận.

Sư phụ đã giảng:

“…cảnh giới tư tưởng của chư vị phù hợp điều gì, thì điều ấy chi phối chư vị.”  (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Ngay khi nhận ra những chỗ thiếu sót ấy, chúng tôi nhanh chóng chính lại bản thân dựa vào Pháp và loại bỏ những quan niệm xấu bằng chính niệm.

Ba đồng tu và tôi đến một ngôi làng vào đêm 13 tháng 05 năm 2012. Chúng tôi dự định treo biểu ngữ, dán các tấm biển và phân phát tài liệu giảng chân tướng với những thông tin quan trọng về Pháp Luân Công.

Khi chúng tôi đến ngồi làng đầu tiên, đã quá 10 giờ tối. Trời tối đen như mực và tôi lại quên mang theo đèn. Ngay khi bước vào làng, tôi ngã ngay xuống một cái cống sâu gần hai mét. Tôi đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để trèo ra. Đầu gối phải và cổ chân trái của tôi bị thương nặng, nhưng tôi liên tục phát chính niệm và phủ nhận can nhiễu. Tôi tiếp tục chứng thực Pháp với các đồng tu và đến 05 giờ sáng hôm sau mới về đến nhà.

Ngày hôm sau cổ chân trái của tôi sưng to và rất đau. Mọi người nói hẳn là tôi đã bị rạn xương. Tôi cũng gặp khó khăn khi gập đầu gối phải. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên định luyện công mỗi ngày. Tôi cũng không nghỉ làm hay nhờ ai giúp làm việc nhà. Chồng tôi không phải là học viên và đã nói rằng “Sư phụ của em đã cứu mạng em một lần nữa.”

Khi nhìn lại các sự kiện và hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi đã muốn thể hiện cho người khác thấy rằng tôi có thể làm tốt hơn. Khi chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng, tôi không quan tâm đến các đồng tu chút nào hết. Tôi thường đi thoăn thoắt thậm chí là chạy. Một đồng tu đi chậm đã từng nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm việc với cô ấy (ý chỉ tôi) nữa. Cô ấy đi nhanh quá. Tôi cảm thấy lo lắng. Tôi thở không ra hơi nữa.” Khi tôi nghe nhận xét đó, tôi cũng không quan tâm; tôi trách người đồng tu kia quá chậm chạp.

Sư phụ đã nhắc nhở chúng ta nhiều lần về sự nghiêm túc của tu luyện. Tại sao tôi lại không chú ý?

Sau tai nạn nêu trên, tôi đã cố gắng học bài “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp” với tâm thanh tịnh. Khi tôi hướng nội và đọc bài giảng, từ “truy cầu danh” xuất hiện trong tâm trí. Tôi biết Sư phụ đang gợi ý cho tôi.

Mọi thứ bỗng sáng tỏ đối với tôi. Tôi là em út trong bốn chị em, và gia đình cho rằng tôi là người thông minh nhất. Vì thế, gia đình luôn dành cho tôi những thứ tốt nhất, dù có khó khăn về tài chính; tôi đã có thể học hết đại học. Khi tôi lập gia đình, tôi là người hỗ trợ tài chính cho cha mẹ tôi, tôi và chồng cũng hỗ trợ tài chính cho cha mẹ chồng. Vì thế, tôi có vị thế nhất định trong gia đình. Khi người ta khen ngợi tôi là hiếu thảo, tôi cảm thấy mình xứng đáng với lời khen đó. Tôi luôn học hành chăm chỉ và đạt thành tích tốt ở trường, tôi cũng nhận được nhiều lời khen và sự công nhận từ giáo viên và bạn cùng lớp. Cũng như vậy, tôi làm việc chăm chỉ và được nhiều giải thưởng trong công ty vài năm gần đây. Vì lẽ đó, bất giác tôi đã rất chú trọng đến việc cầu danh.

Ban đầu khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi không tìm kiếm lợi ích sức khỏe, tôi muốn trở thành một người tốt và được danh tiếng tốt. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi từ chối đề cử Nhân viên của năm. Chồng tôi cũng được đề nghị thăng chức nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng bảo anh từ chối bởi vì tôi sợ rằng nó sẽ làm ai đó không vui hoặc chồng tôi sẽ tạo nghiệp khi ở vị trí lãnh đạo. Tôi nghĩ rằng tôi đang từ bỏ chấp trước vào danh tiếng và sự công nhận.

Tuy nhiên, bây giờ tôi đã nhận ra rằng lo sợ trở thành giám đốc hay sợ làm người khác giận thì cũng giống như lo sợ cho danh tiếng của mình. Tất cả những gì tôi làm là để che đậy chấp trước của mình. Kết quả là, tôi thực sự đang gia tăng chấp trước vào sợ hãi, hiển thị, hoan hỷ, tật đố và cố gắng hoàn thành công việc, mặc dù trên bề mặt thì tôi đang cố gắng loại trừ chúng.

Tâm cầu danh của tôi vẫn xuất hiện xuyên suốt trong quá trình tu luyện của tôi và chưa bao giờ được loại trừ. Khi tôi học thuộc Pháp, tôi cầu tốc độ, cố gắng học thật nhanh. Khi tôi gặp can nhiễu trong khi giảng chân tướng cho mọi người, tôi sợ rằng các đồng tu khác sẽ thấy và chỉ trích rằng tôi đã không tu luyện tốt. Trong một thời gian dài, tôi không thể dậy sớm vào buổi sáng để luyện công, tôi đã không kể cho đồng tu nào hết và giữ kín nó. Khi đồng tu và tôi trao đổi kinh nghiệm tu luyện, tôi sẽ im lặng nếu không tìm ra được gì đó tốt để kể về bản thân mình. Tôi không bao giờ mở lòng và thảo luận vấn đề của mình với các đồng tu.

Trong một thời gian dài, tôi đã làm ba việc và luôn bận rộn, nhưng chỉ tiến bộ chút ít trong tu luyện. Tôi rất hoảng sợ! Làm sao tôi có thể thăng tiến trong tu luyện trong khi nuôi dưỡng những chấp trước dơ bẩn đó? Làm sao tôi không gặp vấn đề khi nuôi dưỡng những ý nghĩ xấu xa đó?

Sư phụ đã giảng:

“Chấp trước vào danh, sẽ hữu vi tà pháp, nếu danh nổi ở thế gian ắt khẩu thiện tâm ma, mê hoặc người ta và làm loạn Pháp.” (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yến Chỉ)

Khi hiểu ra vấn đề của mình dựa trên các Pháp lý và xác định được chấp trước ẩn sâu, tôi đã cố gắng loại bỏ chúng. Trong từng ý niệm của mình tôi đều không buông lơi, gia cường chủ ý thức bản thân, tĩnh tâm học Pháp và dành nhiều thời gian hơn để phát chính niệm. Tôi cũng dành thời gian nhất định mỗi ngày để thanh lý các vấn đề tồn tại trong tu luyện, cảm thấy kết quả rất tốt. Khi tôi đi ra ngoài chứng thực Pháp vào ban đêm, tôi không còn vội vàng nữa; tôi có thể hợp tác tốt với đồng tu và làm việc bình tĩnh và chắc chắn. Kết quả là lần nào mọi thứ cũng diễn ra tốt mà không có can nhiễu gì.

Tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã điểm ngộ và giúp tôi xác định chấp trước căn bản bị che giấu kỹ.

Do tầng thứ của tôi còn hữu hạn, mong các đồng tu hãy từ bi chỉ ra những gì không phù hợp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/27/明慧法会–在证实大法过程中找到根本执著-265074.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/27/136805.html

Đăng ngày 22-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share