Bài viết của Sở Nguyên, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 28-11-2012]

Chẳng có khảo nghiệm nào mà tôi không thể vượt qua miễn là tôi tín Sư tín Pháp. Tôi hy vọng rằng các đồng tu đang bị bức hại tài chính có thể đề cao dựa trên Pháp, tìm ra những thiếu sót và phủ nhận sự an bài của cựu thế lực, từ đó có thể hoàn thành những gì Sư phụ đã giao phó cho chúng ta.

– Trích từ tác giả

Sau khi tôi được thả khỏi nhà giam, vợ tôi (một học viên) muốn tôi tăng cường học Pháp luyện công để hồi phục thể lực. Tôi đã sụt cân khi bị tra tấn ở trong tù. Một lần, khi chia sẻ với một đồng tu khác, tôi nhận ra rằng tôi nên phủ nhận hết thảy những thứ mà cựu thế lực đã gán lên mình.

Tôi đã nhiều lần đến gặp vị Hiệu trưởng cũ của mình để xin quay lại làm việc. Lần đầu, tôi đi tới trường với tâm hư vinh mạnh mẽ. Tôi lo lắng về việc gặp lại những đồng nghiệp cũ, họ sẽ hỏi tôi những gì và tôi nên trả lời những câu hỏi của họ như thế nào. Tôi cảm thấy mình thua kém như thể tôi đã làm điều gì sai vậy. Tôi bồn chồn khi thấy những đồng nghiệp cũ trước đây tôi từng chơi thân. Khi tôi nói chuyện với Hiệu trưởng, ông ấy cố tìm cớ để từ chối đề nghị của tôi. Tôi cũng không hề có ý phản bác ông ấy, vì như thế sẽ giống như tôi đang nài nỉ ông ấy. Tôi đã không biết giảng chân tướng thế nào về cuộc bức hại hay phải bắt đầu từ đâu.

Tôi đã nhận ra những ý niệm bất hảo của mình sau khi nói chuyện với vợ tôi. Ngoài tâm hư vinh, tôi còn sợ phải đối mặt và tôi cũng không muốn bày tỏ rõ ràng những suy nghĩ của mình – tôi không đủ chính khí. Tôi muốn khôi phục lại công việc của mình, vì tôi cần phải cho mọi người biết về cuộc đàn áp bất công và vô nhân tính đó, để chứng thực vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp cho họ cũng như cho họ thấy đệ tử Đại Pháp trước áp lực lớn như thế vẫn có thể giữ vững chính tín chính niệm [phản bức hại], và cung cấp cho họ một cơ hội để lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Những lần tiếp theo khi tôi đến trường, vợ tôi đã ở nhà và phát chính niệm [hỗ trợ]. Tôi đã nói về cuộc bức hại ở trong tù, lý giải về Pháp Luân Đại Pháp cũng như việc Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền toàn thế giới. Họ đã rất thông cảm. Khi tôi cảm thấy không an toàn hay bất an, tôi lập tức phát chính niệm thanh trừ những nhân tố tà ác. Trong cuộc họp ở trường, Hiệu trưởng và những người giáo vụ đã đọc cho tôi nghe bản quyết định việc tôi bị khai trừ công chức. Họ muốn tôi ký vào bản quyết định đó. Ngay khi đọc bản tuyên bố này, tôi đã phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố tà ác đang thao túng phía sau họ. Tôi tĩnh tâm lại và cảm thấy thân thể mình cao lớn lên – còn họ thì cực kỳ nhỏ bé. Sau khi họ đọc xong, tôi nhìn những người bên giáo vụ và nói: “Quyết định của các anh là sai lầm và tôi sẽ không chấp nhận điều này cũng như sẽ không ký nó. Pháp Luân Đại Pháp không như những gì họ nói trên tivi, Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” Họ bị choáng vì họ không nghĩ rằng một người “ngậm bồ hòn làm ngọt” như tôi có thể thốt ra những lời khẳng khái như thế. Một lúc sau họ mới có phản ứng, sau đó bảo với tôi rằng đây là công văn từ “cấp trên”, họ chỉ làm theo lệnh thôi. Tôi cảnh báo họ nghiêm túc: “Cuộc bức hại là một sai lầm lớn. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi không làm điều gì sai và sẽ không ký vào quyết định sai này.” Một trong số họ đã lấy bút và ký tên tôi vào bản tuyên bố kia. Tôi đã cảnh cáo anh ta: “Anh phải chịu trách nhiệm cho mọi hậu quả!” Họ không nói gì nữa và bầu không khí trở nên căng thẳng. Sau đó, họ lấy bản tuyên bố đó và vội rời đi. Khi tôi ra khỏi phòng họp, ông Hiệu trưởng đã xin lỗi và nói với tôi rằng ông ấy biết Pháp Luân Đại Pháp bị vu khống hãm hại.

Học sinh luôn nghe lời tôi vì tôi là một giáo viên. Tôi chưa từng phải dùng mệnh lệnh để áp đặt quan điểm của mình, vì thế chẳng có cơ hội nào để tôi đột phá tính hèn nhát của mình. Thời điểm đó, Sư phụ đã giúp tôi nhắm thẳng vào những tâm chấp trước của mình như tâm hèn nhát, tâm hư vinh và nhượng bộ, đây là một bước tiến lớn.

Tôi đã làm ba việc đều đặn cùng với vợ và chúng tôi cùng hướng nội để tìm ra những thiếu sót của mình. Chúng tôi muốn phủ nhận bức hại tài chính của tà ác. Tôi nghĩ đến việc tìm một công việc ở ngoài thị trấn. Thế nhưng chúng tôi mới chỉ bắt đầu mở một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng ở nhà, mà vợ tôi vẫn chưa quen với những kỹ năng đó. Tôi cố gắng tìm một công việc gần đó nhưng tôi không tìm được việc gì, vì thế chúng tôi không thể duy trì được cuộc sống bình thường.

Một tháng sau, chính quyền địa phương bắt đầu sách nhiễu các học viên. Vợ tôi phải tạm lánh khỏi nhà để tránh cuộc bức hại. Tôi phải đảm nhiệm mọi công việc nhà, chăm sóc bố mẹ già và con thơ. Tôi đã từ chỗ làm không tốt cho đến làm được tốt. Tôi cũng hiểu rằng cuộc bức hại đã gia tăng khi chúng tôi nhận ra rằng mình cần phải phủ nhận bức hại kinh tế của tà ác. Điều đó có nghĩa là tà ác càng điên cuồng hơn bởi vì chúng tôi đã nỗ lực hơn, chính vì thế, chúng tôi càng không nên dừng lại. Tôi đã tăng cường phủ nhận tà ác và chính niệm hỗ trợ vợ tôi. Trong hai tháng, tâm chấp trước lười biếng và thiếu kiên nhẫn của tôi đã giảm đáng kể. Tôi đã bị bắt và giam giữ bất hợp pháp ngay sau khi tôi lập gia đình nên tôi không có thời gian để học cách làm trụ cột của gia đình và gánh vác trách nhiệm, hay học cách giải quyết những vấn đề cũng như những mâu thuẫn trong gia đình. Giờ đây, tôi đã học cách làm tất cả những điều đó chỉ trong vòng hai tháng. Hai tháng sau, khi cuộc bức hại lắng xuống, vợ tôi đã quay về.

Tôi quyết định tìm một công việc ngoài thị trấn. Mang theo chút hành lý, tôi rời đến một thị trấn khác và làm việc trong một học viện nhỏ. Tôi đã tìm một học viên địa phương và ở cùng với anh ấy. Tôi đã học Pháp mỗi buổi tối và luyện công vào mỗi buổi sáng. Tôi phải đi hàng chục dặm để tới chỗ làm. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài cho tôi làm ở chỗ đó là có mục đích và tôi muốn làm tốt công việc của mình. Tôi đã gặp hai sinh viên đại học – A và B. Mười ngày sau khi tôi nhận việc, sinh viên A nói với tôi rằng hôm sau cô ấy sẽ rời đi. Tôi nghĩ rằng tôi cần giảng chân tướng cho cô ấy, thế nhưng ngày hôm sau tôi lại không có cơ hội. Cô ấy ngồi trên ghế cả ngày như thể đang chờ tôi đến nói chuyện với cô ấy vậy. Sau đó tôi nghĩ rằng nếu tôi không nói chuyện với cô ấy thì cô ấy có thể sẽ không bao giờ biết chân tướng. Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì giúp mình. Cuối cùng, tôi cũng nói chuyện được với cô ấy vào lúc 10 giờ tối. Tôi kể cho cô ấy nghe về Nghệ thuật Thần Vận. Giây phút khi cô ấy nghe đến hai từ Thần Vận, cô ấy đã rất tò mò. Sau đó, tôi nói với cô ấy về việc thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó cũng như sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi khuyên cô ấy thoái Đảng, và cô ấy đã vui sướng reo lên như một đứa trẻ. Tôi có thể nhận thấy niềm hạnh phúc đang dâng trào trong cô. Một lúc sau, sinh viên B đến, sinh viên A cũng muốn B làm tam thoái. Tôi đã bảo B rằng thoái Đảng bảo bình an, và B cũng vui vẻ đồng ý. Cô ấy cũng nói với tôi rằng bạn trai của cô đã từng yêu cầu cô thoái Đảng khi tham gia lớp học cảm tình Đảng. Tôi đã nhờ cô ấy nói hộ với cậu bạn trai rằng đó là một việc làm chính nghĩa. B vui vẻ đồng ý.

Ngày hôm sau khi tôi đến chỗ làm, gia đình gọi điện và bảo tôi rằng một vị hiệu trưởng đã gọi điện vài lần để mời tôi đến làm việc tại trường của ông ấy. Tôi liên lạc với vị hiệu trưởng đó, và ông ấy muốn tôi lập tức bắt đầu công việc. Ngôi trường đó cũng không cách xa chỗ tôi làm lắm, vì thế tôi đã đến đó để nói chuyện với ông hiệu trưởng. Ông ấy kể cho tôi về ngôi trường này và đề nghị tôi bắt đầu dạy học ngay buổi chiều hôm đó. Ông ấy đã thu xếp một phòng ngủ tiện nghi cho tôi, đó là một căn phòng mới sửa lại, có kết nối Internet và cũng rất yên tĩnh. Tôi biết Sư phụ đã an bài môi trường này cho tôi.

Tôi đã quay lại đưa đơn xin thôi việc và ông chủ đã chúc mừng tôi. Sinh viên A và B không còn ở đó. Tôi rất mừng vì đã nói chuyện được với hai em ngày hôm trước, nếu không thì tôi đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội đó.

Tôi cố gắng hết sức để hành xử theo yêu cầu của Pháp ở trường học mới. Tôi khoan dung, làm việc chăm chỉ, và không bao giờ phàn nàn. Ở đó thiếu giáo viên và trường muốn tôi nhận ba lớp học. Tôi đã nhận ngay mà không do dự, cũng không nài nỉ được trả thêm tiền. Tôi muốn làm hết sức mình, luôn mỉm cười và khoan dung. Hiệu trưởng, Hiệu phó cũng như các thầy cô giáo trong trường đều yêu mến tôi và tôi được thăng chức sau sáu tháng. Tôi vẫn đối xử với mọi người một cách khiêm tốn và coi bản thân là người tu luyện. Nhiều đồng nghiệp bảo tôi: “Chúng tôi chẳng thích ai lãnh đạo chúng tôi ở vị trí của anh, ngoại trừ anh ra. Chúng tôi ủng hộ anh vô điều kiện!”

Tôi đã giảng chân tướng cho các học sinh của mình. Tôi chọn lọc ra những bài chia sẻ hay trên trang Minh Huệ Net và Chánh kiến, biên tập lại, thêm vào đó những bức ảnh đẹp, và đưa cho các em đọc hàng tuần. Thỉnh thoảng, chúng tôi lại thảo luận những bài đọc đó ở trên lớp; lúc khác chúng tôi lại chia sẻ theo nhiều nhóm nhỏ. Chẳng bao lâu, suy nghĩ của những em học sinh này đã không còn cố hữu nữa và niềm tin vào thuyết vô thần của chúng cũng dần dần bị lay chuyển. Hầu như tất cả các học sinh của tôi đều tam thoái trong môi trường nhạy cảm này. Một vài học sinh đã ra trường quay trở lại hàng năm để thăm tôi, cảm ơn tôi về những gì tôi đã làm cho chúng.

Tôi có một lớp chỉ khoảng hơn chục học sinh. Một hôm, tôi đã tham gia vào một chủ để mà các em rất quan tâm và lái cuộc thảo luận đó thành chủ đề về tiêu chuẩn để được tiến nhập sang một thời đại mới. Một nữ sinh nói hăng say: “Thưa thầy, hãy nhanh lên và cứu chúng em!” Hôm đó, tất cả học sinh đã làm tam thoái. Thỉnh thoảng, tôi lại bật những bài nhạc hay từ trang Minh Huệ Net và các em rất thích thú. Một lần tôi bật bài “Hoán tỉnh”, một cậu học sinh cao lớn nhìn tôi nghiêm nghị. Cậu ấy đã chắp hai tay hợp thập trước ngực cho đến khi hết bài hát. Khi kỳ thi tuyển sinh đại học đến cận kề, hầu hết các học sinh đều về nhà ôn thi, ngoại trừ một lớp học của tôi. Những học sinh ở lớp đó đã ở lại trường cho đến tận hôm tôi ở lại với họ sau giờ tan học. 18 em học sinh đứng xung quanh tôi và nói: “Thưa thầy chúng em sẽ sớm rời khỏi đây. Làm ơn hãy nói cho chúng em nếu không chúng em sẽ không bao giờ có cơ hội để nghe [sự thật].” Trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ, tôi đã giúp 18 học sinh này làm tam thoái. Ngày hôm sau, họ ra trường. Tôi được trả lương cao và đã trả hết nợ nần trong gần 02 năm. Họ hàng và bạn bè bắt đầu hiểu tôi và ngừng chỉ trích, vu khống tôi. Họ đã được chứng kiến uy lực và vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Bây giờ, họ vui mừng lắng nghe tôi giảng chân tướng cho họ và nhận những cuốn sách mỏng cũng như đĩa DVD. Thậm chí một vài người còn nhắc tôi chú ý tới an toàn của bản thân.

Với sự bảo hộ và điểm hóa của Sư phụ, chúng tôi đã phủ nhận được bức hại tài chính của cựu thế lực.

“Đệ tử chính niệm túc Sư hữu hồi thiên lực” (Hồng Ngâm II)

Chẳng có khảo nghiệm nào mà tôi không thể vượt qua miễn là tôi tín Sư tín Pháp. Tôi hy vọng rằng các đồng tu đang bị bức hại tài chính có thể đề cao dựa trên Pháp, tìm ra những thiếu sót và phủ nhận sự an bài của cựu thế lực, từ đó có thể hoàn thành những gì Sư phụ đã giao phó cho chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/28/明慧法会–彻底清除邪恶在经济上的迫害-265890.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/6/137381.html

Đăng ngày 16-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share